Chương 9: Bất Tường

Ầm ầm...

Hắc khí như nước lũ cuồn cuộn, những nơi đi qua không tha cho cái gì.

Bên ngoài vùng đất hoang vu, một đám người nguyên thủy điên cuồng chạy trốn, nhìn tới hắc khí cuồn cuộn đằng sau, đều sợ mất mật.

Trốn trốn trốn!

Đây là suy nghĩ duy nhất của bọn họ, chỉ một chữ, trốn!

Hắc Thổ đi đầu, tốc độ nhanh nhất, liều mạng phi nước đại.

Đằng sau là hơn trăm dũng sĩ bộ lạc, sợ tới mức tim cật như muốn nứt ra.

Giờ phút này, chỉ hận cha mẹ không sinh thêm đôi chân nữa, sức lực bú sữa mẹ đều bộc phát ra.

Soạt!

Hắc khí đằng sau cuốn tới, những nơi đi qua, cây cỏ khô héo, lập tức mục nát.

Cảnh tượng kinh khủng này, đám người bộ lạc không nhìn thấy, duy chỉ một người còn ở phía sau thấy rõ ràng.

Chỉ thấy, trong hắc khí cuồn cuộn, một bóng người thực sự phi nước đại.

Đó là Cổ Trần, từ trong cấm địa một đường chạy ra, nhưng vẫn không thể thoát khỏi hắc khí đáng sợ, lập tức bị bao phủ.

Vốn cho là bản thân chết chắc, không nghĩ tới trong lúc mấu chốt, hạt châu thần bí trong đầu toát ra một cỗ hắc quang bao lấy cơ thể, vậy mà cản được hắc khí hủ thực.

Thậm chí hạt châu thần bí còn hấp thu một phần hắc khí quỷ dị, lặng yên phát sinh biến hóa thần bí.

Một đường chạy tới, Cổ Trần kinh hãi run rẩy, nhìn những nơi hắc khi đi qua, vạn vật điêu linh mục nát, thực sự dọa người.

Trong hắc khí ẩn chứa bất tường, loại bất tường này đại biểu vạn vật mục nát tử vong, cây cỏ là thứ mục nát đầu tiên.

- Thứ này rốt cục là cái gì?

Cổ Trần vừa chạy vừa kinh hãi nghĩ, không ngừng liều mạng chạy, luôn cảm thấy đằng sau có thứ gì đó khiến hắn hoảng sợ.

Bên ngoài hắc khí, đám người bộ lạc điên cuồng chạy, thậm chí đám dã thú ở gần hoang vu cấm địa này cũng dọa ầm ầm lao đi.

Nơi này loạn thành một bầy.

- Ngao!

Có dã thú hoảng sợ gào thét, thân thể to lớn bị hắc khí bao phủ, nháy mắt, huyết nhục khô héo, thân thể lập tức mục nát, chỉ để lại một bộ xương trụi lủi nằm ở đó.

Nhìn thấy cảnh này, đám Hắc Thổ càng thêm sợ hãi, tốc độ lập tức tăng nhiều, tiềm năng bị tử vong áp bức bộc phát ra, lập tức vọt lên một đoạn xa.

Chạy trọn vẹn mười phút đồng hồ, không rõ hắc khí phía sau đã dừng mở rộng từ lúc nào, đám Hắc Thổ thở không ra hơi, nguyên một đám không còn sức chạy thêm nữa.

- Hô hô, quá, quá đáng sợ.

Có tộc nhân tê liệt nằm trên đất, nhìn hắc khí đã đình chỉ khuếch tán, thầm nghĩ rốt cục cũng thoát, kém chút đã phải nằm lại bên trong.

Đám người đều như chưa tỉnh hồn, lòng còn sợ hãi nhìn hắc vụ.

- Xong, tộc trưởng còn chưa đi ra.

Hắc Thổ ngồi trên đồng cỏ, thần sắc sụp đổ, gào khóc.

Tộc trưởng, bị hắc khí quỷ dị đáng sợ thôn phệ.

Đám người lập tức bi thương, tộc trưởng lại táng thân trong cấm địa.

Hô!

Trong lúc mọi người bị thương phát khóc, một bóng người vọt ra từ trong hắc vụ cuồn cuộn.

Cổ Trần một đường phi nước đại, hắc khí bốn phía làm hắn kém chút tuyệt vọng, bỗng nhiên cảm nhận phía trước trở nên thoáng đãng, hắc khí biến mất.

Một mùi cỏ cây truyền vào mũi, khiến tinh thần trở nên chấn động, biết mình trốn ra được.

- Thoát rồi!

Cổ Trần kích động.

Phía trước là thảo nguyên mênh mông, rốt cục chạy thoát khỏi bất tường bao phủ, thoát khỏi hắc khí ăn mòn.

- Tộc trưởng!

Lúc này, đám Hắc Thổ cũng nhìn tới, lập tức bộc phát từng tiếng reo hò, nguyên một đám chạy tới.

Bọn họ vây quanh Cổ Trần, hưng phấn không nói ra lời, tộc trưởng không chết, vậy mà chạy thoát được hắc vụ khủng bố.

- Quá tốt rồi, tộc trưởng không chết!

Hắc Thổ kích độ hô to.

Cổ Trần xạm mặt, gõ đầu hắn mắng:

- Ngươi mới chết, nói lung tung, không phải ta vẫn tốt sao?

- Vâng vâng vâng, tộc trưởng vẫn tốt.

Hắc Thổ hung hăng người ngây ngô, sờ trán thầm nghĩ, tộc trưởng đúng là mạnh, gõ nhẹ mà hắn suýt choáng.

Nhìn Cổ Trần không có vấn đề gì, đám người mở thở nhẹ, đúng thực là may mắn.

- Thật đáng sợ, đến cùng là cái gì đây?

Cổ Trần quay người, nhìn hắc vụ đang dần thu lại, để lại hoang vu hoàn toàn tĩnh mịch.

Những nơi hắc vụ đi qua, tất cả cây cỏ đều khô héo, triệt để mục nát.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Cổ Trần, Hắc Thổ, toàn bộ đám thợ săn bộ lạc đều trầm mặc, không nhịn được mà thầm rùng mình, lòng còn sợ hãi.

- Thật đáng sợ!

Có người tự lẩm bẩm, mặt mũi đầy hoảng hốt.

Đám người còn lại cũng không khá hơn, gương mặt còn chưa tỉnh hồn.

Những thứ vừa xảy ra, khiến bọn họ còn thấy mới mẻ, tinh thần còn chưa thoát khỏi nguy cơ đây.

Ầm ầm ầm...

Một tiếng trầm đục truyền đến, hắc vụ thối lui, để lại vạn vật điêu linh mục nát, khiến lòng người rét lạnh.

Cổ Trần im lặng nhìn cảnh trước mắt, cuối cùng cũng có hiểu biết nhất định về sự đáng sợ của cấm địa, cũng hiểu được vì sao đám Hắc Thổ lại sợ hãi tới thế.

Đây quả thực là một mảnh tử vong cấm địa, hắc vụ bất tường lúc trước, bao phủ vạn vật.

- Đáng tiếc mấy con mồi kia.

Cổ Trần khẽ thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối.

Nhưng lúc này, một tộc nhân đi tới.

- Tộc... Tộc trưởng, chúng... Chúng ta mang ra một chút.

Một câu nói mệt không ra hơi của hắn, khiến đám người bừng tỉnh.

Cổ Trần nhìn lại, quả thực trên người người này treo một cái chân thú, là một cái chân sau của Trảo long.

- Ta cũng có.

- Còn có ta.

Sau một khắc, nguyên một đám tộc nhân ào ào đi tới, người đem ra một tảng thịt, người đem ra một khúc sườn... Vô cùng tươi mới.

Cổ Trần kinh ngạc, lúc này mới phát hiện trên người hơn trăm tộc nhân này, mỗi người đều treo mấy miếng thịt, khỏi phải nói, khẳng định là thịt của mấy đầu dã thú kia.

Quả nhiên, chỉ nghe một tộc nhân nói:

- Tộc trưởng, trong lúc chờ ngài vào cấm địa, chúng ta đã chia những con mồi kia, mỗi người cầm mấy miếng.

- Tốt!

Cổ Trần vui mừng quá đỗi.

Nhìn qua một vòng, hơn một trăm người, mỗi người đều mang một phần thịt, hẳn đã là toàn bộ thịt trên người ba đầu Trảo long và một đầu Giác long lúc trước.

Hắn cao hứng nói:

- Đi, chúng ta về bộ lạc.

- Đi!

- Về bộ lạc!

Đám người vui vẻ bước đi, niềm vui có thắng lợi trở về át đi sự khủng bố trong cấm địa, quên đi cảnh tượng kinh tâm động phách từ rồi.

Đám người đi tới, bỗng Cổ Trần khẽ quay người, nhìn về hoang vu cấm địa lẳng lặng kia, hắc vụ đã rút, nhưng bất tường chi khí vẫn tràn ngập.

Trong mơ hồ, hắn dường như nhìn tới chỗ sâu trong cấm địa, nơi đó có một kiến trúc cổ xưa, có vẻ như là một tòa Thần miếu.

“Đến cùng trong cấm địa có cái gì?”

Cổ Trần thoáng qua một suy nghĩ, sau đó liền nén lại trong lòng, bất luận là có gì, đều không phải hắn hiện tại có thể tiếp xúc.

Lần này có thể sống trở về, đều là nhờ hạt châu thần bí trong đầu bảo hộ.

Dằn lòng xuống, Cổ Trần quay người, sải bước đuổi theo đoàn người, cả đám trùng trùng điệp điệp xuyên qua thảo nguyên, dọc theo con đường lúc đầu trở về bộ lạc.

Không ai phát hiện, tại chỗ sâu trong cấm địa, một đôi mắt kinh khủng đang chăm chú nhìn đoàn người rời đi.