Mục Kế Binh uể oải ngáp một cái, lên tiếng hỏi: “Em bị thần kinh à? Tự dưng nhìn chằm chằm anh làm gì?”
Trương Lan Hoa hừ lạnh một tiếng, lướt qua người hắn rồi đi về phía trước.
Mục Thanh tỉnh dậy cũng chỉ nằm im một chỗ mà không làm ầm ĩ, sau khi ăn xong bữa sáng, Lâm Ngọc mới phát hiện con gái mình đã tỉnh, liền cười nói: “Sao con dậy rồi mà không kêu mẹ một tiếng?”
Mục Thanh ngáp một cái, nhìn chằm chằm vào nóc nhà, nơi có tia sáng chiếu vào, ở đó có một mảnh pha lê nằm ở giữa. Ngày xưa chỉ có những nhà quyền quý mới có thể lợp pha lê lên mái nhà, đây chỉ là nhà đất ở nông thôn sao có thể lợp ngói lưu ly được?
Cô mới sinh ra chưa đầy một ngày, mấy lần tỉnh giấc đã nghe thấy người nhà tranh nhau vì miếng ăn, hoàn cảnh như vậy mà có thể mua được ngói lưu ly ư?
“Thanh Thanh à, có đói bụng không?”
Đói bụng! Mục Thanh quay đầu về phía mẹ, vươn tay gãi gãi, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hút không khí.
Lâm Ngọc dịu dàng ôm con gái, nũng nịu nói: “Mau bú sữa đi, bú càng nhiều càng tốt, mấy ngày nay tranh thủ ăn uống bổ dưỡng, chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ không tốt được như vậy.”
Đứa cháu trai nhỏ nhất trong là con của chị dâu hai tên Mục Hồng Cường, năm nay được ba tuổi, cô ấy gả vào đây hơn một năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy hai chị dâu được ở cữ, chỉ nghe nói là họ thường phải làm việc sau khi nghỉ sinh năm ngày.
Lâm Ngọc thật sự rất lo, con gái chỉ mới sinh, là thời điểm cần phải chăm sóc cẩn thận, cô ấy xuống đất làm việc thì chỉ có thể để con bé ở nhà, để đứa nhỏ lớn hơn trông chừng, làm sao cô ấy có thể yên tâm cho được?
Lâm Ngọc buồn bã thở dài.
Thấy mẹ lo lắng, Mục Thanh liền lấy một quả cầu bằng ngọc từ trong đống của hồi môn ra, đôi tay của cô quá nhỏ bé nên không thể cầm chắc, quả cầu ngọc liền lăn xuống giường, chuông vàng treo trên quả cầu ngọc liền phát ra âm thanh leng keng.
Lâm Ngọc sợ đến nỗi tim run lên, cô ấy vội vàng nhặt quả cầu ngọc lại, sau khi nhìn kĩ liền thốt lên: “Tay nghề này tốt thật đấy, mẹ chưa bao giờ nhìn thấy ngọc nào tinh xảo như vậy cả.”
Khóe miệng của Mục Thanh khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười.
Lâm Ngọc xem xong liền nói: “Ngoan nào, mau cất lại đi, sau này đừng lấy ra nữa, trong nhà nhiều người như vậy, để người ta nhìn thấy thì không tốt.”
Mục Thanh ngoan ngoãn cất đồ đi, ăn uống no nê liền vươn vai rồi vươn bắp chân. Sau khi chơi mệt liền ngáp một cái rồi lăn ra ngủ.
Hôm nay là ngày thu hoạch vụ mùa, người lớn trẻ nhỏ miễn có thể ra đồng đều đi cả, người thì gặt lúa, người thì chở lúa, trẻ con thì đi phía sau nhặt những bông lúa bị rơi vãi trên đất, những việc này tương đối vất vả, nhưng mệt nhất vẫn là công đoạn tuốt hạt và chọn hạt thóc.
Hôm nay Mục Kế Đông được giao công việc chọn hạt thóc, vì lúa này mới thu hoạch nên vẫn còn tươi, sọt tre đựng thóc bị ngâm trong nước bùn của ruộng, sọt nào sọt nấy đều nặng trĩu làm cong cả đòn gánh, trên vai của nhóm xã viên còn bị trầy mấy vết đỏ.
Bận rộn cả một buổi sáng, Mục Kế Đông trút rổ thóc cuối cùng xuống, Mục Thủy Ngưu ra hiệu cho anh uống nước.
“Cảm ơn chú.” Mục Kế Đông cầm lấy cái chén làm bằng đất lên, uống liên tiếp mấy ngụm, đến khi uống cạn chén thứ ba mới cảm thấy hết khát.
“Thằng nhóc cháu làm việc cũng rất ra sức, giống hệt như cha với anh cả cháu vậy.”