Chương 34: Tâm sự của Mạn Mạn

Lại 1 tháng trôi qua, trời vào thu, gió lạnh nhẹ vỗ về 2 hàng cây ven đường, ánh mặt trời ấm áp.

Dù sao Giang Hàn còn chưa tới, Phong Mạn Mạn đi dạo quanh trường. Lâu rồi Mạn Mạn không gặp Khâu Mạn Tâm, gần đây cũng không thấy cô lên qq, ai…… Cô bé và hội trưởng thế nào rồi không biết?

“Chào chị Mạn Mạn, hôm nay chị đến có việc gì không?” Sư đệ A hỏi.

Phong Mạn Mạn cười cười, “Chị đến kiểm tra xem mấy đứa có chịu làm việc đàng hoàng không!”

“Bộ chị không biết sao, đám phóng viên bên đoàn khó chịu thấy mồ.” Sư đệ B oán.

” Ha ha~ nói mềm không được thì nói cứng, mấy đứa phải dữ dữ lên mới không bị bắt nạt, đúng rồi, bé phụ trách năm 1 tên Mạn Tâm gì đấy đâu rồi?”

” Cô bé cao cao đó hả chị?”

” Ừ, đúng rồi, hôm nay có hoạt động mà chị chẳng thấy bé ấy đâu cả.”

“Chị Mạn Mạn không chơi thân với bé đó sao? Bé đó hình như bị đuổi học, cả việc phụ trách năm 1 cũng giao cho bé kia làm.” Sư đệ A chỉ 1 sư muội ở gần đó, “Giờ bé kia là người phụ trách năm 1, làm việc năng nổ lắm.”

Đuổi học? Sao lại đuổi học?

“Sao bé ấy bị đuổi học?!” Phong Mạn Mạn kích động kéo tay sư đệ.

Anh chàng bị Mạn Mạn dọa cái chết khiếp, “Ách…… Ách…… Em cũng không rõ, chỉ biết là lần nộp bài cuối cô ấy viết quá sầu thảm, không thích hợp chủ đề lần này.”

Chuyện gì xảy ra với Khâu Mạn Tâm? Không nói tiếng nào mà biến mất, đã vậy còn bị đuổi học?! Phong Mạn Mạn vội vàng gọi điện cho Tâm Tâm, “Kính chào quý khách, thuê bao này tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, the subscriber you dialed is power off…….”

Sao cô ấy lại đột nhiên biến mất?………

“Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào……” Tiếng chuông điện thoại cô vang lên.

” Mạn Mạn, anh đến rồi, em ở đâu?” Bạn trai thân yêu của cô gọi đến.

” Em ra ngay đây! Anh đợi em xíu.”

” Ừ, em cứ đi từ từ, anh chờ.”

Phong Mạn Mạn bước nhanh đến cổng trường, ách…… Cô đi nhanh vậy để làm chi không biết, cũng có thể… là do suốt 3 ngày không gặp anh nên nhớ nhớ? Phong Mạn Mạn luôn nghĩ rằng người lịch sự thì phải đến đúng hẹn…… Được rồi, chủ yếu là cô có nhớ anh 1 xíu xíu.

” A? Hội trưởng cũng đến?” Phong Mạn Mạn hỏi.

” Mạn Mạn, em tìm Mạn Tâm giúp anh được không?” Việt Ly Đông có vẻ hơi tiều tụy.

” Hội trưởng à, Tâm Tâm bị đuổi học rồi.”

“Đuổi học? Sao em không nói sớm?” Việt Ly Đông kích động cầm cổ tay Mạn Mạn.

Phong Mạn Mạn thở dài, “Em cũng mới biết.” Anh nắm tay cô hơi chặt, cô hơi đau rồi.

” Vậy giờ em tìm được em ấy không?” Giang Hàn nhíu mày, dùng tay phải cạy mở bàn tay Việt Ly Đông nắm cổ tay Mạn Mạn, tuy đang hỏi Mạn Mạn nhưng mắt lại nhìn chằm chằm cổ tay hơi sưng đỏ của cô.

” Em có gọi điện nhưng em ấy tắt máy.” Phong Mạn Mạn bất đắc dĩ lắc đầu. “Lúc trước còn đi chơi chung vui vẻ, chẳng hiểu giờ cô bé làm sao nữa?”

” Anh biết địa chỉ cô ấy, để anh đến đó xem sao, Mạn Mạn, em có tin gì thì gọi ngay cho anh.” Việt Ly Đông nói xong liền lái xe đi rồi.

” Đêm nay mình đến quán lần trước ăn được không em?” Giang Hàn nắm tay Phong Mạn Mạn đến trạm xe.

” Nhưng nhà em……”

” Gọi về báo là được, em xin dì đi chơi với anh cũng được.” Giang Hàn nói.

Cô còn chưa rõ ràng tình cảm của mình nên họ đều chưa nói với cha mẹ. Nói thật, cô vẫn chưa tin tưởng tình cảm giữa 2 người, nếu bây giờ công khai rồi sau lại chia tay khiến 2 nhà đều xấu hổ thì không bằng cứ giữ bí mật.

” Cái gì chứ……” Phong Mạn Mạn liếc xéo Giang Hàn.

Sau đó cô lấy điện thoại gọi về nhà, “Alô…… Mẹ ơi, con là Mạn Mạn đây, tối nay con không về ăn cơm đâu,…… Đúng ạ…… Trường học có việc, vâng, vậy thôi ạ, con chào mẹ.”

Cô và Giang Hàn quen nhau chưa được 2 tháng, chưa có cuộc hẹn nào cho ra hồn cả, toàn là cùng ăn cơm trưa, tan học đưa cô về nhà, buổi tối cùng luyện cấp… mà thôi.

Giờ cơm chiều.

” Cho 1 trà sữa, 1 cơm thịt bò xào.” Phong Mạn Mạn nói với bồi bàn.

Giang Hàn: “Cho 1 cơm đùi gà, 1 hắc bạch uyên ương.”

Nhân viên phục vụ lặp lại, “Quý khách gọi 1 cơm thịt bò xào, 1 cơm đùi gà, 1 trà sữa và 1 hắc bạch uyên ương, còn gì nữa không ạ?”

” Hết rồi, cám ơn.” Phong Mạn Mạn đáp, dù sao cô cũng là người rất lễ phép.

Chờ bồi bàn đi rồi, Phong Mạn Mạn uống sô đa ngắm nghía menu.

” Hắc bạch uyên ương là món gì anh?”

” Anh cũng không biết, thấy tên hay hay nên gọi thử thôi.”

Có đôi khi Phong Mạn Mạn rất không biết nói gì vì hành động của Giang Hàn, rõ ràng anh thông minh, tài giỏi hơn cô nhưng lâu lâu lại tỏ ra cực kỳ trẻ con?

” Cơm đùi gà của anh nhìn ngon quá ha!”

Giang Hàn thường xuyên đi ăn với cô, biết cô luôn thèm nhỏ dãi phần ăn của người khác “Anh với em đổi cơm.” Nói xong liền chuyển phần cơm của 2 người.

” Được đó!” Phong Mạn Mạn vui vẻ đáp ứng.

Ăn ăn……

” Nhưng giờ em thèm thịt bò……” Những lần trước Giang Hàn đều gắp thức ăn sang cho cô, giờ thành người yêu rồi, cô hoàn toàn không ngại tự gắp thức ăn của anh sang dĩa mình, như bây giờ chẳng hạn, cô vừa làm nũng vừa lén chìa đũa về phía thịt bò trong dĩa của Giang Hàn.

Giang Hàn nhìn quen, biết Mạn Mạn thích ăn rất nhiều món nhưng thích nhất chỉ có 1, là trà sữa. Cô thích trà sữa kinh khủng.

Ăn no, Phong Mạn Mạn tò mò nhìn ly “hắc bạch uyên ương”, cầm thìa quấy qua quấy lại.

” Uống thử xem hương vị thế nào.” Giang Hàn nói.

” Anh tưởng em là chuột bạch hả?” Nói là nói vậy, cô vẫn tò mò uống 1 hớp. “Oa, ngọt quá!”

” Em nếm được bên trong có pha gì không?” Giang Hàn hỏi.

” Ừm…… Có vị ca cao, em không chắc lắm.”

” Để anh uống thử xem.” Giang Hàn giành ly sang uống. Phong Mạn Mạn nhìn mãi cũng quen, không ngượng nghịu như lúc trước nữa.

” Có vị sữa, chắc là sữa với ca cao.”

Phong Mạn Mạn uống trà sữa, quấy thìa trong ly.

” Sao? Mạn Mạn, sao em im lặng thế?” Giang Hàn thấy cô cúi đầu rầu rĩ nên hỏi.

” Em nghĩ chuyện hội trưởng với Tâm Tâm.”

” Chuyện bọn họ chính bọn họ mới giải quyết được, em có nghĩ cũng vô dụng.” Giang Hàn xoa đầu Phong Mạn Mạn.

” Nhưng……” Phong Mạn Mạn muốn nói lại thôi.

” Sao?”

” Tâm Tâm rất thích hội trưởng, lúc trước cô bé từng nói với em rất nhiều, em cũng thấy hội trưởng cũng thích em ấy. Thế nhưng sao bọn họ lại bị như bây giờ? Yêu qua mạng hình như lúc nào cũng dở dang? Mình cũng yêu qua mạng, không biết……”

Giang Hàn cắt ngang lời Phong Mạn Mạn nói, “Mình không phải yêu qua mạng mà em, chúng ta quen nhau trước rồi, sao tính là yêu qua mạng được?” Anh nắm tay Mạn Mạn nói tiếp “Không phải tại nghĩ vậy nên em mới không chịu công khai đó chứ?”

Phong Mạn Mạn xấu hổ nói: “Nhưng mình chính là yêu qua mạng mà anh, em thích anh qua mạng trước…… Ngạch…… Ý em là mình bắt đầu cặp kè trên mạng trước……”

Giang Hàn cười cười ngắt lời cô “Không phải, trước khi kết hôn trong game anh đã biết Bình Hải Tịch Mạn Mạn là em rồi, vậy nên anh mới kết hôn.”

” Cái gì? Chứ không phải tại quà thưởng?” Phong Mạn Mạn kinh ngạc.

Giang Hàn rất nghiêm túc nói:” Mạn Mạn, anh thích em từ lâu rồi.”

” Lâu lắm sao? Vậy anh bắt đầu thích em từ lúc nào?” Phong Mạn Mạn tò mò.

Giang Hàn hơi mất tự nhiên, mặt đỏ lên, nụ cười cũng đông cứng lại, “Anh sẽ nói em nghe sau, đêm nay chúng ta còn có cuộc hẹn, em thấy đi xem phim được không?”

” Đừng né mà…… Nói em nghe đi……”

Giang Hàn bơ mặt nắm tay kéo Phong Mạn Mạn ra ngoài.

Vừa ra tới cửa, Phong Mạn Mạn cười to, mặt Giang Hàn càng đỏ, bất đắc dĩ nói: “Cười cái gì?”

“Anh xem” Phong Mạn Mạn chỉ vào áp phích quảng cáo của quán, “Hắc bạch uyên ương là cà phê thêm trà sữa, tuy nhiên chỉ là cà phê không hạt, dành riêng cho trẻ em, còn gọi là uyên ương nhí.” Phong Mạn Mạn một chữ không lậu đọc đi ra.

Giang Hàn cũng cười, “Em cũng uống mà, tụi mình đều là “trẻ em”.”

” Ê!”

” Thế mình có nên tìm phim hoạt hình xem không em?”

” Không cần!!……”

Bọn họ càng đi càng xa, tiếng cười đùa cũng càng lúc càng nhỏ nhưng cuộc hẹn đêm nay cũng chỉ mới bắt đầu.