“Em phải nằm như vầy cho tới khi nào nữa anh Tín?”
Lan Phương thắc mắc hỏi trong lúc nằm bất động trên nền đất, không dám nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay. Dù trước đó Quế Vân đã cho cô uống thuốc hồi phục của Nguyễn Tín, nhưng anh đã bảo với cô rằng thứ thuốc hồi phục cấp thấp đó chỉ giúp cô chữa đi một phần vết xương nứt cùng giảm đi cơn đau mà thôi. Trong trường hợp an toàn nhất, để tránh đi những di chứng không đáng có về sau, Nguyễn Tín nói rằng cô cần phải được chữa trị bởi một ma thuật sư sử dụng ma pháp hồi phục cấp trung. Nên thế, bây giờ cô vẫn phải kiên nhẫn nằm im theo lời anh để chờ đợi người đó đến đây.
“Một chút nữa. Lão quái vật đó cũng sắp tới rồi.”
“Lão quái vật?”
Quế Vân ngồi kế bên nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự tò mò giống như mèo con.
“Ừm. Là viện trưởng của mấy đứa đó.”
“Làm sao anh biết viện trưởng của Kim Quy Phủ sẽ đến đây?”
“Bấm ngón tay tính toán, rồi nhìn sao trời thì biết thôi. Anh giỏi trò bói toán này lắm, cần anh xem đường tình duyên cho không?”
Quế Vân bĩu môi từ chối một cách dễ thương khiến Nguyễn Tín bật cười khanh khách.
“Mà anh Tín, sao hồi nãy anh không giết thằng kia mà tha cho nó chạy đi vậy?”
Lan Phương cau mày nhìn anh hỏi, trong giọng nói vừa có sự thắc mắc không rõ, nhưng cũng vừa có sự không cam lòng.
“Giết được thì anh đã giết rồi. Thằng đó mạnh, anh yếu, lúc nãy chỉ là ra vẻ để cho nó sợ thôi.”
“Anh yếu hơn tên kia hả? Nhưng lúc nãy em nhìn đâu giống.”
“Diễn thôi.”
Anh cười khổ rồi nói tiếp.
“Ở cái thế giới này, khuyên hai đứa nếu gặp kẻ địch mạnh, đánh không lại thì cứ vắt chân lên cổ mà chạy, họa hoằn mấy đứa không thể chạy thì cứ diễn cho thật hay vào. Cái này cũng chính là binh pháp đó, nó được gọi là ‘không có mà làm thành có’, sau này mấy đứa chiến đấu nhiều sẽ hiểu thứ mà anh nói thôi.”
“Mấy cái này anh học ở đâu vậy? Bộ trước đó anh là dân giang hồ xã hội đen hả?”
Nguyễn Tín bật cười trước câu hỏi của Lan Phương, rồi cất cao giọng đùa giỡn nói:
“Có giang hồ nào mà mặt mũi nhìn như công tử bột như thế này không hả? Hồi lúc anh ở Việt Nam, anh cũng từng làm tới chức phó phòng nha, hơn nữa còn có hai bằng đại học và một bằng thạc sĩ nữa. Còn học mấy cái vừa rồi ở đâu đó hả? Lên mấy nền tảng chiếu phim, rồi chọn thể loại cung đấu mà coi, mấy thứ này có đầy trên đó. Tha hồ cho mấy đứa học tập.”
Câu nói của anh làm đám con gái cười phá lên, Lan Phương còn cười nhiều tới nỗi khiến cô bị động tới vết thương chưa lành. Trong lúc cả đám đang vui vẻ thì một tia chớp lóe lên bên kia phía bầu trời khiến tiếng cười bọn họ bỗng chốc im bặt đi.
“Lão quái vật tới rồi. Dựa vào khoảng cách này thì chắc là thằng Hoài Minh chạy không thoát nổi, chắc cũng đi đời nhà ma sớm thôi.”
Nguyễn Tín nheo mắt nhìn rồi cứ tặc lưỡi không ngừng trong lúc nói. Câu nói của anh vừa chấm dứt thì hai tia sét nữa đánh xuống khiến cả không gian phía Đông bừng sáng trong một sắc trắng tinh khiết.
“Xem ra lão quái vật rất là giận đây, thằng kia chắc chết không toàn thây rồi.”
Nguyễn Tín giễu cợt nói, còn Lan Phương và Quế Vân thì sợ xanh cả mặt khi chứng kiến cảnh tượng kinh thiên động địa lúc nãy.
“Chờ mãi cuối cùng cũng chịu đi tới đây.”
Khi Nguyễn Tín vừa dứt lời, một thân ảnh đã nhảy từ trên trời rồi nhanh chóng đáp xuống trước mặt bọn họ. Đó là một người thiếu niên trẻ tuổi sở hữu một khuôn mặt lạnh lùng như băng, dù là vậy Nguyễn Tín biết người này đã sống hơn mấy trăm năm rồi, là một lão quái vật vừa sống dai vừa mạnh. Lão quái vật kia mặc một bộ giáp toàn thân có ánh vàng rực rỡ, hai bên cầu vai được chạm khắc hình sấm sét trông tinh xảo, mỹ lệ vô cùng. Nhưng thứ mà Nguyễn Tín tán thưởng nhất ở ông ta không phải là bộ giáp phục mỹ lệ mà là thanh trường thương sấm sét trong tay ông, bởi vì đó là một trong những thánh tích được tạo ra bởi Tứ Bất Tử.
“Chào Thái Duy, cho tôi mượn một bảo vật trị thương cấp trung đi.”
Nguyễn Tín mỉm cười rồi chỉ tay vào Lan Phương, tiếp tục nói.
“Con bé bị tên Hoài Minh đánh gãy vài cái xương. Tôi cho nó uống thuốc hồi phục rồi, nhưng tránh di chứng về sau thì tốt nhất nên dùng bảo vật trị thương.”
Thái Duy hơi ngạc nhiên trước thái độ ung dung của Nguyễn Tín. Nếu như ông đoán không lầm thì cậu thanh niên này chắc chắn là tên tân binh đứng đầu Rừng Thử Thách, chỉ là dựa vào biểu hiện cùng lời nói của hắn vừa rồi, ông có nhìn thế nào đi nữa thì tên đó chẳng có điểm nào giống một tên tân binh cả.
“Cậu là tân binh đứng đầu Rừng Thử Thách?”
Thái Duy ngờ vực hỏi trong lúc sử dụng bảo vật trị thương lên người Lan Phương.
“Chính là tôi.”
“Mấy ngày nay cậu ở đâu vậy? Tại sao không tới Kim Quy Phủ?”
“Kim Quy Phủ không an toàn.”
Nguyễn Tín nhún vai rồi nói tiếp.
“Hơn nữa tôi gia nhập Bính Tý Hội rồi. Ngoài ra, họ còn cho tôi một vị trí khá cao nữa.”
“Họ làm tới vậy để tuyển dụng cậu sao?”
Nguyễn Tín gật đầu đáp trả câu hỏi của Thái Duy, khiến khuôn mặt lạnh lùng của viện chủ Kim Quy Phủ rơi vào trầm tư.
“Dù có hơi trái nguyên tắc nhưng cậu…”
“Làm vậy phiền lắm. Viện chủ à, chiêu mộ thành viên cấp cao của thế lực khác là điều cấm kỵ, đừng làm mấy chuyện có thể dẫn đến xích mích như vậy. Ngài nên nhớ chúng ta vẫn chưa tiêu diệt được Hắc Phong Hội đâu.”
Nguyễn Tín bình tĩnh nói trong lúc liếc nhìn tình trạng của Lan Phương, sắc mặt đầy thoải mái của con bé cho thấy rằng cơ thể của nó đã ổn hơn rất nhiều.
“Cậu là người đã cứu Diệu Linh đúng không?”
Nguyễn Tín hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Thái Duy, nhưng khuôn mặt anh vẫn lãnh đạm chẳng hề để lộ một chút cảm xúc nào.
“Làm sao ông biết?”
“Đoán thôi. Nhưng nhìn biểu hiện bình tĩnh này thì tôi nghĩ mình đã đoán đúng rồi. Cảm ơn cậu nhiều nhé. Nếu có dịp tôi muốn mời cậu tới Kim Quy Phủ làm khách vài ngày để đáp trả ân tình này.”
Lão quái vật dù có hơi cứng đầu, bảo thủ nhưng tính cách thì cũng không tệ. Nhưng ai là người cứu Diệu Linh nhỉ?
Nguyễn Tín hơi mỉm cười nhìn Thái Duy rồi lại trầm ngâm suy nghĩ. Sau một hồi lắp ráp các thông tin vụn vặt từ kiếp trước, anh cũng có thể lờ mờ đoán ra người cứu Diệu Linh là ai.
“Xong rồi đó. Bây giờ thì con bé hoàn toàn ổn rồi.”
Thái Duy cất bảo vật trị thương vào túi trong lúc Quế Vân đang cẩn thận đỡ Lan Phương đứng dậy.
“Có dự định gì trong tương lai không chàng trai?”
“Đi trốn cùng đám nhóc này thôi.”
Nguyễn Tín nhún vai trả lời.
“Đám gián điệp đã bị ta diệt sạch hết rồi, không tới Kim Quy Phủ sao?”
“Đám bên trong Kim Quy Phủ thì đã chết hết rồi, nhưng đám bên trong thành Thái Bình thì vẫn còn.”
Nguyễn Tín nói rồi quăng một cuộn giấy về phía Thái Duy.
“Cuộn giấy đó chứa toàn bộ thông tin về các căn cứ ngầm của Merradh. Hiện giờ thì hội của tôi cũng đang tấn công chúng rồi, nhưng nhân lực của Bính Tý Hội không đủ càn quét hết chúng được. Nếu Kim Quy Phủ có thể trợ giúp một phần thì thật quý hóa quá.”
“Nói mấy lời khách sáo như vậy làm gì, là việc nên làm thôi.”
Thái Duy nhanh chóng cất cuộn giấy vào bên trong túi của mình, liếc nhìn khuôn mặt đầy bình tĩnh của Nguyễn Tín suốt cuộc nói chuyện, ông ta thở dài tiếc nuối rồi nói lời tạm biệt.
“Đáng tiếc là không chiêu mộ được một nhân tài như cậu, chàng trai trẻ à. Trước khi nói lời từ biệt, ta có thể biết tên cậu không?”
“Tên tôi là Nguyễn Tín.”
“Nguyễn Tín. Ta sẽ nhớ rõ cái tên này. Hẹn ngày tái ngộ.”
“Ừm. Sẽ sớm gặp lại thôi.”
Khi câu nói của Nguyễn Tín vừa dứt, Thái Duy đã vụt người bay lên trên bầu trời, vẽ ra một tia sáng trắng chói mắt giữa bầu trời đêm tĩnh lặng.
“Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Nguyễn Tín vẫy tay ra hiệu cho Lan Phương và Quế Vân rồi cũng nhanh chóng xoay bước rời đi.
“Giờ chúng ta đi đâu đây anh Tín?”
Quế Vân nhanh nhảu hỏi trong lúc chạy sóng vai kề bên anh.
“Đi gặp một người bạn của anh.”
“Ai vậy? Người trong Kim Quy Phủ hả?”
“Không.”
Nguyễn Tín mỉm cười rồi nghiêng người lại nhìn Quế Vân và Lan Phương, thích thú hỏi:
“Mấy đứa đã từng nghe cái tên Mạc Đăng Dung bao giờ chưa hả?”