Lương Nguyên thật sự không biết cảm giác hiện tại của hắn là gì, hắn cảm thấy Kim Dục đang ở trước mắt là một nữ tử vừa xấu xí, gầy gò, bẩn thỉu, lại vừa ngốc nghếch, ngay thẳng, thông minh, kỳ quái.
Nàng hoàn toàn khác với bất kỳ nữ tử nào hắn từng gặp trước đây.
Đột nhiên có điểm tò mò nàng đến từ địa phương nào!
“Nếu đều đã nói ra thì ta cũng không cần che giấu nữa, phủ Thành Vận sẽ không mở ra cửa thành, chúng ta chỉ có thể vượt qua Dương Đà sơn.”
Tuy rằng đã sớm đoán được bọn họ có khả năng sẽ tiến vào núi lớn, cũng từng nghĩ tới muốn từ bên trong tìm chút bảo vật để đổi bạc, nhưng chính tai nghe được Lương Nguyên nói như vậy, Kim Dục chợt cảm giấy có chút lạnh cả người.
Có rất nhiều ngọn núi lớn ở cổ đại đều là rừng rậm nguyên thủy chưa từng được ai khai phá, bên trong ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm không thể tưởng tượng nổi, có rất nhiều dã thú lớn có nguy cơ tuyệt chủng ở hiện đại rất phổ biến ở những ngọn núi này, vượt qua những ngọn núi như vậy chính là hành động tìm đến cái chết.
Kim Dục nói ra suy nghĩ của mình: “Nước mà ta cho mọi người uống là được lấy từ linh tuyền, có tác dụng thúc đẩy động thực vật sinh trưởng, nên ta muốn kiểm tra một chút nó có hiệu quả thuần phục dã thú hay không, nếu là có thể thì chúng ta đi Dương Đà sơn.”
Nghĩ đến loại nước ngọt vô cùng giải khát kia, Lương Nguyên gật gật đầu: “Bên cạnh ngôi chùa miếu kia có một khu rừng núi, bên trong có ba con lợn rừng, đến lúc đó ta mang theo nước đi thử nghiệm một phen.”
“Được.”
“Dựa theo tốc độ hiện tại của chúng ta, khi đến ngã ba đường thì hẳn là có thể nhìn đến cả nhà đại cô của ngươi.” Lương Nguyên nói xong những lời này thì không nhìn Kim Dục nữa, xoay người liền đi rồi.
Còn Kim Dục thì đang vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Có thể gặp được cả nhà đại cô?
Thật tốt quá!
Cha nhất định sẽ rất vui.
Kim Dục bước nhanh đuổi kịp Lương Nguyên, ríu rít nói chuyện cùng hắn, hỏi ra được rất nhiều đồ vật có ích.
Hôm sau, khi mặt trời vừa mới mọc, mọi người dậy sớm ăn bánh bao rồi tiếp tục cuộc hành trình dài.
Sau khi đi được hai ngày, bọn họ quả thực nhìn thấy một cái ngã ba đường.
Nơi này có rất nhiều người đi đường, có người từ phủ Liễu Châu tới, cũng có người từ phủ Thành Vận tới, đa số đều đang hướng tới phủ Khánh Vinh mà đi.
Lương Hoành lắc đầu thở dài nói: “Từ phủ Thành Vận bên này cũng có rất nhiều người đi Khánh Vinh phủ, như vậy có thể thấy được tình huống bên đó liền giống như chúng ta phỏng đoán rất không tốt, ai! Đi thôi! Chúng ta tiếp tục lên đường.”
Kim Dục nâng mắt nhìn khắp nơi, không thấy được một nhà dì cả trong đám người, nàng lập tức nhìn về phía Lương Nguyên, Lương Nguyên liền ngồi thẳng xuống trên một tảng đá bên đường nói: “Cha, con mệt mỏi, chúng ta tạm thời ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút!”
Kim Dục thấy vậy cũng chạy nhanh tìm tảng đá ngồi xuống: “Con cũng mệt mỏi, chân đau quá, con cũng muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Trên chân nàng bị mài ra rất nhiều bọt nước, có bọt nước bị vỡ ra đụng phải mồ hôi trên chân liền đau đến chịu không nổi.
Mọi người kỳ thật cũng đều rất mệt đặc biệt là mấy đứa nhỏ Lương Nguyệt, chỉ là các người lớn cố gắng chống đỡ không nghỉ ngơi nên bọn nhỏ cũng không dám kêu mệt, lúc này thấy Kim Dục cùng Lương Nguyên đều ngồi xuống trên tảng đá, mấy đứa nhỏ cũng đi theo kêu mệt, đi qua ngồi.
Thấy vậy, mấy người Kim phụ cũng không nói cái gì, đi theo qua cùng nhau ngồi xuống nghỉ ngơi.
Kim Dục vừa nhặt một mảnh lá khô không biết là loại lá gì lên quạt gió, vừa nhìn xung quanh xem không bỏ sót một bóng người nào, sợ bỏ lỡ một nhà dì cả.
Khoảng hơn mười lăm phút sau, nàng đột nhiên nhìn thấy vài bóng người quen thuộc, vươn tay kéo kéo áo của Kim phụ: “Cha, mau nhìn xem, đó có phải là gia đình đại cô không?
Kim phụ nhìn theo hướng nàng chỉ, vỗ đùi: “Thật đúng là đại cô của con."
Ông hưng phấn đứng dậy chạy tới: “Tỷ! Tỷ! Kim Lan!”
Kim mẫu cũng thấy được mấy người Kim Lan, đứng dậy chạy theo qua.
Mấy người Kim Lan mới vừa đi đến ngã ba đường, đang chuẩn bị rẽ vào đường hướng phủ Khánh Vinh đi thì bỗng nghe được có ai đó đang kêu, quay đầu lại liền nhìn thấy cha mẹ Kim đang chạy tới chỗ họ.