Chương 27: Hồ Yên Cung

Năm 1200, ngày 6 tháng Teles, sáng sớm, Bình Kiều Quốc, Lĩnh Nam Lục Địa.

Sau những ngày mưa không ngớt, Cố Thi thành đón một ngày đầy nắng ấm, làm bừng sáng mặt hồ Yên Cung trong xanh như ngọc. Những sợi nắng ôn hòa phản chiếu trên mặt nước, tạo ra những điểm sáng lung linh như ngàn ngôi sao nhỏ lấp lánh. Mặt hồ lúc này êm ả và tĩnh lặng vô cùng, như một tấm gương ngọc màu xanh phản chiếu toàn bộ cảnh vật xung quanh.

Đáng tiếc, cảnh đẹp đó lại bị phá vỡ bởi một chiếc thuyền đang chậm rãi tiến ra giữa hồ. Trên chiếc thuyền hai tầng lầu, những âm thanh hoan lạc, dung tục phát ra ầm ĩ làm mất đi cảnh sắc thanh tịnh vốn có của hồ Yên Cung, khiến lũ chim sẻ giật mình mà bay xáo xác khỏi cánh rừng kế bên hồ.

Trên một cành cây cao gần đó, Nguyễn Tín và Tấn Nhạc đang chậm rãi quan sát cảnh vật bên dưới với biểu cảm lạnh lùng. Xung quanh hai người, có tám cái bóng đen cũng đang rải rác ẩn mình trong các góc khuất của khu rừng này.

“Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, còn lũ tín đồ của Ravaelar chết là vì không thể kiểm soát con * của mình.”

Nguyễn Tín mỉm cười trước câu đùa của Tấn Nhạc mà không đáp lại. Sau khi đứng thêm nửa tiếng quan sát số lượng thuyền viên, cách bố phòng và hoạt động sinh hoạt đều đúng như những gì anh đã đọc trong tin tình báo, anh mới khẽ thì thầm:

“Thiên thời có rồi, chỉ thiếu mỗi địa lợi, nhân hòa nữa thôi.”

“Địa lợi, nhân hòa?”

Tấn Nhạc nhìn Nguyễn Tín đầy hoài nghi.

“Chúng ta chẳng phải đã có hai thứ đó rồi sao? Toàn bộ thông tin về thuyền viên và cách bố phòng chẳng phải đều đúng hết à? Hơn nữa, tên quân sư cũng đã đưa thuyền vào giữa hồ như dự định, bên ngoài rừng cũng toàn người của chúng ta mai phục, chiếm được nguồn địa lợi tốt thế còn đòi hỏi gì nữa?”

“Chưa đủ.”

Nguyễn Tín nhẹ giọng nói, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát chiếc thuyền đầy cẩn thận.

“Một trong những thông tin tình báo nói rằng tên quân sư rất thích hoang dâm trên tầng hai của thuyền. Tầng này không có mái che, lại không có lính canh, chính là nơi thuận lợi nhất để đột nhập ám sát. Đặc biệt, hắn thường thích hưởng lạc ở gần lan can. Kiên nhẫn chờ đợi một chút, khi thời cơ đó tới, chân tay hắn vướng víu sẽ dễ dàng bị hành thích hơn.”

Tấn Nhạc không đáp lời Nguyễn Tín, anh chỉ lặng lẽ liếc mắt về phía sau nhìn tám người thuộc hạ của mình. Ánh mắt anh như muốn nói ‘Danh bất hư truyền đúng không?’, cả tám người kia dường như cũng hiểu được ý anh, chậm rãi gật đầu đồng ý.

“Anh Nhạc, mà chẳng phải em nói chỉ cần hai cung thủ thôi à? Sao các anh em trong hội tới đây nhiều dữ vậy.”

“Hôm qua anh có kể một chút về mày nên họ đòi đi theo đó. Họ muốn coi màn biểu diễn của mày để chắc rằng anh không nói phét.”

“Anh tạo thêm áp lực cho em rồi, anh Nhạc.”

“Áp lực tạo nên kim cương, chẳng phải sao?”

Tấn Nhạc mỉm cười nói sau đó cũng im lặng chờ đợi theo Nguyễn Tín. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, nhưng Nguyễn Tín vẫn bất động quan sát mọi động tĩnh trên con thuyền, kiên nhẫn hệt như một con nhện Tarantula đang săn mồi.

“Tới rồi.”

Giọng nói của Nguyễn Tín làm tất cả ánh nhìn hướng về phía tầng hai của chiếc thuyền sang trọng. Ở đó, họ thấy tên quân sư đang kéo tay một ả gái điếm đi về phía lan can rồi bắt đầu thực hiện tư thế làm tình sở trường của mình một cách đầy hưng phấn.

“Hành động theo kế hoạch thôi.”

Tám cái bóng và Tấn Nhạc biến mất không một tiếng động khi câu nói của Nguyễn Tín kết thúc. Nguyễn Tín có thể cảm nhận được họ đã di chuyển tới vị trí bắn tỉa xung quanh các cây cao gần hồ, tạo ra một thế trận bao vây hình tròn chỉ trong vài cái chớp mắt ngắn ngủi.

Đều là cao thủ cấp độ bậc thầy. Chi nhánh của anh Nhạc xem ra nhân tài không ít rồi.

Nguyễn Tín mỉm cười, bình tĩnh thở ra một hơi dài rồi giang hai tay, thả mình nhảy xuống chiếc thuyền.

----

Trong lúc tên quân sư đang không ngừng đưa đẩy thân dưới để thỏa mãn thứ nhục dục không đáy của hắn, một tiếng va chạm với mặt sàn khiến hắn giật mình quay phắt đầu lại phía sau. Ánh mắt của tên quân sư giãn to ra trong sợ hãi khi thấy một tên thanh niên đang lao mình về phía hắn. Động tác nhanh đến kinh người kia không cho hắn có bất kỳ phản kháng chống trả nào, cứ như vậy mà bị tên kia ôm lấy người rồi cùng rớt xuống thuyền.

Tên quân sư thét lên trong đau đớn khi rơi khỏi thuyền, bởi vì cú va chạm vừa nãy đã làm gãy đi thứ quý giá nhất ở giữa hai chân hắn. Trong một giây ngắn ngủi này, đầu hắn bị lấp đầy bởi sợ hãi và đau đớn. Khi ý thức trở lại với hắn cùng sự giận dữ trào dâng trong lòng, tên quân sư đã chìm hoàn toàn vào làn nước mát lạnh của hồ Yên Cung. Đôi mắt của hắn ánh lên một tia hoảng loạn khi nhìn thấy chiếc du thuyền của mình bùng cháy dữ dội ở bên trên mặt nước.

Là ai đã làm điều này?

Câu hỏi khiến một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng hắn. Hắn luôn tự phụ về trí tuệ của bản thân, nhưng lúc này hắn không thể tìm được một câu trả lời hợp lý cho thắc mắc của chính mình. Hắn biết đám người này không thể nào là đám thương nhân Cố Thi thành, bởi vì đám vô dụng kia luôn bị hắn quản thúc chặt chẽ.

“K…Ních…ho…at…ahhh.”

Sợ hãi lan tràn mãnh liệt khi tên quân sư nhận ra rằng hắn không thể niệm chú được dưới nước. Bất cứ khi nào hắn mấp máy miệng mình, một ngụm nước lớn lại tràn vào tàn nhẫn lấp đầy phổi và dạ dày. Hắn cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng sức lực của một pháp sư chẳng là gì so với một đạo tặc. Cơ thể tên kia từ phía sau bám lấy hắn không buông, cơ thể đó nặng trịch như một cái mỏ neo cứ vậy mà kéo hắn cùng chìm sâu xuống đáy hồ. Ngay cả khi hắn sử dụng kỹ năng Phi thăng thuật, một kỹ năng không cần niệm chú để cố bay lên khỏi mặt hồ, sức nặng ngàn cân của tên kia khiến sự vùng vẫy nhỏ nhoi đó trở nên vô nghĩa.

Khi tên quân sư nhận ra mình đang chết dần. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy phẫn hận cực kỳ, lại càng không muốn tin đây là sự thật. Một pháp sư hùng mạnh như hắn, tại sao có thể chịu một cái chết như vầy được? Hắn có Lời ban phước thứ nhất của Ravaelar giúp gia tăng khả năng phòng thủ đáng kể, hắn cũng có các kỹ năng hồi phục hiếm lạ chữa được một số vết thương nặng. Nói về khả năng tấn công, hắn có những kỹ năng oanh tạc tầm xa có thể phá hủy cả một tòa núi nhỏ, lại có kỹ năng Phi thăng thuật giúp hắn bay lượn linh hoạt tránh đòn…Nhưng đối diện với tình huống này, những kỹ năng đó chẳng giúp ích gì được cho hắn.

Ta không thể chết như thế này được!

Hắn trừng mắt đầy căm phẫn. Không kịp thể hiện bất kỳ bản lĩnh nào của mình mà cứ như vầy chết đuối, hắn thật sự không cam lòng. Hắn cố với tay về phía ánh sáng trên mặt hồ đang cách xa hắn cả trăm mét trong tuyệt vọng. Hắn ước rằng lúc này nếu đấng quỷ thần có thể cho hắn niệm được dù chỉ là duy nhất một câu chú tấn công, hắn chắc chắn sẽ thoát được khỏi hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc này.

*Ta không… *

Màu đen kinh hoàng của cái chết ập tới nhấn chìm tâm trí hắn, và tên quân sư cứ thế chìm sâu xuống đáy hồ, chết không nhắm mắt.

----

Khi Nguyễn Tín bơi lên trên bờ, anh nhận ra các anh em Bính Tý Hội cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Chiếc du thuyền của tên quân sư đã cháy thành hàng ngàn mảnh gỗ nhỏ, nổi lềnh phềnh trên mặt hồ như phân chó trôi sông.

“Tổng cộng 30 tên địch trên thuyền không một ai sống sót. Chúng đều đã bị bắn tỉa chết hết, cả xác cũng làm mồi cho cá.”

Tấn Nhạc thình lình xuất hiện kế bên Nguyễn Tín rồi vui vẻ nói.

“Trận này có thể coi là một trong những trận đánh hay nhất tao từng tham dự đó, Tín. Giết được chủ soái quân địch mà không mất một binh một tốt nào. Hơn nữa, mày giết tên pháp sư kia nhẹ nhàng như giết gà, giết heo, ngay cả tao cũng không làm được vậy đâu. Mày thật sự là thiên tài trăm năm mới có một.”

Tấn Nhạc vỗ vai Nguyễn Tín đầy thân thiết. Có lẽ sau trận đánh này, Nguyễn Tín cũng đã lấy được sự tín nhiệm từ người đàn anh khó tính của mình.

“Thứ em làm chỉ là chút mưu hèn kế bẩn mà thôi. Thiên tài thật sự ghê gớm hơn em rất nhiều. Trình độ bày mưu tính kế của họ là thứ vượt xa trí tuệ của đám người trần mắt thịt như chúng ta.”

Nguyễn Tín thành thật nói, khuôn mặt của Lam Long và Lôi Tướng lướt thật nhanh qua trong tiềm thức của anh, khiến anh rùng mình nổi hết cả da gà. Như chợt nhớ ra một chuyện gì đó, anh thở dài, chậm rãi nói tiếp.

“Giữ đúng lời hứa. Cái này trả lại cho anh.”

Nguyễn Tín đưa tay vào miệng lấy ra một viên ngọc màu xanh rồi đưa về phía Tấn Nhạc. Viên ngọc đó là Thủy Bích Ngọc, một vật phẩm quý hiếm có thể giúp người sử dụng thở được trong nước.

Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, không ít anh em trong hội đã nghĩ rằng Nguyễn Tín điên rồi mới đem theo mấy vật phẩm vô dụng đi giết tên quân sư. Đầu tiên là Hỏa Pháo, đây là một loại pháo gây cháy diện rộng, nhưng đối với các bậc thầy thì nó chỉ là trò trẻ con không hơn không kém. Thứ hai là cuộn giấy phép có chứa kỹ năng Thiên cân, đây là kỹ năng giúp gia tăng trọng lượng của người sử dụng trong mười phút. Nói nó là một phế phẩm cũng không hề sai, đạo tặc và sát thủ nào lại muốn tăng trọng lượng của mình lên để làm chậm tốc độ kia chứ? Cuối cùng là Thủy Bích Ngọc, đây là vật phẩm hạng A có giá gần 1000 đồng vàng, đây có thể coi là vật phẩm duy nhất mà mọi người trong hội đánh giá hữu dụng trong chiến dịch lần này. Chỉ cần ngậm viên ngọc này trong miệng, người sử dụng có thể hô hấp dưới nước tự nhiên trong vòng một ngày. Thời gian hồi của Thủy Bích Ngọc là sáu tiếng đồng hồ đối với Thủy Bích Ngọc cao cấp, và chín tiếng đồng hồ đối với loại Thủy Bích Ngọc hạ cấp. Dù Nguyễn Tín nhận nhiều hoài nghi trước khi nhiệm vụ bắt đầu, nhưng bây giờ không ai trong chín người ở đây là không ngưỡng mộ anh. Tính toán chuẩn xác, ra tay thận trọng, kiên nhẫn và dứt khoát, nếu người như Nguyễn Tín không thể được gọi là kỳ tài thì Tấn Nhạc nghĩ không ai xứng với hai từ đó nữa rồi.

“Cầm lấy đi. Cho mày đó.”

Câu nói của Tấn Nhạc khiến Nguyễn Tín mở to mắt, há hốc mồm đầy kinh ngạc. Sau một lúc nhìn viên ngọc rồi lại ngước nhìn Tấn Nhạc, Nguyễn Tín mới hoài nghi hỏi:

“Cho em thật hả?”

“Thật. Không thích thì trả đây.”

“Ui, cái này mà em không thích thì còn thích cái gì nữa.”

Nguyễn Tín cười hề hề rồi vội bỏ viên ngọc vào Túi Lưu Trữ của mình.

“Vụ ở đây trước sau gì cũng truyền đến tai tên thành chủ, Tín nè, mày có muốn anh mày ngụy tạo hiện trường không?”

“Nên là như vậy, anh Nhạc à. Tên thành chủ biết là chuyện nhỏ, nhưng lôi kéo sự chú ý không cần thiết từ đám thế lực thù địch liên quan thì lại là chuyện lớn. Hội chúng ta tuy mạnh, nhưng cũng không phải là vô địch. Hơn nữa, chúng ta là chuột, lẳng lặng hành sự trong bóng tối vẫn tốt hơn là việc phô trương thanh thế, diễu võ dương oai.”

Nguyễn Tín suy tư một lúc rồi nói tiếp.

“Tạo ra mấy lời đồn cùng vài câu đồng dao đi anh Nhạc. Đại khái nói tên quân sư làm nhiều việc trái với đạo làm người, hắn hoang dâm giữa hồ khiến thần hồ Yên Cung nổi giận, nên thần sai giao long giết chết hắn trừ hại cho dân.”

“Kế này không tồi.”

Tấn Nhạc gật gù đồng tình. Các lời đồng dao có tính truyền miệng rất nhanh, cũng là một công cụ cực kỳ tốt để định hướng dư luận trong dân chúng. Chỉ cần vẽ ra một câu chuyện thêm thắt vài yếu tố tâm linh, nhân quả, kết hợp với lời đồng dao thì tin đồn này chỉ mất chưa tới nửa ngày đã có thể lan truyền khắp Cố Thi thành rồi. Ngoài ra, dân chúng vốn thích những tin đồn ly kỳ hơn sự thật, nên mọi người sẽ đều tin rằng tên quân sư chết là do bị thần tiên phạt hơn là bị sát hại. Trước tình huống như vậy, ngay cả những kẻ thông minh cũng chỉ có thể nghi ngờ cái chết của tên quân sư có liên quan đến đám thương nhân trong thành hoặc một cao thủ ẩn danh, chứ chẳng ai có thể hoài nghi việc này dính dáng đến Bính Tý Hội cả.

“Vậy sắp tới mày định xử lý tên thành chủ thế nào?”

Tấn Nhạc đưa mắt nhìn Nguyễn Tín chờ đợi câu trả lời.

“Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Mà kẻ đã làm nhiều điều ác như hắn…”

Nguyễn Tín mỉm cười tinh ranh nói tiếp.

“Cũng nên gặp ma rồi.”