Chương 20: Mang Theo Di Động Chạy Nạn, Ta Bị Tháo Hán Trọng Sinh Kiều Dưỡng

Kim mẫu: “Trọng điểm là Lương Nguyên quá mạnh, nương không phải là đối thủ của hắn, nếu con ở bên hắn bị bắt nạt thì nương cũng không giúp con đánh lại được."

Kim Dục: “...... Con sẽ không ở bên hắn, mọi người đừng suy nghĩ vớ vẩn, với cái thân thể ốm yếu này của con thì Lương Nguyên cũng chướng mắt.”

Kim phụ ngắt giọng: "Đó là bởi vì nó không có mắt nhìn người."

Kim Dục: “...... Chúng ta không nói chuyện này nữa, trước ăn chút gì đi.”

Đời trước hắn từ trong miệng cha đang hấp hối biết được bọn họ trốn ở trên núi này, Lương Nguyên từng có cơ hội đến nơi này một lần, hiện tại lên núi tìm người, dựa vào trí nhớ của hắn rất nhanh liền tìm được cái sơn động đó.

Còn chưa đi vào, Lương Nguyên liền nhìn thấy có một con rắn to đang muốn trườn vào sơn động, trong động truyền đến giọng nói của cha và tiểu muội hắn.

“Tiểu Nguyệt, đừng đi qua đó, nó là rắn độc.”

“Nó, ăn ngon, cha, con đói bụng, muốn, ăn ăn.”

“Tiểu Nguyệt ngoan, chờ cha giết nó lại cho con ăn có được không, đưa cung tên cho cha.”

“Không muốn, nó, của con, của con.”

“Đứa nhỏ này......”

Nghe được những giọng nói này, Lương Nguyên hai mắt sáng lên, kích động đến tim đập không ngừng.

“Cha, Tiểu Nguyệt.” Hắn hô to một tiếng, bước nhanh qua giơ dao phay chém trúng bảy tấc con rắn, đi vào trong động liền trực tiếp nghênh đón một mũi tên bay tới.

“Tiểu Nguyệt, đừng bắn, ta là đại ca.” Lương Nguyên bắt lấy tay Lương Nguyệt, đoạt mũi tên lại.

Lương Nguyệt đang muốn tự bắt rắn, vừa nhấc mắt lên thế nhưng thấy được ca ca, vui vẻ đến đứng lên: “Ca...... Ai u! Đau đau!”

Cái sơn động này rất thấp, vừa không cẩn thận liền đụng vào đầu.

Lương Nguyên kéo cô bé qua, thổi thổi chỗ đau cho cô bé, động tác vô cùng ôn nhu.

“Tiểu Nguyên, con rốt cuộc đã trở lại, cha lo cho con muốn chết.” Bên cạnh Lương Hoành dùng sức vỗ vỗ bả vai Lương Nguyên.

“Vâng, con đã trở về.” Tìm được cha cùng muội muội Lương Nguyên hoàn toàn an tâm, trên mặt tươi cười xán lạn.

Ra sơn động, Lương Nguyệt gấp không chờ nổi đi nhặt con rắn đã chết lên: “Ca, ca, muốn ăn, đói.”

Cô bé đã tám tuổi nhưng bởi vì đầu óc không bình thường nên nói chuyện không được lưu loát, nhìn vừa bẩn vừa ngây thơ ngốc nghếch.

Lương Nguyên lại cảm thấy cô bé rất đáng yêu, vẫn giống như trong trí nhớ.

Hắn lấy bánh bao ra đưa cho Lương Hoành với Lương Nguyệt: “Rắn trước để ở đó, giờ chúng ta ăn cái này.”

“Bao bao!” Lương Nguyệt vui vẻ nhảy dựng lên, ném con rắn xuống đất, cầm lấy bánh bao qua liền nhét hết vào trong miệng.

“Tiểu Nguyệt ăn từ từ thôi, cẩn thận bị nghẹn.” Lương Nguyên nói.

Lương Hoành nhận lấy bánh bao hỏi: “Đây là từ đâu ra?”

“Giúp một quý nhân, hắn đưa.” Lương Nguyên kể cho Lương Hoành nghe chuyện chính mình cứu Kim Dục, nhưng che giấu chuyện Kim Dục có di động, loại chuyện này cho dù là người nhà thì cũng không thể nói bậy.

Biết được Lương Nguyên cứu Kim Dục, một nhà Kim Dục còn đang ở chân núi, biểu cảm của Lương Hoành có chút phức tạp nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì, vừa ăn bánh bao vừa nói với Lương Nguyên: “Sau khi con dẫn mấy tên giặc cỏ đi chỗ khác, cha liền mang theo Tiểu Nguyệt chạy trốn theo hướng đường nhỏ mà con chỉ, đợi đến khi tới dưới chân ngọn núi này thì lại thấy được hai tên giặc cỏ, thừa dịp bọn chúng không chú ý, cha liền mang theo Tiểu Nguyệt lặng lẽ trốn lên núi.”

“Cha vẫn luôn lo lắng, thật sự sợ con không về được, hiện tại nhìn thấy con không có việc gì, cha liền an tâm rồi.”

Trong lòng Lương Nguyên tự trách: “Là con không bảo vệ tốt hai người, về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Nói cái gì đấy, là cha không tốt mới đúng, có gánh nặng gì cũng đè hết lên người con. Mà thôi không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta đi xuống núi trước.”

“Được, để con cõng cha.”

Đùi phải của Lương Hoành là ở lúc Lương Nguyên mười một tuổi lên núi đi săn bị sói cắn đứt, sau này đi đường vẫn luôn dùng gậy chống, nên thời điểm trốn lên núi là dùng tay bò, bò đến hai tay máu tươi đầm đìa, khắp tay đều là miệng vết thương.

Cõng lên Lương Hoành, nhặt con rắn kia lên, Lương Nguyên kêu Lương Nguyệt đi theo xuống núi.

Kim Dục đang nằm ngủ trên đùi Kim mẫu thì đột nhiên nghe thấy giọng nói vui vẻ của một tiểu nữ hài, khi mở mắt ra thì thấy có một cô bé trạc tuổi Kim Kiều đang đi vòng quanh xe đẩy, trong tay cô bé cầm một con rắn dính đầy máu, trên mặt mang nụ cười vừa hồn nhiên vừa vui vẻ.

Đây đúng là muội muội ngốc Lương Nguyệt của Lương Nguyên.