Sườn núi nhỏ không cao, dưới sườn núi là thôn, từ dưới chân núi đi lên chỉ có mấy phút. Đừng có xem thường mấy phút này, các bà thím trong thôn thích tán dóc chắc chắn sẽ lười đến nhà anh, cuộc sống sau này sẽ thanh tịnh rồi.
Tổng kết lại nói, xung quanh nơi này không có hàng xóm, thanh tịnh nhưng lại cũng không tính là hẻo lánh.
Châu Khải vả miệng: “Tôi ngược lại thấy chỗ này xem được, mảnh đất bằng phẳng ba bốn trăm mét trên sườn núi này xây nhà vừa đủ rồi. Vị trí tốt, gió trong rừng phía sau thổi tới đây vô cùng mát mẻ.”
Mục Kế Quân cầm liền đi tới đây: “Con suối nhỏ bên phải cách chỗ này một hai trăm mét, đợi nhà xây xong rồi làm mấy cái ống tre dẫn nước qua đây, vấn đề dùng nước đã được giải quyết rồi.”
Mục Quốc Trụ giẫm mạnh chân, xông xuống dưới sườn núi hất hất cằm: “Một đoạn ba bốn phân đất đó đợi thu được bắp trong đất rồi thì anh nói với chú Giải Phóng phân mảnh đất này cho nhà anh làm ruộng đất sở hữu riêng đi.”
“Cái này được.”
Hôm nay không còn sớm nữa, mọi người trở về trước, đợi cỏ tranh phơi nắng một ngày rồi xế chiều ngày mai mới đến làm tiếp.
Mục Kế Đông trở về nhà, Lâm Ngọc thấy trên cánh tay trên mặt anh đều bị cỏ tranh cắt ra vết đỏ thì đau lòng không chịu nổi, nhịn không được nói: “Ngày mai em cũng đi giúp đỡ.”
“Không cần em, em cứ ở cữ đi, dựng một ngôi nhà tranh không có gì khó, anh sẽ làm xong rất nhanh thôi.”
“Người trong thôn sinh con xong cũng chỉ nghỉ ngơi bốn năm ngày thôi, em có thể xuống đất làm việc rồi.”
“Người ta là người ta, em là em, anh không cho phép.” Nói xong thì Mục Kế Đông cầm quần áo bẩn lên ra ngoài giặt với biểu cảm không cần thương lượng.
Lâm Ngọc nói với con gái: “Cha con có lúc rất nghe lời, có lúc lại cố chấp như bò vậy, sau này con tìm đối tượng phải tìm hiểu thật kĩ, nếu không thì sẽ tức chết con.”
Mục Thanh lộ ra nụ cười không có răng.
Lâm Ngọc cũng mỉm cười: “Đợi nhà của chúng ta xây xong rồi, con thoải mái với cha con một chút, để ông ấy ăn chút đồ ngon.”
“Nga~~”
Lâm Ngọc hôn lên bàn tay nhỏ của con gái: “Mẹ xem như là con đã đồng ý rồi nha.”
Cỏ tranh chuẩn bị xong rồi, xế chiều ngày hôm sau, Mục Qúy Vương Thái Hà còn có vợ chồng Mục Kế Quân cũng đến giúp đỡ, anh ấy còn chặt một bó tre sau nhà và khiêng củi khô để dành ở nhà lên.
Mười mấy người phân công hợp tác, một nửa số người thì buộc số cỏ tranh đã phơi khô một nửa kẹp vào trong cọc tre, một nửa số người thì cầm cuốc lên cuốc cho đất bằng, còn phải vận chuyển đá xây rãnh vận chuyển nước. Đá là mượn từ những người trong thôn, có đá làm nền thì nhà tranh có thể vững chắc hơn chút.
Mọi cùng cùng chung tay, rất nhanh đã xây xong nhà tranh rồi, khoảng ba phòng, một phòng ngủ, một gian nhà chính, một phòng bếp, phía sau dựng một nhà vệ sinh nhỏ để đi vệ sinh. Mục Kế Đông rất hài lòng đi một vòng.
“Còn thiếu ba cái cửa, ngày mai lắp cửa lên là có thể ở rồi.”
Mục Kế Đông lộ ra nụ cười: “Cảm ơn mọi người, đợi con gái tôi đầy tháng sẽ mời mọi người ăn cơm.”
“Ha ha ha, mời ăn cái gì, xem như người ngoài rồi hả, sau này nhà tôi có chuyện gì thì anh cũng đến giúp là được rồi.”
“Đúng vậy, vợ chồng hai người có cuộc sống tốt là việc chính đáng.”
“Đừng xa lạ.”
“Được, nghe chú.”