“Tại sao lại phải cố gắng đến như vậy?”
Hắn hỏi khi liếc nhìn cậu thiếu niên trước mặt đang gắng gượng đứng dậy với những vết thương chí mạng trên người. Dù rằng cánh tay phải của cậu thiếu niên đã bị hoại tử khiến phần da trở thành một màu đen sẫm xen kẽ với những vết máu ứa ra, cậu vẫn mặc kệ vết thương và ném vào kẻ tử thù trước mặt mình một cái nhìn kiên định không lùi bước.
“Ta là…một người hùng. Đó là lý do mà ta không thể gục ngã ở đây được. Hơn nữa...”
Người hùng trẻ tuổi ho ra một ngụm máu khiến sàn đại sảnh trở nên nhầy nhụa. Tuy là đã ở trong một hoàn cảnh tồi tệ như vậy, nhưng giọng nói của cậu vẫn ánh lên một niềm tin vững chắc.
“Tất cả...mọi người...đều đã đặt mạng sống và niềm tin của họ vào ta. Hy vọng của những đồng đội đã chết, và cả khát khao của những người vẫn còn đang chiến đấu nữa.”
“Thứ lý do ngu xuẩn.”
Chất giọng lạnh lẽo của con quỷ mặc hắc bào vang lên khiến mọi thứ đột ngột chìm vào trong sự tĩnh lặng. Những con quái vật mà hắn triệu hồi ra đang vây quanh vị Anh Hùng dần dần biến mất vào hư vô, để lại cả hai trong không gian đang dần bị sát ý nuốt chửng.
“Có lẽ đây là giới hạn cao nhất của ta.”
Con quỷ khẽ mỉm cười khi liếc nhìn vết thương đang chảy máu không ngừng ở nơi từng là ruột của hắn.
“Kết thúc chuyện này thôi nào.”
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh như một lưỡi dao. Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, hắn đã tung ra bảy tuyệt kĩ chí mạng về phía người Anh Hùng trẻ tuổi. Dù là thế Anh Hùng đã đỡ cả bảy đòn đánh một cách khéo léo chỉ bằng một tay, thanh kiếm của anh vung lên đánh chặn cả bảy tuyệt kỹ một cách điệu nghệ như một vũ đạo đầy mê hoặc, bí ẩn.
“Quỷ Thần! Ngươi và ta cùng chết!”
Vị Anh Hùng hét lên, và thanh kiếm trong tay anh phát quang một cách mãnh liệt khi lao về phía tên ác quỷ. Không gian xung quanh hai người bị vặn xoắn một cách dữ dội, những cơn gió rít lên chói tai nghe như tiếng mãnh thú đang kêu gào trong đau đớn.
“Tên điên!”
Quỷ Thần dập mạnh hai tay của hắn lại với nhau. Những ấn chú đầy quỷ dị liên tục xuất hiện xung quanh và bao phủ hắn. Đây chính là một trong chín cấm thuật mạnh nhất của các Quỷ Thần, Dấu ấn của ngày tận thế thứ bảy, thứ quỷ thuật có thể phản lại sát thương mọi đòn tấn công dù là vật lý hay pháp thuật. Tuy nhiên...
“Vô ích thôi.”
Vị Anh Hùng mỉm cười. Thanh kiếm của anh ngay lập tức phát nổ khi mũi kiếm đâm xuyên qua thứ rào chắn hắc ám của Quỷ Thần. Vụ nổ xé rách lớp màn chắn dễ dàng, và áp lực vụ nổ giết chết cả Anh Hùng và Quỷ Thần ngay lập tức.
Ở trung tâm vụ nổ, những tiếng “ầm”, “ầm” đinh tai phát ra liên tục, những đợt sóng xung kích bắt đầu nhanh chóng lan ra xung quanh phá hủy mọi thứ. Chúng hất văng tất cả vật cản trong bán kính ảnh hưởng một cách tàn nhẫn, khiến bụi đá và cả xác chết văng tung lên khắp nơi một cách bừa bãi.
“Cái chó gì vậy?”
Nguyễn Tín bị hất văng đi cùng với mớ xác chết mà anh đang trốn bên dưới. Trong suốt hai tiếng kể từ khi Liên Quân Thất Hùng đánh vào Cung Điện Quỷ Thần Astaroth, anh đã dùng hai kỹ năng Phong bế huyệt đạo, Kiểm soát hơi thở và kỹ thuật ‘ẩn’ để giả chết bên dưới xác của một chiến binh Viking to lớn nằm bên thềm cung điện.
“Kết thúc rồi sao?”
Nguyễn Tín lồm cồm bò dậy, người anh phủ đầy bụi đất và máu. Khi anh đảo mắt liếc nhìn xung quanh, anh nhận ra rằng vụ nổ vừa rồi đã biến cả một phần cung điện rộng lớn thành bình địa.
“Vậy là thằng nhỏ đã cùng chết với tên Astaroth. Nhân loại cuối cùng cũng có thể cầm cự thêm được vài chục năm nữa. Nhưng mà…”
Anh mỉm cười một cách chua chát, những lời còn lại chẳng hiểu sao không thể nói ra khỏi miệng được nữa. Tính tới thời điểm hiện tại, anh là cựu binh có chiến lực mạnh nhất trong tổng số vài chục Xanosis còn lại ở thế giới này. Điều này có nghĩa là khi hai tên quỷ thần Karasu và Saroza hồi phục, cái chết không thể ngăn cản chắc chắn sẽ đến với toàn bộ giống loài ở thế giới Madia.
Thôi đành tận hết sức mình, rồi tới đâu thì tới vậy.
Nguyễn Tín thở ra một hơi dài chán nản trong lúc đảo mắt quan sát xung quanh. Sau một lúc, anh đưa mắt một cách đầy dò xét về phía một bình địa, nơi đã từng là trung tâm của vụ nổ được gây ra bởi Anh Hùng và quỷ thần Astaroth. Ở phía đó, một vết rách quái dị dài chừng ba mét đã xuất hiện giữa không gian, phát ra những âm thanh ghê rợn như tiếng gió rít vào khe cửa.
Nhìn tởm vậy. Tốt nhất cứ tránh xa là hơn.
Nguyễn Tín đã định xoay người bỏ đi, tuy nhiên ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt khi anh nhận ra có một vệt sáng lóe lên bên dưới vết rách hư không.
Ở nơi mà ánh sáng lóe lên là một quả cầu màu trắng với những hình họa tiết cánh chim màu vàng kim được điêu khắc một cách mỹ lệ. Ánh sáng mà thứ bảo vật này phát ra vô cùng thuần khiết và êm dịu, giống như thứ bảo vật này đã nhận được tất cả các phước lành tốt nhất từ các vị thần.
“Hơi thở của Thiên Đường?”
Những từ đó tuôn ra từ miệng Nguyễn Tín một cách không thể kiểm soát, và trên khuôn mặt đang co giật vì phấn khích của anh hiện lên một nụ cười đầy sự tham lam. Hơi thở của Thiên Đường là một trong những vật phẩm độc nhất tại thế giới này, nó ban cho người sử dụng một số kĩ năng quý hiếm dựa trên khả năng và phẩm cách mà người sử dụng nó sở hữu. Có người đồn rằng nếu xét về độ quý hiếm và hữu dụng của món bảo vật này thì nó phải đứng ở hàng đầu trong các vật phẩm độc nhất, bởi vì nó có thể sử dụng cho bất kỳ ai mà không chịu các giới hạn của chức nghiệp.
Hàng ngon dâng tới tận miệng, chẳng lẽ lại đứng nhìn sao?
Nghĩ tới đây, lòng tham lại trỗi lên trong người Nguyễn Tín, sự sợ hãi vì thế cũng giảm đi tám, chín phần. Anh kích hoạt một loạt các cuộn giấy phép bảo hộ còn giữ trong mình, sau đó cẩn thận tiến từng bước về phía thứ bảo vật đang nằm trên mặt đất.
Những bước đầu của Nguyễn Tín tiến về phía vết rách có tới mấy phần kiêng dè e sợ, nhưng càng tới gần lại chẳng thấy việc gì xảy ra khiến dũng khí của anh càng tăng lên đáng kể. Thế rồi cứ càng tiến lại gần vết rách một chút thì những bước đi lại càng nhanh hơn một chút, và từ đi nhanh chuyển thành chạy. Rồi cuối cùng, anh nhảy chồm lại vồ lấy thứ bảo vật đang nằm trên mặt đất như sợ ai đó cướp nó đi.
“Kích hoạt Hơi thở của Thiên Đường.”
Mắt của anh sáng lên vì sự vui mừng và giọng của anh tràn đầy sự hân hoan của lòng tham. Tuy nhiên niềm vui nhỏ nhoi đó cũng chẳng thể kéo dài lâu khi một cơn gió lạnh phả vào sau lưng của anh, đưa Nguyễn Tín trở lại với thứ thực tại khắc nghiệt tại cái lục địa này.
Khi Nguyễn Tín quay đầu nhìn về phía sau, vết rách hư không đang biến đổi một cách đầy kinh khủng trong lúc dần đóng lại. Không gian xung quanh như bị bóp méo một cách vô cùng quỷ dị và những tia chớp màu tía bên viền vết rách đã bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều hơn. Lúc Nguyễn Tín nhìn vào bên trong màn đêm đen thẫm của vết rách hư không, anh cảm giác như màn đêm kinh tởm đó cũng đang nhìn lại vào anh. Và ngay khi anh vừa ý thức được chuyện gì đang xảy ra…
ChÓ cHếT!!!!
Nguyễn Tín cuối cùng đã nhận ra rằng linh hồn của anh đang dần bị hút vào bên trong.
Năm 1298, thế giới Madia, sau hơn 12 năm giao chiến, Liên Quân Thất Hùng cùng Lữ Đoàn Quỷ Thần đều bị tuyệt diệt.