Chương 33: Tái ngộ

Năm 1200, ngày 10 tháng Teles, buổi tối, Bình Kiều Quốc, Lĩnh Nam Lục Địa

Sau khi từ biệt đám anh em ở Cố Thi thành, Nguyễn Tín đã chạy một mạch về Kinh Môn thành mà không ngừng nghỉ. Khi anh tới nơi, bầu trời đã chuyển sang một màu đen thẫm, ánh đèn lồng mờ ảo chiếu những tia sáng vàng nhàn nhạt trên con đường vắng lặng của các khu phố.

Cũng đã lâu không gặp, tạo chút bất ngờ cho mọi người vậy.

Nguyễn Tín nhếch mép cười rồi phóng qua tường lẻn vào phủ thành chủ. Sau khi băng qua một vườn hoa tuyệt đẹp, nơi mà hương thơm và màu sắc của hàng trăm loài hoa hòa quyện vào nhau tạo nên một cảm giác thư thái vô cùng, bước chân của anh dừng lại khi nhận ra Đăng Dung và Anya đang ngồi ngắm sao ở trên mái nhà đối diện.

Dưới ánh trăng tròn, hai vợ chồng vị thành chủ nhìn đẹp đôi vô cùng, hệt như những cặp tình nhân bước ra từ trong các câu chuyện cổ tích thần tiên. Không gian xung quanh họ lãng mạn và tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua, làm rung động những cánh hoa và cây cỏ bên dưới.

“Cửa chính không đi mà sao lại trèo tường vào vậy?”

Đăng Dung mỉm cười hỏi.

“Đã vào rồi thì tới đây ngồi nói chuyện với anh, chị. Lấp ló ở đó làm gì?”

“Tại em không muốn phá không khí lãng mạn của hai người thôi.”

Nguyễn Tín bật người rồi nhảy lên mái nhà, tiến gần về phía chỗ vợ chồng thành chủ kế đó khom lưng cúi chào.

“Đã lâu không gặp. Anh Đăng Dung, chị Anya, mọi người vẫn khỏe chứ ạ?”

“Mọi người vẫn khỏe cả em. Còn em thì sao, vẫn ổn chứ hả?”

“Dạ vẫn ổn ạ.”

Khi nghe Nguyễn Tín trả lời xong, Anya mỉm cười thích thú rồi kéo dài giọng tinh nghịch nói:

“Em thì ổn rồi, nhưng có người ngày nào cũng vì nhớ em mà cứ buồn thiu như người mất hồn vậy đó. Em thật sự quá tệ nha, đi cả tháng trời không có một lá thư gửi về cho người ta.”

Nguyễn Tín không trả lời lại, anh chỉ gãi gãi mũi đầy ngượng ngùng.

“À Tín, em đã tìm được nơi đó chưa?”

Đăng Dung hỏi trong lúc nhìn anh đầy nghiêm túc.

“Dạ rồi ạ. Em có mang theo lệnh bài dịch chuyển tới rồi đây.”

Nguyễn Tín đưa tay vào trong túi rồi lấy ra một cái lệnh bài màu trắng có họa tiết cánh chim màu vàng rực rỡ. Chỉ cần nhìn sơ qua, Đăng Dung cũng có thể nhận ra thứ bảo vật này được chế tác từ loại đá cổ ngữ quý hiếm.

“Lệnh bài này có khả năng dịch chuyển tối đa 30 người tới pháp trận ở pháo đài cổ ngữ. Khi anh, chị tới được nơi đó, một con Goblin tên Aurcal sẽ trả lời tất cả thắc mắc của mọi người và dẫn mọi người tham quan một vòng xung quanh pháo đài.”

“Goblin?”

Anya nhướng mày đầy kinh ngạc.

“À, em có khả năng thu phục Goblin. Chị Anya cứ yên tâm, lũ Goblin đó cực kỳ trung thành, sẽ không đâm sau lưng mọi người đâu.”

Nguyễn Tín vội vã trấn an Anya, dù vậy vẻ mặt hoài nghi kia cho thấy cô vẫn không tin lời anh nói cho lắm.

“Thời gian hồi của lệnh bài là bao lâu, Tín?”

“Thời gian hồi của vật phẩm khoảng hai ngày ạ.”

“Thứ này tốt vậy sao?”

Đăng Dung nói rồi thích thú nhìn tấm lệnh bài trên tay mình.

“Mọi người còn thắc mắc gì nữa không, nếu không…”

“Không còn thắc mắc gì nữa đâu em.”

Anya ngắt ngang lời Nguyễn Tín rồi nhoẻn miệng cười.

“Đi tìm con bé đi. Con bé đang ở khu tứ hợp viện cho khách quý, phía nam của phủ thành chủ đó.”

Nguyễn Tín mỉm cười hơi ngại ngùng trước câu nói của Anya, nhưng anh cũng cúi chào hai người một cách cung kích xong mới rời đi.

Trên những mái nhà của phủ thành chủ, Nguyễn Tín di chuyển linh hoạt như một bóng ma, thoắt một cái đã tới được nơi ở của Quế Vân. Anh nhanh chóng ẩn mình sau một bức tường khi nhìn thấy Quế Vân và Lan Phương đang nói chuyện gì đó với nhau. Chỉ là cảm giác thôi, nhưng anh chắc chắn chuyện hai người nói có liên quan gì đó đến mình, vì vậy anh mới quyết định rình mò thử nghe xem họ nói cái gì.

“Gì? ‘Công chúa của anh’…Hahahaha…Thật sao? Ổng nói vậy với em thật hả?”

Quế Vân hơi đỏ mặt gật đầu khiến Lan Phương cười càng lúc càng to hơn.

“Trời ơi, ông anh của tôi…thật luôn? Lần đầu gặp con gái người ta, nói ra một câu như vậy mà không thấy ngượng mồm sao? Hahahaha, cười bể bụng mất. Trời ơi, không dừng cười được luôn. Đau bụng quá.”

Lan Phương ôm bụng cười nắc nẻ đến nỗi nước mắt ứa cả ra hai khóe mắt. Bên kia bức tường, Nguyễn Tín chỉ hận một điều là ở đây không có cái lỗ nào để anh chui xuống. Hai má anh đỏ bừng lên vì cảm giác xấu hổ, câu nói xàm xí ngày hôm đó là một trong những sai lầm mà cả đời anh không muốn nhắc về nó nữa.

“Nè, chị thấy…”

Lan Phương lau nước mắt trong lúc vui vẻ nói tiếp.

“Tính ra ông Tín chỉ cần nói ít một chút, rồi đưa mắt nhìn buồn xa xăm như hồi đi xe ngựa tới Kinh Môn Thành ấy, ổng như vậy lại cuốn hút hơn, chà, chà vậy mà cứ phải mở mồm ra nói mấy câu xàm xàm mới chịu. Trời ơi, ‘công chúa của anh’ hả? Trời ơi, hahahahaha.”

Bốn từ ‘công chúa của anh’ bị Lan Phương cố tình kéo dài âm với chất giọng đầy trào phúng, khiến Nguyễn Tín không ngừng gào thét trong lòng, cầu xin con bé đừng nhắc lại việc này nữa. Đúng là nói vạn câu đúng chẳng ai nhắc, vạ miệng một lần cả làng hay. Số anh đúng là số con rệp mà!

“Thật ra, em thấy anh Tín kể mấy chuyện đời thường của lục địa này cũng rất hay. Em thích nghe anh Tín nói mấy chuyện đó lắm.”

“Ổng nói gì em cũng đều sẽ thích cả.”

Lan Phương bĩu môi rồi liếc nhìn Quế Vân, ánh mắt chứa đầy sự tinh nghịch. Khi câu nói của Lan Phương kết thúc, Nguyễn Tín đang giả bộ xuất hiện từ phía xa của cổng trang viện, vờ như anh chỉ vừa mới tới đây, chưa nghe được gì.

“Hai đứa đang nói gì vậy?”

Nguyễn Tín mặt không biến sắc, tự nhiên vô cùng mà hỏi.

“Tụi em nói vài chuyện phiếm thôi.”

Lan Phương cười hì hì trả lời.

“Mà anh về hồi nào vậy?”

“Mới về. Nhìn tướng tá ngon lành như vậy thì chắc dạo này khổ luyện không ít rồi hả?”

“Thầy hay mới dạy ra trò giỏi. Đều nhờ anh Đăng Dung và chị Anya cả.”

“Thế em cấp bao nhiêu rồi?”

Nguyễn Tín cẩn thận quan sát Lan Phương, nếu anh đoán không sai thì con bé sẽ ở đâu đó khoảng cấp độ 15.

“Chiến binh cấp 17. Tập muốn chết đi sống lại mới lên được cấp độ này á.”

“Như vậy là tốt rồi. So với tân binh thông thường thì cấp độ em tăng rất nhanh rồi đó. Chuẩn bị đi, mai anh dẫn em và Vân đi du ngoạn rồi rèn luyện thêm thực chiến luôn. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, vẫn nên đi đây đi đó để mở mang thêm tầm mắt.”

Nguyễn Tín liếc nhìn Quế Vân rồi tiếp tục nói.

“Sao im lặng vậy? Không có gì muốn hỏi anh sao?”

“Ưm, anh dạo này khỏe không?”

Cô nhìn anh rồi chầm chậm hỏi, tim đập như tiếng trống trận. Chẳng hiểu sao dù có hàng vạn điều muốn nói với anh, nhưng bây giờ đầu óc cô lại mê man chẳng biết nói thứ gì ngoài câu hỏi thăm thông thường này.

“Ngoại trừ mỗi ngày đều nhớ em ra thì mọi thứ đều khỏe.”

Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, tâm trạng chẳng hiểu sao mà vì thế vui hơn rất nhiều.

“Thế em có nhớ anh không?”

“Một chút.”

Cô lí nhí nói, giọng nhỏ vo ve như tiếng muỗi kêu khiến nụ cười trên mặt Nguyễn Tín lại tăng thêm ba, bốn phần cao hứng.

Rõ ràng là nhớ anh gần chết, vậy mà còn làm bộ làm tịch ‘Một chút’. Coi kìa, có đáng yêu không chứ?

Trong lúc liếc nhìn khuôn mặt dễ thương của Quế Vân, anh cũng đã kích hoạt kỹ năng Thấu thị để quan sát cấp độ hiện tại của cô.

Tên: Nguyễn Quế Vân

Chủng tộc: Nhân loại

Nghề nghiệp: Dược sư LV50

Danh hiệu: Không

Thế lực: Kinh Môn thành

Kỹ năng:

Lời ban phước thứ hai của nữ thần Fortuna, Luyện chế thuốc cấp cao, Cường hóa hiệu ứng thuốc chữa thương cấp cao, Cường hóa hiệu ứng độc dược cấp cao

Chỉ số:

Sức mạnh: 10 | Kháng phép: 30 | Kháng vật lý: 10 | May mắn: 100 |

Ma pháp: 15 | Mana: 35 | Nhanh nhẹn: 2 | Thể chất: 15 |

Nguyễn Tín há hốc cả mồm khi bảng trạng thái hiện ra. Anh dụi mắt vài lần rồi mới miễn cưỡng chấp nhận rằng đây chính là sự thật chứ không phải do anh nhìn nhầm.

Tốc độ tăng trưởng kinh dị gì vậy? Chẳng phải con bé chỉ mới chọn chức nghiệp dược sư khi mình rời Kinh Môn thành thôi sao? Từ thời gian đó đến hiện tại cũng chưa đầy hai tháng mà có thể thẳng tiến đến trình độ bậc thầy. Tốc độ tăng trưởng này quá khủng khiếp rồi.

Nhìn thấy sắc mặt kinh hoàng của Nguyễn Tín, Quế Vân nhíu mày run rẩy hỏi:

“Có chuyện gì hả anh Tín? Sao anh…”

“Chị Anya nói em mỗi ngày chỉ vạ vật nhớ anh thôi mà.”

Anh cười như mếu, khóe miệng hơi giật giật rồi nói tiếp.

“Sao cấp độ em tăng khủng khiếp vậy? Chẳng lẽ chỉ cần nhớ anh là cấp độ em đã có thể tăng nhanh như vậy sao?”

“Anh lại nói bậy bạ! Ai mà mỗi ngày chỉ vạ vật nhớ anh? Anh suốt ngày nói bậy bạ không!”

Quế Vân vừa thẹn vừa giận nói.

“Mỗi ngày em đều rất chăm chỉ nghiên cứu các cách phối chế thuốc, số lượng kiến thức về y học và độc dược học phải nhớ là không ít một chút nào cả. Thời gian làm gì có…để nghĩ những chuyện không đâu.”

Câu này cô nói ra hơi ấp úng bởi vì cô chỉ nói một nửa sự thật mà thôi. Thật ra thì trong những lúc rỗi khi điều chế thuốc, cô lại vẫn thường nghĩ vu vơ về anh.

“Hihihi, lần đầu tiên thấy vẻ mặt bất ngờ của anh Tín đó nha.”

Lan Phương cười cợt nhìn anh rồi nói tiếp.

“Cũng không trách được anh. Chuyện này không chỉ mỗi mình anh bất ngờ đâu, mà cả anh Đăng Dung, chị Anya và toàn bộ các dược sư của Kinh Môn thành đều phải khiếp sợ không tin nổi vào mắt mình ấy chứ.”

Cô cười phá lên ha hả rồi đắc ý tiếp tục nói.

“Trong vòng một tháng, em gái nhỏ của chúng ta đã chế ra hai viên độc dược cấp cao. Em cũng không rõ lắm về mấy cái thuốc thang này, nhưng nghe mọi người giải thích là chất lượng của mỗi viên thuốc đều đạt tới mức hoàn mỹ. Với các dược sư thông thường, một triệu viên được điều chế thì sẽ có ngẫu nhiên kiếm được một viên độc dược hoàn hảo như vậy. Nhưng cục cưng của em lại dễ dàng làm ra được hai viên như thế chỉ sau bảy lần luyện chế, chính là kỳ tài trăm năm mới có một người nha.”

Lan Phương nói rồi ôm choàng lấy Quế Vân đầy đắc ý, còn Nguyễn Tín cũng cười phá lên rồi xoa đầu Quế Vân không ngừng.

“Anh Tín làm rối tóc em rồi.”

Nguyễn Tín ngay lập tức dừng lại trước lời phàn nàn của Quế Vân, nhưng nụ cười tự hào vẫn không tắt nổi trên môi anh. Trong đầu anh thầm nghĩ có Quế Vân đi theo thì từ giờ anh không cần phải lấy gỉ mũi trộn đất để giả làm thuốc độc cấp cao nữa rồi.

“Anh Tín thấy được cấp độ của em mà không cần dùng đá giám định hả?”

Quế Vân chăm chú nhìn anh rồi thắc mắc hỏi.

“Ừ, đó là một trong những kỹ năng của anh mang tên Thấu thị.”

“Chức nghiệp của em là dược sư, chị Lan Phương là chiến binh còn chức nghiệp của anh là gì vậy?”

“Là pháp sư cổ ngữ. Cấp độ cũng không cao đâu, chỉ ở cấp 27 thôi.”

Nói tới đây anh không khỏi chửi thầm cái chức nghiệp giá áo túi cơm tăng cấp quá chậm. Anh đã liều mạng chém giết như vậy mà cũng chỉ tăng ì ạch vài cấp bọ chẳng đâu ra đâu.

“Anh Tín, cấp độ của em cao hơn anh thì anh có giận em không?”

Quế Vân dùng một giọng rụt rè hỏi, mắt chẳng hiểu sao lúc này còn chẳng dám nhìn thẳng vào anh.

“Em nói thật hay nói đùa vậy?”

Nguyễn Tín nhìn cô hơi hoài nghi. Ban đầu, anh còn nghĩ là cô đang đùa nhưng khi nhìn vào biểu hiện có chút sợ hãi, tự ti kia của cô, anh mới biết rằng cô đang nói thật.

“Tại sao anh phải giận em vì chuyện đó?”

Anh ngạc nhiên bật cười rồi cúi người xuống để mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Có chuyện gì sao? Có chuyện gì thì chia sẻ với anh và Phương. Em giữ hết mọi thứ trong lòng thì không tốt cho sức khỏe đâu, đặc biệt nếu là tâm bệnh thì sẽ càng nặng hơn. Trước đây một vị đại sư từng khuyên anh như vậy đó.”

Giọng nói của anh như ánh nắng giúp cô phần nào xua tan đi bóng tối ám ảnh luôn đeo bám mình trong quá khứ. Khi Quế Vân ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn đang kiên nhẫn nhìn lại cô chờ đợi một câu trả lời.

“Quế Vân, em đâu có một mình, em còn có anh, Phương, và cả chị Anya. Em có thể…”

Miệng Nguyễn Tín bỗng nhiên cứng đờ lại khi anh nhìn thấy tròng mắt Quế Vân đã ửng đỏ đi, tựa chừng như anh chỉ nói thêm một câu nữa thì nước mắt từ đó sẽ lã chã rơi xuống không ngừng. Lan Phương thì dù cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô cũng nhẹ nhàng ôm Quế Vân vào lòng.

Thánh thần, ông địa ơi! Anh đâu có nói gì sai với em? Sao lại chuẩn bị khóc nữa rồi. Câu vừa rồi đâu có giống như trêu chọc hay mỉa mai gì đúng không? Con mẹ nó chứ, rốt cuộc là nói sai chỗ nào ta?

Trong lúc Nguyễn Tín đang đờ người ra bối rối vô cùng, thì Quế Vân dùng tay lau đi một ít giọt lệ gần khóe mắt sau đó nở một nụ cười thật tươi nhìn anh nói:

“Gặp được anh và chị Phương là may mắn lớn nhất của em ở thế giới này. Em cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Khi Quế Vân nói những lời trên, lần đầu tiên Nguyễn Tín nhận ra rằng đôi mắt tràn ngập hạnh phúc của cô lại có thể đẹp đến như thế, đẹp đến mức khiến tim anh hình như đã đập lệch đi vài nhịp rồi.

Lại đánh bả anh bằng mắt rồi. Coi như em dùng độc lợi hại, xứng với hai chữ Độc Thánh.

Nguyễn Tín nhắm mắt lại, thở phì ra một hơi, không khỏi mỉm cười cam chịu.

“Người nhà với nhau, khách sáo làm gì. Cười là tốt rồi. Nãy em làm anh sợ gần chết, còn tưởng anh nói sai gì chứ. Muốn ăn vài món tráng miệng trước khi ngủ không?”

Sau khi nhận được cái gật đầu từ hai cô gái, Nguyễn Tín tủm tỉm cười nói tiếp.

“Vậy thì đi theo anh tới phòng bếp.”