9.1
Năm 1200, ngày 2 tháng Teles, Bình Kiều Quốc, Lĩnh Nam Lục Địa
Từ tòa tháp cao nhất của pháo đài cổ ngữ, một người thanh niên khoác trên mình tấm áo choàng xanh lam giương đôi mắt đen thẫm cao ngạo quan sát khung cảnh của pháo đài mà hắn trị vì. Nhìn những hàng quân Goblin đông đúc đang di chuyển bên ngoài pháo đài để xây dựng các công trình dân sự, hắn bất giác mỉm cười một cách hài lòng.
“Nguyễn Tín đại nhân, tâm tình của ngài có vẻ rất tốt.”
Tên Goblin già đứng phía sau Nguyễn Tín cất lời với chất giọng cung kính. Hắn là một trong những cá thể đặc biệt của tộc Da’kan thuộc loài Goblin Trắng quý hiếm và cũng là một trong tám Goblin có chiến lực mạnh nhất dưới trướng Nguyễn Tín lúc này. Lũ Goblin lính lác gọi hắn là Aurcal Trung Thành, vì cho tới giờ hắn là kẻ phụng sự Nguyễn Tín lâu nhất.
“Nhạy bén lắm, Aurcal. Tiến độ công việc hiện tại rất xuất sắc, ta cực kỳ hài lòng về khả năng chỉ huy của ông. Sau khi ta lấy được mẫu ngọc bội đó, cũng là lúc ta nên rước mọi người từ Kinh Môn Thành về đây rồi.”
“Ngài quá khen. Tất cả đều là nhờ kế hoạch mà ngài vạch ra, thuộc hạ chỉ là cố gắng làm theo thôi. Nhưng, thuộc hạ có một thắc mắc không biết Nguyễn Tín đại nhân có thể giải đáp cho thuộc hạ không?”
Aurcal hơi cúi mình, một tay đặt trước bộ giáp sắt màu bạc đầy cung kính như thể đang chờ đợi ý tứ từ chủ nhân của mình. Nguyễn Tín vẫn không ngoảnh đầu về phía sau, nhưng cái vẫy tay ưng thuận thể hiện rằng anh chấp nhận giải đáp đáp thắc mắc của tên thuộc hạ trung thành.
“Nhờ vào sự xuất sắc của ngài, chúng ta đã không ngừng thu nạp thêm các thế lực Goblin từ khắp nơi trên Bình Kiều Quốc. Chỉ trong vòng vỏn vẹn một tháng, nhưng quân lực của chúng ta đã đạt đến hơn 2000 quân rồi.”
Aurcal điềm tĩnh phân tích trước khi tiếp tục.
“Nhưng thuộc hạ nghĩ với thực lực của Nguyễn Tín đại nhân, chúng ta có thể đạt được nhiều thứ hơn là chỉ 2000 quân…”
“Không cần phải dài dòng như thế đâu, Aurcal. Nói ra điều ông đang thắc mắc đi.”
Giọng Nguyễn Tín điềm tĩnh cất lên, trong chất giọng điềm tĩnh ấy như cố nén lại một tiếng thở dài và Aurcal cuối cùng cũng buông ra những lời mà ông ta muốn hỏi:
“Thứ lỗi cho sự ngu muội của thuộc hạ, nhưng mục tiêu của Nguyễn Tín đại nhân là gì vậy ạ? Dựa vào tài trí, thực lực cũng như mối quan hệ của ngài với Kinh Môn Thành và Bính Tý Hội, nếu ngài muốn đoạt vương vị tại Bình Kiều Quốc cũng chỉ là chuyện dễ như lấy đồ trong túi, nhưng…”
Aurcal dừng câu nói, lén liếc nhìn sắc mặt Nguyễn Tín. Khi tên Goblin thấy khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh, hắn mới có thể thở phào rồi nói tiếp.
“Thuộc hạ đã thề trung thành với ngài, Nguyễn Tín đại nhân. Cho dù ngài bắt thuộc hạ nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thuộc hạ cũng vui vẻ mà làm. Chỉ là để phụng sự chủ nhân mình thật tốt, thuộc hạ cần biết nguyện vọng và mục tiêu của ngài, để mỗi lần tận tâm làm việc vì ngài, thuộc hạ có thể chắc chắn rằng mình đang đi đúng hướng.”
Aurcal tiếp tục nói bằng một giọng đầy sự thành khẩn.
“Chủ nhân xin hãy cho thuộc hạ biết nguyện vọng của ngài.”
Một khoảng lặng dài sau đó và Aurcal có thể lắng nghe được tiếng gió đang nhè nhẹ thổi qua ban công. Sự yên tĩnh này như cứ thế kéo dài mãi mãi cho tới khi nó được phá vỡ bởi giọng nói trầm tĩnh của Nguyễn Tín lần nữa:
“Ta muốn bảo vệ những người mà ta yêu quý.”
Nguyễn Tín mỉm cười nói, nụ cười và ánh mắt anh chứa đựng một cảm giác thanh thản, nhẹ nhàng.
“Ta muốn nhìn thấy họ có thể hạnh phúc, vui vẻ và an yên trong cái thế giới toàn những mưu tính độc ác này. Ta không cầu quyền lực, càng không cầu công danh, phú quý, thứ ta cần chỉ là một chút ấm áp của tình người trong cái thời cuộc đảo điên đầy mệt mỏi này mà thôi.”
Nguyễn Tín ngước nhìn bầu trời đang dần chuyển màu trong tầm mắt trước khi tiếp tục.
“Aurcal, có một thuộc hạ tận tâm như ông là phúc phận lớn của ta. Cảm ơn ông.”
Tên Goblin già không trả lời Nguyễn Tín, nhưng cái cúi người lại càng lúc càng sâu hơn. Nguyễn Tín không biết rằng vì câu nói này mà lòng trung thành của Aurcal dành cho anh lại trở nên vững chắc hơn rất nhiều, bây giờ, anh có sai tên Goblin này đi vào địa ngục thì hắn cũng sẽ vui vẻ đi chịu chết thay cho anh.
“Aurcal, trong lúc ta vắng mặt để hoàn thành nhiệm vụ của số phận, ta muốn ông trấn giữ nơi đây."
“Sẽ như ý ngài, thưa chủ nhân. Thuộc hạ sẽ trấn giữ nơi đây bằng cả tính mạng của mình.”
Aurcal hơi cúi người, tay phải vẫn đặt trên giáp ngực một cách nghiêm nghị.
“Ừm vậy thì lui ra trước đi Aurcal, ta muốn hóng gió thêm một chút trước khi khởi hành.”
Tên Goblin gật đầu rồi chậm rãi lùi ra khỏi phòng. Khi tiếng cánh cửa đóng lại, Nguyễn Tín ngay lập tức kích hoạt bảng trạng thái để quan sát thông số của mình.
[Tên: Nguyễn Tín
Chủng tộc: Nhân loại
Tuổi: 28
Nghề nghiệp: Pháp sư cổ ngữ LV 25
Danh hiệu: Kẻ được giám sát bởi Số Phận | Nhà vô địch của thần Granic
Thế lực: Bính Tý Hội
Kỹ năng:
Tam độc luân nhãn-Hình thái tiến hóa thứ nhất Lobha
+Thấu thị
Lời ban phước của Tản Viên Sơn Thánh, Cường hóa đòn đánh
Chỉ số:
Sức mạnh: 45 | Kháng phép: 90 | Kháng vật lý: 45 | May mắn: 50 |
Ma pháp: 75 | Nhanh nhẹn: 65 | Thể chất: 50 | Mana: 45 |]
Cái chức nghiệp trời đánh thánh đâm! Pháp sư cấp độ 25 mà một kỹ năng tấn công cũng không có. Ngoài ra, tăng 25 cấp nhưng chỉ số mana cộng thêm được có vỏn vẹn vài điểm, đúng là chó cắn áo rách mà. Chức nghiệp huyền thoại cái quần què.
Nguyễn Tín không ngừng than vãn trong lúc thả người ngồi vào chiếc ghế gỗ bập bênh cạnh đó.
Điểm lợi duy nhất của chức nghiệp này chính là luồng mana cổ ngữ khắc chế lũ quỷ. Thôi thì cũng tạm được vậy, dù gì kẻ thù lớn nhất của mình vẫn là lũ rác rưởi ghê tởm đó.
Nguyễn Tín dựa lưng vào ghế rồi chuyển từ bảng trạng thái sang bảng nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ ‘Chủ nhân của pháo đài cổ ngữ’
Mục tiêu nhiệm vụ:
✔Là người đầu tiên tìm thấy pháo đài cổ ngữ
? Hoàn thành thỉnh cầu của Trương gia chủ ở Cố Thi thành
Phần thưởng nhiệm vụ:
-Ngọc bội gia truyền của Trương gia
-Trở thành chủ nhân hợp pháp của pháo đài cổ ngữ tại Lĩnh Nam]
Một nhiệm vụ bẫy sao?
Nguyễn Tín mỉm cười đầy tinh ranh khi quan sát từng chi tiết của nhiệm vụ. Ở kiếp trước, Nguyễn Tín đã từng thấy qua loại nhiệm vụ giống vậy vài lần. Đối với dạng nhiệm vụ bẫy như loại này, nếu người nhận nhiệm vụ khôn lỏi đi đường tắt, nhiệm vụ sẽ lập tức bị hủy bỏ. Chẳng hạn như nhiệm vụ ‘Chủ nhân của pháo đài cổ ngữ’ này, nếu Nguyễn Tín bỏ qua việc hoàn thành thỉnh cầu của trưởng tộc Trương gia mà trực tiếp ăn cắp ngọc bội, nhiệm vụ sẽ ngay lập tức thất bại, tư cách chủ nhân hợp pháp của anh với pháo đài cổ ngữ cũng có thể sẽ bị bãi bỏ vĩnh viễn.
Là kiếp trước biết mình là đạo tặc nên đưa ra một nhiệm vụ bẫy như vầy sao?
Nguyễn Tín nhếch mép cười khinh thường. Nếu điều mà anh nghĩ là đúng thì cái tên thần Số Phận này cũng đánh giá thấp anh quá rồi.
“Tới lúc rồi cũng nên đi thôi.”
Nguyễn Tín bật người dậy khỏi ghế, chiếc áo choàng màu lam bay phấp phới theo cơn gió trong không trung
“Tới Cố Thi thành thôi nào.”
9.2
Năm 1200, ngày 2 tháng Teles, Bình Kiều Quốc, Lĩnh Nam Lục Địa
Trong căn phòng tràn ngập mùi tanh tưởi của một đêm nhục dục, một cô gái xinh đẹp đang ngồi co ro ở góc giường, úp mặt vào hai đầu gối mà khóc nức nở không ngừng. Cô là Trương Bội Ngọc, là tiểu thư độc nhất của gia tộc họ Trương giàu có ở Cố Thi Thành. Trước đây, cô là viên dạ minh châu của Trương gia, ngay cả bố mẹ cũng chẳng nỡ nói nặng cô một lời, trong gia tộc không ai là không yêu quý.
Thế nhưng sau khi thành chủ mới cai quản Cố Thi Thành, những ngày tháng êm đềm của cô cứ thế chấm dứt như một giấc mộng đẹp ngắn ngủi. Thời gian gần đây, Trương gia bị dồn vào thế bí, bị làm tình làm tội đủ đường, từ một gia tộc giàu có nhất Cố Thi Thành trở thành một gia tộc sát bên bờ lụn bại. Đỉnh điểm của sự o ép là thành chủ tiền nhiệm đã buộc Bội Ngọc trở thành vợ lẽ của hắn, nếu không hắn đe dọa sẽ làm cho gia tộc của cô tan nhà nát cửa, đàn ông thì bị bắt đi đày, đàn bà thì bị bán vào kỹ viện. Mẹ cô vì chuyện này mà phẫn hận đến mức tự kết liễu đời mình, cha cô thì uất ức rồi ngã bệnh nằm liệt giường, chạy chữa thuốc thang mãi vẫn không khỏi được. Bội Ngọc vốn cũng định đi theo mẹ nhưng vì thương cha và các anh, nên cuối cùng cô đành cắn răng chấp nhận điều kiện của tên thành chủ.
“Thần linh ơi, tại sao số con lại khổ thế này?”
Cô nức nở nói, thanh âm tràn ngập sự tủi hờn, đau đớn, những ngón tay thanh mảnh bấu chặt trên các vết bầm ở eo và tay của mình. Những vết bầm này là thứ mà tên thành chủ để lại khi cướp đi sự trong trắng của cô, đối với hắn đó có lẽ là những vết tích đáng tự hào thể hiện sự chinh phục, nhưng đối với cô nó không khác gì những dấu vết đầy ghê tởm của sự dơ bẩn.
Cô xoay người khỏi giường, bắt đầu bước những bước tập tễnh tới phòng tắm. Thân dưới của cô đau rát ê ẩm sau mỗi bước chân. Từ giường cô đến phòng tắm chỉ chừng khoảng 20 bước, nhưng đó là đoạn đường dài và đau khổ nhất mà cô từng phải đi trong suốt đời mình.
Thật mệt mỏi.
Cô ngâm mình trong bồn tắm rồi lại bật khóc tức tưởi, tay cô chậm rãi rút chiếc trâm cài tóc rồi run rẩy đưa nó về phía cổ mình.
“Con xin lỗi. Con xin lỗi.”
Sau mỗi tiếng xin lỗi thốt ra, cô lại dùng thêm một ít lực để ấn cây trâm vào cổ mình. Nhưng khi nhớ đến cảnh bố mình nằm liệt trên giường bệnh, cánh tay cầm trâm bỗng trở nên vô lực, cứ thế mà rơi xuống mặt nước một cách bất lực tạo nên một tiếng động nhỏ. Từ trong ánh mắt vô hồn, những dòng lệ không ngừng chảy dài trên đôi gò má diễm lệ, thứ cảm giác u buồn này quả thật còn tồi tệ hơn cả cái chết.