Chương 6: Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng

“A!” Kim Dục cả kinh hét lên một tiếng, đem điện thoại giấu ở sau lưng cảnh giác nhìn Lương Nguyên: “Ngươi muốn làm gì?”

Má ơi! Đói muốn chết, chỉ lo nghĩ về đồ ăn đã quên phía sau nàng còn có người.

Hắn đã thấy được di động, có phải sẽ cướp đoạt hay không?

Trách nàng ngu ngốc, đói đến mức mất hết cảnh giác.

Mới vừa xuyên qua đã bị lộ bàn tay vàng!

"Đừng giấu giếm, ta đều đã nhìn thấy, viên gạch thần kỳ này có tác dụng gì? Mau nói cho ta biết, ta vừa mới nhìn đến mặt trên có hình ảnh nhích tới nhích lui rất chân thực, còn có một ít ăn được, có thể biến mang ra ngoài không?"

Lương Nguyên cười tủm tỉm dựa sát lại gần Kim Dục, giống như là tên lưu manh mang theo ý xấu: “Ta đói bụng ba ngày rồi, mới vừa rồi từ trên hai người kia lục soát ra hai lượng bạc cùng hai bình hồ lô đựng nước, không tìm được đồ ăn hiện tại đang rất đói, với lại ngươi so với ta càng đói có phải hay không.”

Vừa nói xong hắn liền giơ tay phải lên, nghiêm túc nói: "Ta thề, tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật của ngươi, nếu thất hứa sẽ bị sét đánh."

Hắn đã nhìn ra Kim Dục trước mắt không phải vị hôn thê của mình, rất có thể là bị tinh quái bám vào người.

"Cục gạch" này chắc hẳn là pháp khí của tinh quái.

Hắn đã có thể tiếp nhận được sự thật mình trọng sinh, tiếp thu thêm việc có tinh quái cũng không quá khó khăn.

“Ta không tin ngươi.” Kim Dục vẫn là thực cảnh giác, tuy rằng Lương Nguyên là ân nhân cứu mạng của nàng, nhưng di động quá thần kỳ, rất khó không gây ra phiền phức.

Thất phu vô tội hoài bích có tội* đạo lý nàng vẫn là hiểu.

Lương Nguyên vươn tay giật lấy điện thoại trong tay nàng, Kim Dục muốn bảo vệ điện thoại nhưng vì không còn sức nên dễ dàng bị giật lấy.

Di động vừa rời khỏi tay Kim Dục màn hình liền lập tức tối đen, biến mất khỏi tay Lương Nguyên tự động tiến vào không gian.

Lương Nguyên kinh ngạc nhìn đi nhìn lại lòng bàn tay của mình.

Kim Dục thấy vậy trong lòng thầm đắc ý, nàng có thể cảm giác được không gian của mình là một gian nhà gỗ rộng mười mét vuông, bên cạnh có cái linh tuyền, điện thoại di động của nàng đang yên lặng nằm trong nhà gỗ.

Kim Dục cười lạnh: "Chỉ có ta... mới có thể sử dụng di động. Nó với ta... vốn là một thể, nếu như rơi vào tay người khác... chính là cái đồ vật vô dụng."

Lương Nguyên cau mày: “Ta không phải muốn cướp đồ của ngươi, chỉ là tò mò nên lấy lại gần xem chút thôi."

Kim Dục: “...” Ta tin ngươi cái quỷ!

Lương Nguyên nhún vai: “Ngươi không tin ta cũng không sao, ta biết ngươi không phải Kim Dục thật cũng phát hiện ra bí mật của ngươi, giết người diệt khẩu là không có khả năng, ngươi đánh không lại ta. Tình huống của ngươi hiện tại một người là sống không nổi, không có ta ngươi rất nhanh sẽ bị người khác theo dõi, sau đó sẽ bị người khác phanh thây chặt thành tám khúc."

Kim Dục: "..." Tên vô lại này hù dọa nàng làm cái khỉ gì, lại còn đoán được nàng không phải nguyên chủ?

Nhưng không thể không nói, hắn nói chính là sự thật, cũng thực đáng sợ.

Nhìn thấy được sự sợ hãi trong mắt Kim Dục, Lương Nguyên đưa tay sờ đầu nàng: “Muốn sống thì phải nghe lời ta, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau cùng sống sót, có ta che chở bí mật của ngươi sẽ không bại lộ, không có sự bảo vệ của ta ngươi sẽ chết rất thảm."

Thật vất vả mới xuyên qua còn có được bàn tay vàng, Kim Dục thực sự muốn sống, bất kể Lương Nguyên có đáng tin cậy hay không, lúc này nàng cũng nhất định phải hợp tác với hắn.

Dù sao di động của nàng không ai có thể lấy đi, nàng chết đối với Lương Nguyên cũng không có ích lợi gì, điện thoại của nàng còn có thể mua được thức ăn, nếu Lương Nguyên là người thông minh hắn sẽ không giết nàng, còn nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt.

Suy nghĩ một chút, Kim Ngọc yếu ớt thở dài, thôi thì quyết định đánh cuộc một lần vậy, nàng gật đầu lấy ra di động: "Di động của ta xác thực có thể mua được đồ ăn, nhưng cần phải có tiền."

Hiện tại nàng vừa đói vừa khát, nói vài câu lại càng mệt mỏi, định mở di động mua chai nước uống, tiện thể cho Lương Nguyên thấy nàng thật sự hữu dụng.

Nhưng đột nhiên cách đó không xa xuất hiện vài bóng người, âm thầm lén lút nhìn về phía bên này.

-----

*Thất phu vô tội hoài bích có tội: "người thường không có tội, tội của họ là dám có đồ vật cao quý hơn thân phận của mình" chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại, nếu không có khả năng bảo vệ thì dễ gặp nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng.