Editor: Hye Jin
Chính là....
Tư Ninh Ninh nhìn Tưởng Nguyệt đánh giá tỉ mỉ một phen, tuy có chiếc mũi củ tỏi, diện mạo bình thường thế nhưng làn da rất trắng, khí sắc cũng không tồi.
Không giống là tình cảnh không tốt, cái quái gì đang xảy ra vậy nhỉ.
Từ khi ngồi xe lửa đến đây, Tưởng Nguyệt đã phải nhận rất nhiều ánh mắt khinh bỉ vì trang phục của cô, cho nên bị Tư Ninh Ninh xem như vậy tính tình nhịn không nổi.
Nhớ tới mục đích của chính mình, Tưởng Nguyệt cố nén tính tình, cánh mũi đỏ hết cả lên: "Tôi muốn mảnh giấy trong tay cậu, đổi cho tôi."
Tưởng Nguyệt lùn hơn Tư Ninh Ninh một chút, khi nói chuyện thường ngẩng cao đầu, lỗ mũi hướng lên trên, vênh váo tự đắc.
"Tôi không phải ba cậu không phải mẹ cậu, cậu nói đổi thì tôi phải đổi?"
Tư Ninh Ninh tức đến bật cười, giọng nói mềm mại lạnh tanh: "Ngượng ngùng, tôi cùng bạn tôi phân về cùng đại đội, không đổi."
Đại khái là thấy gương mặt non nớt của Tư Ninh Ninh rất dễ khi dễ, nhưng không ngờ đụng phải cục đá cứng rồi.
Tưởng Nguyệt: "Cậu... cậu... cậu" cả nửa ngày, giậm chân giậm cẳng.
Tư Ninh Ninh mặc kệ.
Mọi người đã xem xong kết quả bốc thăm, nhóm thanh niên trí thức theo đại đội tập trung lại với nhau, Từ Thục Hoa đứng bên cạnh Tư Ninh Ninh hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì á? Cậu ta đẩy cậu làm gì?"
Tư Ninh Ninh bĩu môi: "Ai biết cậu ấy có chuyện gì, chẳng biết có cái tật xấu gì hay không, một hai bắt tớ phải đổi với cậu ta."
Da của Tư Ninh Ninh rất trắng, dáng vẻ thanh tú và xinh đẹp, biểu cảm và động tác nhỏ lơ đãng đều trông đặc biệt đáng yêu.
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và ngạo mạn của Tưởng Nguyệt, Từ Thục Hoa bật cười thành tiếng: "Nè, thấy cậu nhỏ nhỏ tớ vừa rồi còn lo lắng cậu bị người ta khi dễ, hiện tại tốt rồi..."
Không phải là cừu non, mà là ớt cay nhỏ.
Tư Ninh Ninh không hiểu lắm: "Sao thế?"
“Không, không có gì.” Từ Thục Hoa xua tay: “Thật là tốt, hai chúng ta phân về một đại đội, về sau có thể chiếu cố lẫn nhau."
Đang nói chuyện thì 6 thanh niên trí thức khác tiến về phía bọn họ.
4 nam 2 nữ, 2 nữ kia ngoài ý muốn là có cả Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt liếc xéo Tư Ninh Ninh một cái, cười rất là đắc ý.
Ê! Đứa nhỏ này đầu óc có bệnh à?
Tư Ninh Ninh khóe miệng giật giật, nhìn Tưởng Nguyệt như nhìn đồ ngốc.
Mọi người giới thiệu lẫn nhau, 4 thanh niên tri thức lần lượt là: Tống Thư Hãn, Lý Lăng Nguyên, Mạc Bắc và Ngô Dũng.
Tính tình Mộ Bắc thanh lãnh không muốn nói chuyện, còn 3 đồng chí kia thì rất tích cực. Lý Đức Khôn bên kia cũng không nói là khi nào rời đi, 4 thanh niên trí thức chủ động mang hành lý của mấy bạn nữ.
Về phần hai nữ thanh niên trí thức, Tưởng Nguyệt thì cô đã diện kiến qua rồi, một người khác kêu Tô Tiểu Vân, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt ngấn lệ, một cô gái mềm mại tiêu chuẩn.
Thấy giữa Tưởng Nguyệt và Tư Ninh Ninh có mâu thuẫn, Tống Tiểu Vân vẫn chủ động đứng ra giúp hòa giải, chỉ là hảo ý của cô ấy như muối bỏ bể.
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Tư Ninh Ninh khách khí, gật gật đầu không nói nữa.
Ngược lại Tưởng Nguyệt không những không cảm kích mà còn nổi điên hơn trước.
Tưởng Nguyệt và Tống Tiểu Vân cũng là nửa đường gặp nhau, cho nên muốn ở cùng nhau, xui xẻo là cả hai bốc hai đại đội khác nhau.
Tưởng Nguyệt ở chỗ Tư Ninh Ninh trao đổi giấy không thành công thì đi tìm người khác.
Nữ thanh niên tri thức đó cũng chẳng quen nhìn cái thái độ kênh kênh của Tưởng Nguyệt, nhưng mà cũng không quen biết ai, vào đại đội nào cũng như nhau cho nên nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, vẫn là đồng ý.