4.1
Quế Vân dường như chết lặng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Con bé cảm thấy như muốn ngất đi trước khung cảnh tàn bạo đó, nhưng lúc này sự sợ hãi tột độ đẩy Adrenaline đi khắp người khiến nó vẫn còn có thể tỉnh táo.
Mọi việc thật sự đã xảy ra quá nhanh và bất ngờ.
Khi Quế Vân kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, con bé đã thấy lưỡi dao của Nguyễn Tín dính đầy máu của người thanh niên kia. Người thanh niên còn chẳng thể hét lên một tiếng vì cổ họng anh ta đã có một vết thương sâu, anh ta cố gắng loạng choạng bỏ chạy ra cửa hang động nhưng đó là một nỗ lực vô ích. Nguyễn Tín đá ngã anh ta ra sàn hang động, và sau đó…
“Anh...Dừng lại...Dừng lại đi. Người...đó chết rồi. Đừng đâm nữa.”
Giọng con bé run lên đầy sợ hãi, nhưng ít nhất Nguyễn Tín cuối cùng cũng dừng tay. Anh nhấc cái xác lên bằng một tay và quăng nó về phía mặt hồ bên kia cách xa phía bờ mà anh đang đứng. Cái xác rơi xuống tạo ra một tiếng động lớn, chìm nghỉm sâu xuống lòng hồ khiến vết máu loang ra đỏ cả một vùng nước.
“Tại sao anh lại làm vậy?”
Lan Phương hỏi Nguyễn Tín bằng một giọng bình tĩnh nhất có thể, cố giấu đi sự sợ hãi bên trong lời nói của cô.
“Thằng súc sinh đó.”
Nguyễn Tín chầm chậm nói, giọng anh lạnh lùng nghe rất u ám.
“Đáng chết.”
Khi anh nói điều này, ánh mắt anh vô cùng tàn độc khiến cho sống lưng của Lan Phương lạnh ngắt và da gà nổi đầy cả tay của cô. Cô nép mình phía sau Thanh Phong, vai hơi run lên vì sợ hãi. Cũng đã rất lâu rồi, Lan Phương mới cảm nhận được nỗi sợ kinh khủng đến như vậy.
“Anh sẽ rời khỏi đây.”
Nguyễn Tín nói trong lúc quay lưng bước đi về phía cửa hang.
“Nếu mấy đứa muốn sống an toàn, tốt nhất nên ở đây trong năm ngày còn lại.”
“Anh đi đâu vậy?”
Quế Vân hỏi anh, giọng con bé hơi lo lắng nhưng Nguyễn Tín không trả lời, anh tiến lên một bước và mất hút sau kết giới ảo ảnh của hang động.
Khi ánh nắng bên ngoài hang động chiếu vào khuôn mặt của Nguyễn Tín, anh ngước đầu lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm không một gợn mây. Chẳng hiểu có phải là vì trả được mối thù lớn hay không, nhưng giây phút này anh lại cảm thấy một sự thỏa mãn khó tả trong lòng. Dù thế, ngọn lửa của sự tức giận vẫn đang cháy âm ỉ chưa tắt trong thâm tâm anh.
Gặp ngay tao khi đến đây. Số phận của mày không may mắn như trước đây nhỉ, thằng súc sinh?
Ý nghĩ này làm anh nhếch mép cười một cách đầy cay độc.
Ở dòng thời gian trước, vào giai đoạn đầu khi được chuyển tới thế giới Madia, Nguyễn Tín và tên mà anh vừa giết đã từng là bạn đồng hành. Lúc đó, anh luôn coi hắn là một người anh em tốt chí cốt của mình và luôn tôn trọng hắn, đó là cho tới khi anh nhận ra tên này đem lòng yêu anh.
Đối với một thằng trai thẳng mà nói anh không thể chấp nhận được việc này nên đã cố gắng tử tế từ chối, nhưng tên đó không những không chấp nhận bỏ cuộc mà còn không ngừng quấy rối anh ngày một tệ hơn. Thậm chí, mọi việc trở nên đi quá giới hạn khi hắn đã thích thú lan truyền những lời đồn dối trá làm ảnh hưởng tới công việc của Nguyễn Tín. Điều này gây ra một hệ quả vô cùng tiêu cực cho thanh danh của anh, khiến Nguyễn Tín trở thành một kẻ bị khinh bỉ, ruồng bỏ tại công hội Bố Hải Quốc.
Ở thời điểm ấy, anh đã cảm thấy như lạc trong một mê cung của tuyệt vọng và giận dữ. Nhưng cảm giác sống trong địa ngục trần gian chỉ bắt đầu kể từ khi tên cặn bã đó biết anh phải lòng một cô gái trong đội.
“Thứ rác rưởi đáng kinh tởm!”
Giọng anh đầy khinh miệt khi nhớ lại những thứ mà mình đã trải qua. Nếu thứ cặn bã đó chỉ trả đũa anh bằng việc cướp đi người con gái anh yêu, hẹn hò với con bé, cũng như cố ý làm anh đau đớn bằng việc luôn thân mật với con bé trước mặt anh, nó cũng không đáng để phải chết. Tuy nhiên vào đêm hôm đó, khi anh đã bị những vết thương toàn thân hành hạ dữ dội khiến anh nằm liệt giường, nó đã dẫn con bé vào phòng anh rồi…
“Khi nghĩ tới những gì mày đã gây ra. Có lẽ tao đã cho mày một cái chết quá nhân từ rồi.”
Anh nói trong lúc chân không ngừng phóng nhanh về phía trước, tốc độ vẫn không hề chậm lại khi băng qua những vật cản trên đường. Sự khó chịu mà anh đang giữ lúc này, anh nghĩ sẽ xả nó vào lũ Goblin mà anh gặp được.
4.2
Khu vực pháo đài Goblin, Rừng Thử Thách, chiều ngày thứ hai.
Trong một xà lim ẩm thấp, nồng nặc mùi máu tanh và mùi xú uế, một người thanh niên đang rên rỉ không ngừng trong đau đớn. Người anh ta bị trói chặt vào một cột gỗ dính đầy vết máu khô, còn hai tay và chân thì bị kìm giữ bởi các dây xích sắt đã hoen gỉ.
Khuôn mặt của người thanh niên sưng vù, bị biến dạng một cách tệ hại vì những trận đánh đập dã man của lũ Goblin. Anh sụt sịt mũi trong đau đớn khiến máu từ cái sống mũi bị gãy của anh chảy đầy xuống môi và miệng. Rồi anh ta bắt đầu khóc một cách thảm thương khi cơn đau ở các ngón tay bị gãy nát nhói lên dữ dội.
Anh đã ở đây bao lâu, anh cũng không nhớ nữa. Kí ức gần đây nhất mà người thanh niên có thể nhớ là việc nhóm người của anh đã bị tập kích bởi một đoàn quân Goblin hùng hậu sau khi đánh lui lũ Goblin ở bờ sông và giải cứu các con tin.
“Kettttt!!!”
Cánh cửa sắt phòng giam được mở ra một cách nặng nề và ba tên da xanh bước vào bên trong. Đứng chính giữa hai tên Hobgoblin mặc giáp oai nghiêm là một con Goblin có dáng vẻ học sĩ quý phái. Nó mặc một bộ áo quý tộc được làm bằng loại lụa thượng hạng vô cùng đẹp đẽ, hai bên vai là một lớp áo choàng lông vũ với sắc trắng kẻ đen trông xa hoa, lộng lẫy cực kì. Con Goblin gật đầu ra hiệu gì đó, và hai tên Hobgoblin tháo dây xích rồi đỡ người thanh niên ngồi xuống đất một cách đầy cung kính.
“Thứ lỗi cho đám thuộc hạ lỗ mãng của ta, nhân loại.”
Những lời này con Goblin nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng tròng mắt của người thanh niên đang giãn ra hết mức vì sự kinh ngạc không nói nên lời.
“Ông...khác lũ Goblin vừa rồi. Ông biết nói tiếng Việt sao?”
Con Goblin hơi nhíu mày trước câu hỏi này. Tuy nhiên, vẻ khó chịu ngay lập tức biến mất và được thay thế bằng một nụ cười tử tế.
“Tiếng Việt? Có lẽ cơn đau đã làm cậu hơi mụ mị đi rồi. Ta đang nói tiếng Madian, và cậu cũng vậy. Đó chẳng phải là ngôn ngữ chung của nhân loại các cậu sao? Trong quá khứ, ta đã học ngôn ngữ Madian từ một vài người bạn nhân loại mà ta quen, đó là lý do tại sao bây giờ ta có thể giao tiếp với cậu.”
“Ngôn ngữ Madian?”
Vẻ mặt người thanh niên ngơ ngác như chẳng hiểu gì.
“Thôi đừng nói những chuyện này nữa. Nó cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là cậu có thể hiểu được những gì ta nói đúng chứ?”
Con Goblin khoác vai người thanh niên trong lúc hỏi bằng một giọng tử tế, nhẹ nhàng.
“Vâng.”
Người thanh niên gật đầu đáp trả khiến con Goblin mỉm cười vô cùng hài lòng.
“Rất tốt, rất tốt. Ta tên là Sharak, cậu tên gì? Biết tên thì sẽ dễ giao tiếp hơn.”
“Tôi tên là Nguyễn Quý Lân. Gọi tôi Lân là được rồi.”
“Lân, vậy thì ta sẽ hỏi cậu một vài câu hỏi. Nếu cậu thành thật trả lời, ta sẽ thả cậu ra được chứ?”
“Thật sao? Ông sẽ thả tôi ra thật chứ?”
“Tại sao lại không thật?”
Sharak mỉm cười, nụ cười đó làm Quý Lân cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
“Bạn của các cậu đã giết chết một trong những tướng quân của chúng ta. Đó là một tội lỗi không thể tha thứ. Ta có thể tha cho cậu nếu như cậu cho ta biết thêm những thông tin về hắn.”
“Tôi…”
“Cậu không đồng ý sao?”
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý. Tôi sẽ trả lời thành thật những gì mà tôi biết. Tôi thề.”
“Rất tốt.”
Sharak gật gù đầy hài lòng. Sau đó, hắn xoay người nói với tên Hobgoblin bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ gì đó mà Quý Lân không thể nghe được, rồi tên Hobgoblin kia gật đầu tỏ ý đã hiểu trong lúc lui ra.
“Vậy thì ta muốn hỏi cậu, tên đã giết vị tướng quân Goblin ở sông Idlefall, hắn là ai? Có phải kế hoạch ám sát vị tướng quân Goblin đó là do hắn nghĩ ra không?”
“Kế hoạch sao?”
Sharak không trả lời câu hỏi của Quý Lân, hắn chỉ khẽ gật đầu chờ đợi anh tiếp tục đưa ra câu trả lời mà hắn cần.
“Tôi thật sự không biết người đó là ai cả. Chúng tôi cũng không có kế hoạch nào, chúng tôi chỉ tập hợp mọi người lại rồi sau đó đi đến nơi giải cứu con tin. Còn người đã giết vị Goblin tướng quân kia không nằm trong nhóm của chúng tôi nên...”
“Dối trá!”
Sharak gằn giọng đầy tức giận khiến người thanh niên vô cùng hoảng sợ. Ngay sau khi tiến hành tra hỏi lũ Goblin dưới trướng của tên tướng quân Vak’o, Sharak nhận ra rằng kẻ thù mà hắn đối mặt là một kẻ vô cùng thông minh và nguy hiểm.
Đầu tiên, hắn để cho lũ con người rác rưởi băng qua sông thu hút sự chú ý của Vak’o. Ngay khi tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào nhóm người kia, hắn ta đã tiến hành cuộc đột kích bất ngờ khiến một tướng quân gian xảo như Vak’o cũng không kịp trở tay. Lũ lính lác đã nói rằng hắn chỉ mất chưa đến ba phút để tiếp cận và bắt được Vak’o. Nếu đây không phải là một kế hoạch tỉ mỉ được chuẩn bị từ trước, Vak’o nắm trong tay lợi thế địa hình cũng như binh lực vượt trội thì làm sao mà bị bắt giết như thế kia? Không lý nào mà một tên sát thủ tinh ranh như vậy lại không hề có bất kỳ kế hoạch nào.
“Tôi nói thật mà. Làm ơn hãy tin tôi.”
Quý Lân nhìn Sharak, ánh mắt anh ta nửa như cầu xin, nửa như sợ hãi. Con Goblin chỉ mỉm cười nhìn anh đầy khinh miệt, nó búng tay một tiếng lớn và con Hobgoblin bên ngoài bế một cô gái không một mảnh vải che thân đi vào.
“Vy An?”
Quý Lân thều thào, anh ta định đứng lên tiến về phía cô gái nhưng đầu anh ta ngay lập tức bị đè sát xuống đất bởi con Hobgoblin đứng sau anh.
“Làm ơn đừng làm hại cô ấy. Tôi cầu xin ngài, ngài Goblin.”
“Tao đã cho mày một cơ hội.”
Sharak nói, giọng hắn khó nghe như tiếng kim loại ma sát vào nhau.
“Và mày đáp lại thành ý của tao bằng sự dối trá. Nên mày phải chịu phạt.”
Hắn mỉm cười một cách ghê rợn trong lúc đặt tay lên vai con Hobgoblin kế bên rồi nói bằng ngôn ngữ của Tộc Da Xanh để Quý Lân không nghe được.
“Hãy ‘chăm sóc’ thật tốt cho tình nhân của tên dối trá này, Ukurk.”
“Đã rõ thưa ngài.”
Con Hobgoblin gật đầu, một nụ cười tràn đầy sắc dục hiện trên mặt hắn khi liếc nhìn cô gái. Sharak quay lưng bước ra cửa mà không ngoảnh mặt nhìn lại. Ngay cả khi đã đi một khoảng xa, hắn vẫn có thể nghe được tiếng thét đầy giận dữ, đau đớn cũng như tuyệt vọng của tên nhân loại dối trá.
Và hắn mỉm cười.