Chương 14: Đồ Thần

Cô long long...

Một cỗ hắc khí cuồn cuộn đánh tới, khiến sơn động chấn động lên, đá vụn ào ào rơi xuống.

Ô!

Đột nhiên, một cây Cốt mâu phá vỡ hắc vụ, đâm tới đối diện, không khí xẹt vang, dọa Tế Thần kêu to một tiếng.

Phù một tiếng, mặc kệ nó cấp tốc né tránh, nhưng vẫn bị đâm rách một vết, từng tia máu bắn ra, nhuộm đỏ một mảnh lông tóc.

- Kiến hôi vô tri, bản tọa chính là Hoang Lang cao quý, ngươi dám đả thương bản tọa?

Con sói gầm thét, chấn động đến sơn động rung rung, hai mắt bích lục kém chút phun ra lửa.

Chỉ thấy từ trong hắc vụ xuất hiện một người, toàn thân trên dưới vậy mà không một chút vết thương, hắc vụ vừa rồi của Hoang Lang, không làm thương tới Cổ Trần.

- Làm sao có thể?

Hoang Lang trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói:

- Sao ngươi lại không sao? Hắc Phong sát khí của bản tọa có thể phá sơn toái thạch, tại sao ngươi lại không sao?

Trong lúc nguy cấp vừa rồi, hạt châu thần bí trong đầu Cổ Trần lại tự chủ sáng lên, ngăn trở Hắc Sát vụ khí tập kích, mới khiến hắn an toàn thoát nận.

- Thần?

Cổ Trần từng bước đi tới, hừ lạnh nói:

- Ngươi chỉ là một đầu nghiệt súc mà thôi, ăn tộc nhân ta, hôm nay quyết đồ ngươi.

- Cuồng vọng!

Hoang Lang giận tím mặt, toàn thân lại lóe lên cam quang, độc giác trên đỉnh đầu sáng lên.

Ầm!

Sau một khắc, thân thể Cổ Trần lập tức bay ngược, ầm ầm đập lên vách động, không ít đá bụi cùng rơi xuống.

- Khụ khụ...

Ho ra một ngụm máu, sắc mặt Cổ Trần trở nên tái nhợt, bị thương.

Thần sắc không kìm được mà trở nên ngưng trọng, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy một đạo quang mang đánh tới, căn bản không kịp phản ứng, kém chút là đi đời.

- Kiến hôi, thế nào?

Hoang Lang cao cao tại thượng, mắt đầy miệt thị.

Nó cười lạnh:

- Chỉ là kiến hôi, các ngươi chỉ là huyết thực của ta, trước mặt bản tọa lại còn dám phản kháng? Quả thực không biết sống chết.

- Chờ bản tọa ăn ngươi, chữa trị thương thế, lại sẽ đem từng người bộ lạc các ngươi, nuốt gọn vào bụng!

Hoang Lang vừa nói vừa đi về phía Cổ Trần, toàn thân bốc lên ánh cam, thần tuấn vô song, áp bách cường đại ép tới Cổ Trần hít thở đều khó khăn.

Nó rất cường đại!

Khó trách lão Vu Chúc cũng phải trọng thương mà chết, giờ khắc này, Cổ Trần không nhịn được mà hoài nghi, Tế Thần này, thực bị thương sao?

Bị thương còn mạnh tới vậy, vậy nếu nó không bị thương, lại sẽ khủng bố tới mức nào?

- Kiến hôi, chết đi!

Hoang Lang giơ chân, một vuốt đánh tới.

Cổ Trần hơi biến sắc, giơ Cốt mâu ngăn trở.

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, Cổ Trần cùng Cốt mâu bay thẳng ra ngoài, đập vào một góc sơn động, miệng lần nữa phun máu.

Đầu Hoang Lang này, cường đại, khủng bố!

Thân thể Cổ Trần đã trải qua hai lần tôi thể, thân có Thiên Quân chi lực, vậy mà không thể chống nổi một hiệp, trực tiếp bị đập bay ra ngoài.

Nếu không phải cơ năng không tồi, không chừng dưới một trảo này, thân thể hắn đã trực tiếp bị đánh bạo, khó thể tin nổi.

- A, còn chưa chết?

Hoang Lang kinh ngạc, đánh giá nhìn Cổ Trần.

Nó rất kinh ngạc, một trảo vừa rồi của nó đã dùng hết toàn lực, dù do bị thương nên yếu đi nhiều, nhưng một trảo vừa rồi, tuyệt không phải người thường có thể chịu được.

Không nghĩ tới, Cổ Trần chỉ phun một ngụm máu, cũng không thấy giống trọng thương.

Cổ Trần cười, miệng đầy máu, cười rộ lên phá lệ khiếp người.

Trong mắt hắn rực sang quang mang, quang mang đầy hy vọng, trước đó không rõ Tế Thần này mạnh tới mức nào, hiện qua hai lần giao phong, tuy đều bị thương, nhưng lại thăm dò được sâu cạn của đối phương.

Hoang Lang này thực đã bị thương, lực lượng hiện tại của nó vượt vạn cân, nhưng tuyệt không phải không thể chiến thắng.

Chính bởi điểm này, thấp thỏm trong lòng Cổ Trần cuối cùng cũng trấn định lại, khôi phục sự tự tin.

- Nghiệt súc, tới ta!

Cổ Trần hét lớn, hai chân đạp mạnh, cả người như hóa thành mũi tên bắn tới, tay cầm Cốt mâu đâm thẳng tới đầu Hoang Lang.

- Hừ, kiến hôi chi lực, xem bản tọa đập chết ngươi!

Hoang Lang tuy kinh ngạc, nhưng lại không thèm để ý, nâng chân nhắm ngay Cốt mâu của Cổ Trần mà đập tới.

Coong một tiêng, Cốt mâu bị đánh bật khỏi tay, cắm phập trên một tảng đá, còn Cổ Trần lại phun máu bay ra.

Mà Hoang Lang kia lại cũng liên tiếp lui sau ba bước, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc, không nghĩ tới bản thân cũng bị chấn lui về sau.

Nó giận mà cười:

- Kiến hôi huyết thực, vậy mà lại bức lui được bản tọa, hừ, kiến hôi rất khá, ăn ngươi nhất định có thể trị được thương thế của ta.

Hoang Lang gào thét, thân thể bỗng nhảy lên, trực tiếp há miệng nhào về phía Cổ Trần, muốn một ngụm cắn đứt đầu hắn.

Cổ Trần ngưng mặt, không nói lời nào, hai mắt nhìn chòng chọc vào Hoang Lang đang đánh tới, gió tanh đập vào mặt, răng nanh hiện trước mắt.

Chợt thấy dưới cổ Hoang Lang hiện một vết rách, là một vết thương.

- Vết thương...

Hai mắt Cổ Trần vừa mở, lập tức nhìn rõ đó là một vết sẹo, là một vết sẹo mới khép lại.

Ngay lúc này!

Cổ Trần hống một tiếng, nhanh chóng rút Cốt kiếm sau lưng ra, nhắm ngay vết sẹo dưới cổ Hoang Lang đâm tới.

- Không tốt!

Hoang Lang thầm hoảng, nhìn thấy Cổ Trần cầm kiếm đâm tới liền ý thức được nguy hiểm, nhưng thế lao lên của nó căn bản không thể mượn lực mà tránh được.

Chỉ có thể cố gắng làm động tác quay người né tránh.

Phốc!

Một cảm giác đau nhói truyền tới, Hoang Lang kinh dị phát hiện, ngực nó lại bị đâm ra một vết thương, tuy không phải đâm vào vết cũ, nhưng vẫn khiến nó bị thương, thậm chí kém chút bị đâm xuyên.

- Ngao... Đáng chết!

Hoang Lang lăn mình đứng dậy, máu tươi nhuộm đỏ lông vàng, hai con mắt phẫn nộ nhìn Cổ Trần, con kiến hôi này vậy mà lại nhiều lần khiến nó bị thương.

Cổ Trần cầm Cốt kiếm, trên kiếm phong còn có máu tươi chảy xuống, ánh lên Cốt kiếm càng thêm khiếp người.

- Thanh Cốt kiếm này, vậy mà lại có thể xuyên phá thân thể bản tọa?

Hoang Lang chấn kinh, nhìn Cốt kiếm trong tay Cổ Trần mà không thể tin được, phòng ngự của nó thế nào nó hiểu rõ nhất, một thanh Cốt kiếm lại có thể xuyên qua da nó?

Phải biết, da thịt nó vô cùng cứng rắng, phòng ngự kinh người, không nghĩ tới vẫn bị Cổ Trần đâm thương, Cốt kiếm kia có chút bất phàm.

- Giết!

Cổ Trần quát lớn, nâng kiếm trực tiếp đánh tới, tốc độ nhanh như chớp, cơ hồ lực lượng cùng tốc độ toàn thân đều được bạo phát ra, không giữ lại chút nào.

Cốt kiếm chém qua, hiểm hiểm mang theo một vệt máu tươi cùng lông tóc, khiến Hoang Lang sợ tới xù lông.

- Đáng chết, nếu không phải bản tọa bị thương, há lại để một đầu kiến hôi như ngươi làm càn?

Hoang Lang nhanh chóng né tránh, lại nổi giận rống to, toàn thân khí tức tràn ra kinh người, thế nhưng Cổ Trần lại cảm giác được, khí tức của nó có chút dấu hiệu suy yếu.

Thương thế cực nặng!

Nhìn tới đây, hai mắt Cổ Trần sáng lên, không nói hai lời nâng kiếm đánh tới, không cho Hoang Lang một chút cơ hội thở dốc, hắn muốn tuyệt sát tên Tế Thần này.

- Đáng chết!

Oanh!

Hoang Lang né tránh, bộ dạng của nó có chút chật vật, trên thân lại nhiều thêm một vết thương, máu tươi lại trào ra.

Cốt kiếm vừa cứng rắng vừa sắc bén, tùy tiện chạm tới là lại có thể cắt qua da thịt Hoang Lang.

- Kiến hôi, ngươi chọc giận bản tọa!

Hoang Lang triệt để phẫn nộ, độc giác trên đầu lại sáng lên, gần như trong nháy mắt đã đánh tới trước ngực Cổ Trần.

Rắc một tiếng, thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên, một vệt huyết dịch bắn ra, Cổ Trần lần nữa đập mạnh vào vách động.

Thanh Cốt kiếm trên tay đã lại bị đánh văng khỏi tay, cắm lên mặt đất, ong ong rung động.

- Chết đi!

Lúc này, Hoang Lang bổ nhào tới, cái miệng mở rộng, răng năng dữ tợn mang theo dịch nhờ ghê tởm.

Cổ Trần đã trốn không thoát, thậm chí không thể dứng lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoang Lang cắn tới.

Oanh!

Trong sơn động truyền ra một hồi địa chấn, theo đó là tiếng sói tru lên, thật lâu chưa lắng.