Hết đêm lại sáng, nắng chiếu qua cửa kính vào phòng, trên giường chỉ có 1 người nằm. Giường trong phòng 2 giường hơi nhỏ, Phong Mạn Mạn có đắp chăn nhưng 2 tay 2 chân lại ôm 1 tấm chăn khác thế chỗ Giang Hàn, chân phải cô hơi lộ ra ngoài.
Giang Hàn vào phòng tắm đánh răng nhưng mắt vẫn nhìn Mạn Mạn. Tối qua thật là 1 đêm đáng nhớ, đáng nhớ đến nỗi anh không ngủ được.
Tối qua Phong Mạn Mạn nằm trong lòng anh không dám nhúc nhích mà anh cũng không dám lại làm gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô. Nếu cô không thích anh sẽ không ôm nhưng cô cứng nằm im thin thít. Dần dần Mạn Mạn cũng thả lỏng người, Giang Hàn biết cô đã ngủ mà chính anh cũng sắp… nhưng khi anh ngủ thiếp đi thì……
Mạn Mạn trở mình, Giang Hàn lui ra sau 1 chút nhưng cô lại giành tiếp gần nửa tấm chăn còn lại. Thấy vậy, anh định kéo chăn về- tuy trời cũng không quá lạnh nhưng nếu không đắp chăn thì chắc chắn ngày mai anh sẽ phát sốt- nhưng cũng không muốn đánh thức Mạn Mạn, thế là Giang Hàn nắm góc chăn kéo nhẹ từng chút từng chút 1. Đúng lúc này, Phong Mạn Mạn lại trở mình ngủ khò, cả phần chăn còn lại của anh cũng bị cô quấn nốt. Sau mấy lượt trở mình, cô đã lăn đến mép giường, chỉ xém chút nữa là lọt đất.
Giang Hàn bất đắc dĩ nhìn góc chăn còn nắm trong tay, nhận mệnh lấy tấm chăn ở giường bên cạnh qua- nếu anh còn kéo nữa chắc cô lại lăn lộn tiếp- đắp chăn, 1 tay ôm lấy Phong Mạn Mạn (ôm cả người lẫn chăn) ngủ.
Quả nhiên- đối với người hay trở mình trong giấc ngủ như cô mà nói- phải 1 người 1 chăn mới được. Giang Hàn cứ nghĩ mãi về sau rốt cuộc nên mua 1 hay 2 tấm chăn mà ngủ quên lúc nào không biết.
Đến khuya, anh thấy tay chân lành lạnh, quờ quạng muốn kéo chăn nhưng tay quơ mãi chẳng thấy gì, mở đèn đầu giường lên nhìn lại mà lắc đầu “bó chiếu”- không biết tấm chăn đắp trên người anh đã chạy đến tay Mạn Mạn từ lúc nào.
Ngặt nỗi phòng chỉ có 2 chăn, Giang Hàn đành nhẹ tay nhẹ chân “cứu vớt” tấm chăn của mình nhưng ngay khi sắp thành công thì cô lại ú ớ gì đó rồi trở mình. Anh cứ lo cô sẽ lăn xuống đất nhưng lần này cô lại trở mình ngược lại.
Anh bật cười, vươn tay vuốt ve mái tóc rối của Phong Mạn Mạn, “Thật không biết em ngủ thiệt hay ngủ giả nữa.”
Mạn Mạn không phản ứng gì, có vẻ như- cô đã ngủ say.
Giang Hàn “cứu” chăn về rồi, anh tắt đèn nằm xuống, hơi mừng vì nghĩ rốt cục cũng có thể ngủ 1 giấc tới sáng nhưng… Mạn Mạn lại xoay hẳn 1 vòng, cả chăn và quần áo cô đều bị “xốc” lên, hơn nữa chân phải cô còn đè lên “bụng” anh (;))). Tuy biết cô không cố ý nhưng Giang Hàn vẫn giật mình thon thót vì chỗ cô đè… chính là “nơi mẫn cảm”. Giờ thì hay rồi, anh tỉnh hẳn nhưng lại không dám cử động mạnh. Giang Hàn thử dịch người né ra nhưng tư thế cô quá “độc chiêu”, vừa hơi nhích ra 1 chút Mạn Mạn đã quơ tay ôm chặt lấy anh.
Anh bất đắc dĩ nhìn trần nhà- hình như tư thế này được gọi là gấu koala trèo cây thì phải?
Anh kéo chăn đắp cho cả 2 người- thôi kệ, chỉ mong anh còn ngủ được!
6 giờ sáng, Giang Hàn bị lạnh đến tỉnh giấc, tư thế 2 người vẫn như cũ nhưng tấm chăn thì chạy đâu không biết? Anh nhìn quanh giường cũng không thấy.
Giang Hàn cố giãy ra khỏi “vòng ôm” của Mạn Mạn. Lúc anh xuống được giường thì cô lại xoay người để lộ đôi chân và 1 góc chăn- thì ra tấm chăn xấu số đã bị cô đá rớt giường.
Giang Hàn ngáp 1 cái, đem chăn đặt lên giường mà Phong Mạn Mạn thì như hòn bi- lăn bên này lộn bên kia, chỉ lát sau liền ôm chăn vào lòng.
Anh làm vệ sinh xong, nhìn lại cô bé trên giường- cô quấn 1 tấm chăn 2 tay 2 chân lại ôm tấm chăn khác, bàn chân phải thì ló ra ngoài mép chăn.
Khỏi cần nghĩ cũng biết, sau kinh nghiệm đêm qua, dù anh có sắm mấy tấm chăn cũng không đủ- chắc chắn đều bị cô giành hết… chắc tương lai anh còn chịu lạnh tỉnh dài dài.
Lúc Phong Mạn Mạn tỉnh lại, rửa mặt chải đầu xong thì đã gần 11 giờ trưa. Bọn họ làm thủ tục trả phòng, bắt đầu cuộc hành trình vào ngày cuối ở Hồng Kông.
Giang Hàn nắm tay cô đi dạo, hôm qua chơi cả ngày rồi, hôm nay nên làm nhiệm vụ thôi. Nhiệm vụ đó là: trước khi đi bà Giang đã giao cho anh 1 tờ giấy A4 ghi lại tên, số lượng 1 đống thứ lỉnh kỉnh, cả món gì là quà cho ai bà cũng dặn rõ ràng, Giang Triệt làm thư ký ghi lại.
Sau chuyện tối hôm qua, Mạn Mạn vẫn không dám nói gì, cứ chúi đầu đi theo anh. Tuy nói là nam nữ yêu đương khó giữ mình nhưng 2 người phát triển đến bước kia thì quá nhanh. Lần này mẹ có gọi điện nhắc nhở nhưng vì sao Giang Hàn không tiếp tục? Mà khi nào thì anh sẽ tiếp tục đây? Khi đó có còn mất mặt như lần này không?… Mà chuyện cô để ý nhất là tại sao anh không tiếp tục…
Xem, Phong Mạn Mạn đang tự mâu thuẫn chính mình.
Thẳng đến khi Giang Hàn cầm giấy đồ cần mua kéo cô ra ngoài, Mạn Mạn mới thấy bớt xấu hổ. Đến lúc này, Phong Mạn Mạn mới xem kỹ tờ giấy trong tay.
” Ai…… hình như hơi bị nhiều thì phải.” Cô cảm thán.
Giang Hàn lại ngáp, “Không có việc gì, mẹ anh nói mua được thứ gì thì mua, không có thì thôi.”
Mạn Mạn quay sang nhìn anh 1 lúc- trong 2 giờ dạo phố mua sắm, Giang Hàn đã ngáp hơn 5 lần rồi, tuy trông anh cũng khá tỉnh táo nhưng cô vẫn hỏi thăm: “Nè, hôm qua anh ngủ không ngon hả?”
Giang Hàn bất đắc dĩ dằn dỗi nói: “Không phải ngủ không ngon mà là không có ngủ.”
” Không ngủ? Anh cũng bị lạ giường (khi đi xa thì không ngủ được) nữa hả? Bình thường em cũng vậy nhưng chắc hôm qua mệt quá- em cứ nghĩ sẽ ngủ không được, ai dè nhắm mắt xong là ngủ 1 giấc tới sáng.” Cô tíu tít.
Phong Mạn Mạn biết- ngoài chuyện lạ giường ra thì còn vì chuyện tối qua nữa- cô cứ nghĩ sẽ mất ngủ nhưng có lẽ do quá mệt mỏi mà nằm trong lòng Giang Hàn thì rất ấm áp, rất thoải mái, chẳng sợ bị lạnh cóng như lúc nằm ngủ 1 mình ở nhà.
Giang Hàn cười khổ, “Ừ, chắc vậy.”
Thế là 2 người lại lặng yên.
Đột nhiên, Giang Hàn hỏi 1 câu làm Phong Mạn Mạn hết hồn:
” Mạn Mạn, em… có bao giờ ngủ chung giường với người khác không?”
” Hả?!” Sao anh lại hỏi thế? Chẳng lẽ là vì tối qua cô quá “to gan”? Cô cau mày… nhớ mang máng hình như Giang Hàn hôn cô, ôm cô, còn…… Ai da, càng nghĩ càng hồi hộp! Cô quên mình đã phản ứng thế nào rồi, chẳng lẽ rất “cởi mở” sao? Thật ra thì cô không biết gì nhiều về những chuyện “nhạy cảm” như vầy, toàn học từ các tiểu thuyết lãng mạn mà ra cả.
Ôm trán, hình như không đến nỗi mà? Cô chỉ ôm cổ anh, hôn trả 1 chút… hoàn toàn là: nghe theo bản năng phụ nữ.
Chẳng lẽ cô còn làm gì khiến anh thấy cô “quá thoáng’?
Giang Hàn nhìn vẻ mặt Phong Mạn Mạn- lúc khó hiểu, khi nhíu mày… nhưng nói chung là 2 má càng lúc càng hồng- anh chợt hiểu- hay Mạn Mạn đang hiểu lầm ý tứ của anh?
” Mạn Mạn à, ý anh hỏi là từ nhỏ đến lớn em toàn ngủ 1 mình hay sao?” Anh lại hỏi.
” Vâng, đúng vậy. Em không có chị em gì, từ hồi 4 tuổi mẹ đã chê em hay nói mớ làm mẹ ngủ không được- thế là bà mua 1 con gấu thật to, dụ em ngủ 1 mình- từ đó trở đi em toàn ngủ 1 mình.” Cô giải thích- dù không biết vì sao anh hỏi vậy nhưng vẫn nói rõ.
Phong Mạn Mạn hỏi lại: “Chẳng lẽ em lại nói mớ?”
” Không phải. Có điều còn tệ hơn nói mớ nữa.” 2 tay anh đang bận cầm túi đồ mới mua nên đành buông túi xuống, nắm lấy tay cô thật chặt, “Em đó, suốt đêm cứ lật qua lật lại như chiên trứng ấy, anh bị em giành chăn cả mấy lần.”
Phong Mạn Mạn hơi kinh ngạc cũng có chút thẹn thùng, “Cái kia, có lẽ do lạ giường. Ở nhà em chỉ nằm 1 chỗ ngủ thôi mà.”
Anh cười cười, xoa đầu cô bảo: “Không sao cả.” Thật ra thì không sao mới là lạ! Sau tối hôm qua, Giang Hàn đã chuẩn bị sẵn sàng “chiến đấu bảo vệ” chăn mền mỗi đêm rồi! Không sai, trước và sau khi cô ngủ dậy đều cùng 1 chỗ nhưng khi đang ngủ thì khác à! Anh đã nhận được 1 bài học đích đáng rồi.
Phong Mạn Mạn tự động ôm lấy tay anh nhõng nhẽo: “Thật mà, bình thường em ngủ ngoan lắm.” Không biết là vì tối hôm qua hay là vì tình cảm giữa 2 người ngày càng thân thiết, Mạn Mạn càng lúc càng cảm thấy mình như người đang yêu.
” Ừ, không sao cả.” Giang Hàn vẫn mỉm cười.
” Cái gì mà không sao với có sao, tại hôm qua em lạ giường thôi chứ bộ……”
Cũng như các cặp tình nhân khác, tay trong tay, họ dạo chợ Hồng Kông.
Giang Hàn và Phong Mạn Mạn lại đi dạo gần 2 giờ nữa. Trong khoảng thời gian này, anh phụ trách mang vác “chiến lợi phẩm” (thứ nhận được sau chiến thắng), Mạn Mạn thì phụ trách cầm bút đánh dấu xem món nào mua rồi, món nào không có.
” Mệt ghê.” Càng lúc cô đi càng chậm, thỉnh thoảng còn đấm nhẹ vào mắt cá chân mình.
Giang Hàn nhìn đồng hồ- còn 2 giờ nữa lên máy bay- nhìn 1 tiệm trang sức ở cách đó không xa, nói “Ừ. Em ráng thêm chút nữa, mình qua kia hẵng nghỉ.”
Mạn Mạn cố bước thật nhanh, “Nghỉ thôi, nghỉ thôi, đằng trước có quán KFC (quán bán thức ăn nhanh như gà chiên, khoai tây chiên…). Ai, đi kiểu này mệt quá, em thà trốn trong nhà nằm cho sướng, đi vầy vừa mệt lại vừa tốn tiền.”
Thật ra thì trong chuyến đi này, Phong Mạn Mạn cũng không mua gì nhiều- chỉ vài món quà lưu niệm nho nhỏ ở DisneyLand mà thôi- Giang Hàn cười hỏi cô: “Nếu chỉ có em đi thì làm sao tốn được?”
” Có chứ, tốn tiền mua trà sữa, tốn tiền mua đồ ăn.” Mạn Mạn trả lời rất thành thật.
Đến cửa tiệm, Giang Hàn đi vào trong. Cô khó hiểu nhìn lại mảnh giấy trong tay, lầm bầm: “Dì Giang đâu dặn mua gì trong đây.”
” Có, mẹ anh dặn riêng mà.” Anh cứ nói như thật.
Phong Mạn Mạn khó hiểu: “Mua gì?”
Giang Hàn còn chưa trả lời thì nhân viên trong tiệm đã nhiệt tình mời chào, Mạn Mạn không biết anh muốn mua gì nên chẳng nói gì, cô mệt chết rồi, chỉ muốn ngồi xuống nghỉ thôi.
Anh cũng ngồi cạnh cô, nhìn theo mắt Mạn Mạn, Giang Hàn thấy 1 cặp nhẫn kiểu dáng khá đơn giản. Anh chỉ chỉ cặp nhẫn bạc, nói với nhân viên bán hàng: “Chị lấy giúp tôi cái này.”
Mạn Mạn hoảng, cô hỏi nhỏ: “Sao anh mua cặp nhẫn đó? Mua cho ai?” Lúc này cô đang sợ- không biết anh mua nhẫn tặng ai vậy?
” Ừ, mua cho mẹ anh.” Giang Hàn cầm nhẫn, nâng tay cô lên, dịu dàng đeo vào ngón áp út.
Người bán hàng nói: “Nếu là người lớn tuổi thì chắc sẽ thích loại nhẫn dày hơn, quý khách có muốn đổi kiểu khác thử không?”
” Hơi rộng.” Anh chăm chú nghiên cứu ngón tay cô 1 chút, quay sang cười nói với người nọ: “À không cần. Là mua cho mẹ tôi tặng con dâu.”
Mạn Mạn lại khiếp sợ, để mặc anh săm soi chiếc nhẫn… đây xem như là cầu hôn sao? Ngạch…… Cô nên nói gì bây giờ?
Nhân viên bán hàng rất kiên trì: “Vậy à, quý khách muốn mua nhẫn cưới không? Ở đây còn mấy kiểu khác nữa.” Nói xong liền chạy đi lấy thêm nhẫn.
Nhân lúc người kia chạy đi, Giang Hàn nghiêng người thủ thỉ bên tai cô: “Phu nhân, em thích kiểu nào?”
Mạn Mạn đờ người- lúc trước anh chỉ gọi cô là “phu nhân” trên game thôi- chẳng lẽ anh cầu hôn thật sao? Như vầy có nhanh quá không.
Trong lúc thử, Phong Mạn Mạn chỉ đỏ mặt cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay, cô không để ý kỹ vẻ mặt anh- Giang Hàn đang rất nghiêm túc.
Sau khoảng nửa giờ Mạn Mạn mới nói- cô vẫn thích cặp nhẫn đầu tiên hơn, kiểu khá đơn giản nhưng đẹp, tuy giá cũng không rẻ.
Cô định kéo Giang Hàn đi- dù sao với những người như anh và cô thì cái giá ấy thực hơi cao. Hơn nữa cô đang bối rối không biết đây là quà đính hôn hay chỉ là món quà bình thường?
Anh biết cô nghĩ gì, Giang Hàn chân thành nói với Mạn Mạn: “Mạn Mạn à, anh nghiêm túc đấy. Hơn nữa… em muốn chọn kiểu nào cũng được, anh đủ tiền trả.”
Vì anh cứ khăng khăng như vậy nên bọn họ quyết định mua cặp nhẫn Mạn Mạn đã chọn, mỗi người đeo 1 chiếc trên ngón áp út. Ra khỏi cửa hàng, anh chuyển từ nắm tay sang ôm vai, hơn nữa còn cúi đầu nói như đùa: “Phải đăng ký cưới nhanh nhanh mới được, nếu không em chạy mất.”
Anh hoàn toàn nói thật lòng đấy.
Dù Phong Mạn Mạn có chậm chạp đến mức nào đi nữa thì cô vẫn cảm giác được tấm lòng anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh cười thật ngọt ngào, vuốt nhẹ lên chiếc nhẫn nơi tay, thầm nghĩ- không, nếu là anh thì em không bao giờ chạy cả.
Chuyến thăm Hồng Kông của 2 người kết thúc mỹ mãn.