” Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào……” Di động Phong Mạn Mạn rung lên “Tìm em đi nào, nhanh nhanh nhanh lên nào~”
” Alô……” Mạn Mạn bị tiếng chuông đánh thức, cô mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi.
Tiếng nói trầm thấp của Giang Hàn vang lên bên tai cô: “Mạn Mạn, không phải em hẹn 1 giờ chiều hôm nay đến trường cũ sao?”
” Vâng…… Đúng.” Mạn Mạn thuận miệng trả lời.
Giang Hàn biết rất rõ thói quen “nằm nướng” của Phong Mạn Mạn, anh cười cười hỏi: “Em còn chưa tỉnh ngủ sao? Hơn 12 giờ rồi.”
” Vậy hả…… Biết rồi.” Nghe giọng thì biết ngay cô còn chưa tỉnh.
Hơn 12 giờ? Rốt cuộc cô cũng nghe ra “Hơn 12 giờ?!”
Cô dùng tay vuốt sơ mái tóc, lôi chiếc áo lông ấm áp dễ chịu từ trong ổ chăn ra mặc vào rồi tiếp tục ngồi trong chăn, “A này, chờ em vài phút, 12 rưỡi qua trường đón em.”
“Ok. Cứ từ từ, còn đến kịp. Gặp em sau.” Chắc cô đã tỉnh ngủ, Giang Hàn cười cười.
“Vâng, tạm biệt anh.” Mạn Mạn nói xong thì cúp máy, đặt điện thoại lên bàn.
Hôm nay là kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường cấp 2 của cô, Phong Mạn Mạn và các bạn đã hẹn 1 giờ sẽ tập trung trước cổng. Sáng nay ông bà Phong đã đi thăm nhà bà con, trước khi đi cũng đã cố gọi Mạn Mạn dậy nhưng “ngủ thần công” của cô quá cao siêu, nằm nướng không thể thiếu, tỉnh rồi lại ngủ là chuyện bình thường.
Vì nhà cô khá gần trường nên đi bộ cũng mất chừng 10 phút mà thôi. Mạn Mạn thở hồng hộc chạy xuống cầu thang, Giang Hàn luôn đến sớm hơn cô, hôm nay cũng vậy.
Bởi vì quá gấp gáp nên cô không kịp cột tóc, mái tóc dài đến lưng bị gió thổi hơi rối, Giang Hàn thấy vài sợi tóc sau gáy cô bướng bỉnh vểnh lên thì đưa tay vuốt nhẹ.
Phong Mạn Mạn rất tự nhiên kéo tay Giang Hàn. Anh mặc đồ khá giống cô- quần jean màu xanh nhạt, áo lông- chỉ có điều Giang Hàn mặc áo màu đen mà cô thì mặc màu trắng. Giang Hàn cởi chiếc áo khoác màu vàng nhạt vắt trên tay mà Phong Mạn Mạn vì rất sợ lạnh nên còn mặc bộ áo ngủ giữ ấm bên trong và bộ quần áo lông dê bên ngoài.
Trừ màu sắc ra, 2 chiếc áo lông giống hệt nhau, đều là kiểu đơn giản thoải mái, người ngoài nhìn không kỹ sẽ nghĩ là áo tình nhân ngay.
Bình thường đều là Giang Hàn chủ động mà mỗi lần như thế cô đều thẹn thùng đỏ mặt, nếu không thấy ánh mắt cô nhìn anh khác với lúc nhìn những người khác, Giang Hàn cũng không dám nghĩ Phong Mạn Mạn thích anh.
Cúi đầu nhìn Phong Mạn Mạn ôm tay anh, Giang Hàn nhếch miệng cười cười- không biết hôm nay có chuyện gì mà Mạn Mạn lại chủ động như vậy?
Nhưng dù sao, anh thích cô như vậy, rất rất thích.
Lúc này, Phong Mạn Mạn cũng không để ý vẻ mặt anh vì hồn cô đã bay bổng đến quán trà sữa gần trường.
Giang Hàn hỏi: “Mạn Mạn em chưa ăn cơm đúng không? Còn thời gian, mình qua tiệm thức ăn nhanh……”
” Không cần đâu anh, em hẹn tụi bạn bên quán rồi, trong quán có cả búp phê… với lại em mới tỉnh ngủ nên còn chưa đói.” Phong Mạn Mạn nói.
Giang Hàn búng nhẹ lên trán Mạn Mạn, “Em cũng biết “mới” tỉnh ngủ hả.” (ý là trách yêu cô nàng vụ ngủ nướng á)
” Ai da, đau quá! Em “ngủ đông” mà, phải vậy thôi!!” cô đưa tay che trán, tay kia chộp lấy tay anh… tay anh mới ấm áp dễ chịu làm sao.
Giang Hàn cũng nắm lấy tay Mạn Mạn. Cứ vào mùa đông là nhiệt độ cơ thể cô lại xuống thấp, dù mặc quần áo rất dầy thì những nơi lộ ra ngoài cũng lạnh như băng, nhất là 2 tay, cho nên, bàn tay to ấm áp của anh bao bọc đôi tay lạnh lẽo của cô. Loại săn sóc này không chỉ khiến tay ấm mà lòng cô cũng ấm theo.
Vào cửa trường, Phong Mạn Mạn vui vẻ cầm ly trà sữa nóng, Giang Hàn thì khoát tay lên vai cô.
Lúc này trong trường đã rất đông người, Trình Tình Bích không thấy Phong Mạn Mạn ngay mà nhận ra Giang Hàn xong mới thấy bạn mình, bởi vì “bạn trai” Mạn Mạn dáng người khá cao, dù đứng trong đám đông cũng dễ khiến người ta chú ý.
” Mạn Mạn, hôm nay đến đúng giờ ha, không chậm chạp như mọi khi…” Trình Tình Bích chen qua đám người chạy đến cạnh Phong Mạn Mạn, “Chào anh bạn trai.”
Giang Hàn rất dễ thích nghi với bạn bè cô. Anh mỉm cười: “Chào bạn.”
” Mạn Mạn, mọi người tập trung ở phòng học cũ cả rồi. Bà còn nhớ chỗ đó không? Dãy B phòng 306 đó. Tui ở đây chờ mấy người khác, 2 người lên trước đi.” Trình Tình Bích nói.
Đang lúc họ đến cửa phòng học thì di động Giang Hàn reng.
” Alô……” Giang Hàn bắt máy.
“guten tag,hans!”( Tiếng Đức: Chào anh, Hans.) Nghe giọng là 1 cô gái người nước ngoài.
Giang Hàn hỏi thử:” Caroline?”
“V…Vâng” Cô gái nói tiếng Trung không chuẩn lắm, “Em đến sân bay rồi, anh đến đón em được không?”
Caroline là bạn cùng ngành của Giang Hàn hồi anh còn du học ở Đức, tuy cô là người Đức- thông thường người Đức rất nghiêm túc- nhưng do có sang Pháp 1 thời gian nên có đôi khi hơi lãng mạn.
Vì gặp được Giang Hàn nên Caroline rất tò mò về Trung Quốc và tiếng Trung. Hồi ở Đức cô nàng đã học tiếng Trung vài năm nên trừ việc phát âm không chuẩn ra thì vẫn nói chuyện khá tốt.
Lần này cô đến 1 trường đại học ở thành phố G làm giáo viên dạy tiếng Đức. Mấy hôm trước cô có gửi e-mail hỏi thăm anh nên mới biết Giang Hàn cũng ở cùng thành phố G.
Giang Hàn nhìn Mạn Mạn rồi nói với Caroline: “Thật ngại quá, hôm nay tôi không rảnh.”
Caroline nói: “sehr gut,ich warte auf dich,danke.”( Thật tốt quá, em chờ anh tới.)
“entschuldigung( Thực xin lỗi),” Nếu biết Caroline hiểu sai ý anh thì Giang Hàn đã sớm dùng tiếng Đức nói với cô “ich habe keine zeit……( Tôi không có thời gian)”
…Nhưng cô nàng đã cúp máy. Giang Hàn nhìn di động nhíu mày.
Phong Mạn Mạn hỏi: “Làm sao vậy? Có việc hả anh?”
” 1 người bạn ngoại quốc đến Trung Quốc dạy ngoại ngữ đang chờ ở sân bay, anh nói mà người kia không hiểu, cứ cho là anh sẽ đến đón.” Giang Hàn giải thích.
” Bạn anh đi 1 mình?” Giang Hàn gật gật đầu, Phong Mạn Mạn nói: “Bạn anh đi 1 mình lại lạ nước lạ cái, không chừng còn không hỏi đường được.” Phong Mạn Mạn lại nghĩ đến cảnh nếu cô ra nước ngoài 1 mình thì chắc chắn chẳng biết hỏi đường thế nào… ừm… điểm môn Anh của Mạn Mạn hơi thấp.
Giang Hàn nói: “Nhưng hôm nay anh hẹn trước với em rồi, hơn nữa anh cũng không định đi đón.”
” Rốt cuộc người đó có phải bạn anh không đó?!” Phong Mạn Mạn cau mày, “Nếu đúng thì lẽ ra anh phải ra sân bay đón người ta chứ? Em không sao, đi họp lớp thôi mà.”
Anh thấy hơi khó hiểu hỏi thử: “Ý em là sao?” Hôm nay anh vừa cảm thấy cô chủ động chút xíu thì nửa tiếng sau cô đã “đuổi” anh rồi.
Phong Mạn Mạn chần chờ nói: “Ai, mấy đứa bạn em điên lắm, nếu anh đi thể nào tụi nó cũng nhốn nháo cả lên. Lần trước chỉ mỗi Tiểu Bích còn đỡ, hôm nay cả băng 5 đứa đều đến cả, em không muốn bị tụi nó nghía đâu. Hơn nữa nói thế nào thì anh cũng nên đi đón bạn anh, dù sao người ta nói “bạn từ phương xa tới, nên vui đón chào mừng”.”
Thật ra chủ yếu vì cô sợ bị mấy đứa bạn chọc, cô vẫn không quen người ta nhìn ngang ngó dọc lúc cô đi cùng anh… Giang Hàn hơi bực nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn theo ý cô.
” Được rồi, hôm nay anh không đi cùng em không sao chứ?” Giang Hàn nói.
Phong Mạn Mạn lắc đầu, “Không sao mà.”
Ai~ Giang Hàn thất vọng thở dài 1 cái, “Vậy em cứ đi chơi cho vui vẻ, có điều nhớ phải ăn đúng giờ, đừng nhịn đói.”
” Anh nghĩ em sẽ nhịn đói sao?” Phong Mạn Mạn làm mặt nghiêm hỏi lại.
Giang Hàn bị cô chọc cười, “Cũng đúng, ai chứ em thì sẽ không bao giờ nhịn đói.” Nhéo nhéo mũi cô, “Anh đi đây, bye.”
” Vâng, tạm biệt anh.” Có lẽ đến giờ cô còn chưa biết người bạn của anh là nữ.
Lúc Giang Hàn xuống cầu thang thì đụng mặt 1 anh chàng- anh nhớ rõ anh chàng này là bạn cấp 2 của Mạn Mạn- anh chàng hung hăng nhìn trừng trừng Giang Hàn mà Giang Hàn thì vờ như không nhìn thấy anh.
Dãy B phòng 306, mấy chục bạn học cũ của Mạn Mạn xúm lại tán dóc, loại cảm giác này rất vui vẻ thoải mái, giống như trở lại hồi còn đi học- không áp lực, không gánh nặng.
Đại Khả cũng theo Phong Mạn Mạn vào phòng, mọi người còn ồn ào chọc Đại Khả là cái đuôi của Mạn Mạn mà anh chàng thì chạy đến cạnh cô định bắt chuyện thì “Mạn Mạn, ra đây 1 chút.”
Giang Hàn cầm 1 túi đồ ăn vặt đưa cho cô, dặn: “Không biết lúc nào em mới chịu đi ăn nên anh mua đồ cho em ăn đỡ đói. Nhịn đói không tốt cho bao tử đâu.”
Nói xong, anh hôn nhẹ lên môi cô- chỉ là môi chạm môi không đầy 3 giây đồng hồ “Mạn Mạn, anh đi thật đây, tạm biệt.”
” Oa, bạn trai bà chu đáo thiệt, còn hôn nhẹ nữa~” Triển Tuyền Thi nháy nháy mắt chọc.
Trình Tình Bích cũng cảm thán: “Rất lãng mạn, tui thích bạn trai bà rồi đó.”
1 bạn học khác của cô là Hứa Tử Đinh đột nhiên hỏi: “Mạn Mạn à, sao tui thấy người kia của bà quen quen, hình như có gặp ở đâu rồi thì phải.”
Cả đám lại tiếp tục hi hi ha ha, Phong Mạn Mạn mở túi- là món cô thích nhất: cơm gói rong biển (?)- cô thấy hơi đói nên cầm hộp cơm nóng hầm hập ăn luôn, Giang Hàn thật sự rất chu đáo.
Thật ra thì mọi người đều nghĩ bạn trai săn sóc cô chỉ riêng Giang Hàn mới biết- hộp cơm này có “tác dụng đặc biệt”, chẳng hạn như công bố quan hệ giữa 2 người trước mặt bạn học cô, nhất là để “cảnh cáo” người khác.
” Mạn Mạn, hôm nay ai cũng có bạn, mỗi mình bà 1 người đó.” Triển Tuyền Thi khinh bỉ.
Phong Mạn Mạn nói: “Không sao cả, tui lo ăn là được rồi.”
Triệu Trữ An ghẹo cô: “Còn ăn? Hộp cơm tình yêu của bạn trai còn chưa làm bà no hả?”
Đại Khả thì nói: “Dù sao mình cũng không có bạn gái, hôm nay mình với Mạn Mạn làm 1 đôi đi.” Nói xong liền đưa tay muốn ôm vai cô.
Mạn Mạn bực mình định gạt tay anh chàng nhưng cánh tay trên vai cô đã bị di dời.
” Mạn Mạn của nhà tui, đừng sờ mó lung tung!” Giang Triệt không biết từ đâu chui ra, nắm cổ tay Đại Khả quăng đi, sau đó lại rất tự nhiên gác tay lên vai cô “Lùn quá, gác chẳng thoải mái gì cả.” Giang Triệt cúi đầu khinh bỉ chiều cao cô.
Thế là cuộc chiến giữa Phong Mạn Mạn và Giang Triệt lại mở màn, Mạn Mạn đạp mạnh vào bàn chân Giang Triệt, hung hăng nói: “Ông~ rất~ cao~~”
Thật ra thì Giang Triệt và Giang Hàn cũng cao xấp xỉ nhau nhưng Giang Triệt thường cười nhạo chiều cao của cô còn Giang Hàn thì không.
Mọi người thấy Giang Triệt xuất hiện thì rất kinh ngạc, từ khi tốt nghiệp xong thì anh không tham gia họp lớp bao giờ.
Hứa Tử Đinh hiểu ra: “Giang Triệt, ông biết bạn trai Mạn Mạn hả?”
Giang Triệt ngẩng đầu nhìn cô, nói gằn từng tiếng: “Biết chứ, ổng là anh tui.”
” Hèn chi tui thấy quen quen, té ra là anh ông! Ủa vậy Mạn Mạn là chị dâu ông hả?!” Hứa Tử Đinh kinh ngạc.
Thế là Mạn Mạn đỏ bừng mặt, thẹn thùng lấy cớ đi toilet chạy trốn đề tài mắc cỡ chết người này.
Giang Triệt còn xấu xa nói to: “Chị dâu, đừng chạy nhanh vậy, chị mà té thì anh trai sẽ đau lòng lắm đấy.”
Phong Mạn Mạn nghe anh chàng chọc xong thì xém nữa trượt chân thật. Cô nghĩ thầm: Tên Giang Triệt này đúng là ác quỷ mà!
Bọn họ cùng đi phòng giáo viên thăm thầy cô lúc trước. 1 giờ sau, lễ kỷ niệm đã xong, cả đám lại rủ nhau vào quán XX karaoke. Đại Khả vẫn muốn tìm cớ nói chuyện phiếm với Mạn Mạn, chủ yếu là nhắc chuyện 2 người cùng chơi game lúc trước- trước kia Mộng Cảnh thế nào, cùng luyện cấp ra sao- Phong Mạn Mạn ậm ừ mấy câu cho có lệ- bực 1 nỗi là chuyện xa lắc xa lơ rồi, ai còn nhớ mà anh chàng cứ huyên thuyên.
Tới bây giờ Đại Khả còn nói chuyện Mộng cảnh Tạm biệt, Phong Mạn Mạn càng thêm không muốn nói năng gì, Giang Triệt chen vào giữa 2 người nói với Đại Khả “Mộng cảnh Tạm biệt? Gần đây tui cũng có chơi nè.” Sau đó lại thêm vài đứa bạn thích chơi game online nhào vào bàn tán, thế là Phong Mạn Mạn thoát nạn.
Bọn họ ca hát, nói chuyện phiếm, ăn uống đến khuya, tóm lại là rất vui vẻ.
9 giờ tối, Phong Mạn Mạn và Giang Triệt cùng về nhà- dù sao họ cũng là hàng xóm.
Đến dưới cầu thang, Giang Triệt ngẩng đầu phát hiện Giang Hàn đang nhìn 2 người qua cửa sổ, anh cười gian, đưa tay giật nhẹ tóc cô.
Phong Mạn Mạn khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “Ông làm gì vậy?”
” Trên tóc bà có con bọ rùa.” Giang Triệt nói như thật.
Mạn Mạn sợ cứng người, “Bắt nó xuống cho tui nhanh đi.”
Giang Triệt lại đến gần cô 1 chút, tính từ chỗ Giang Hàn nhìn xuống thì sẽ thấy họ đang ôm nhau.
Sao Giang Triệt với Mạn Mạn lại…? Từ sau hồi gặp nhau trong game lúc đầu năm chưa gặp nó, hình như A Triệt nói hôm nay phải đi làm thêm mà? Giang Hàn lúng túng- anh đang lo lắng cái gì vậy? Thấy bọn họ như vậy, Giang Hàn hơi chua xót- Giang Triệt định làm gì?
Giang Triệt về đến nhà, Giang Hàn vờ như không để ý hỏi bâng quơ: “Hôm nay không đi Chí Nguyện sao? Về trễ vậy?”
” Ừm, hôm nay kỷ niệm ngày thành lập trường, em với Mạn Mạn đi họp lớp.” Giang Triệt thản nhiên.
Giang Hàn hỏi thử: “Em biết Mạn Mạn là chị dâu tương lai của em chứ?”
” Anh cũng biết là “tương lai” hả? chẳng lẽ không biết cô ấy có khả năng thành “em dâu tương lai” sao?”
” Em thích Mạn Mạn?”
Giang Triệt không trả lời, “Lúc trước anh dặn em thay anh chăm sóc cổ, em chăm sóc cổ lâu ngày sinh tình không được sao? Em chơi với Mạn Mạn mệt lắm rồi, anh, em phải tắm trước đây.” Giang Triệt cố ý nhấn mạnh 2 chữ “Mạn Mạn”.
Giang Hàn không nói gì nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn… Anh phải đổi kế hoạch- không thể chờ Mạn Mạn đi học chủ động nữa- có 1 số việc phải giải quyết nhanh chóng.
Trước khi xoay người đi, Giang Triệt để ý thấy vẻ mặt của Giang Hàn- nhìn vẻ mặt đó của anh mình, anh cười thầm trong bụng.