Chương 7: Chương 7

Trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, La Thiếu Hằng cảm thấy tim mình như run lên, máu huyết trong người dâng trào, không thể nào kiềm lại ngón tay đang run rẩy, suýt chút nữa là không thể chịu được sức nặng của một cái máy ảnh.

Anh đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh nếu mình có thể gặp lại Thẩm Mạc Thành thì sẽ thế nào, nhưng trên thực tế, anh chỉ có thể nhìn thấy người kia trong mơ.

Hai lần vô tình gặp nhau trước đó, anh cũng từng nghĩ chỉ là ảo giác, anh biết một người đã chết mười năm đột nhiên xuất hiện gần như là thiên phương dạ đàm(1), nhưng anh vẫn luôn giữ lại một tia vọng tưởng cuối cùng, anh nghĩ nếu đã có thể vô tình gặp nhau hai lần, vậy có lẽ sẽ còn lần thứ ba, lần thứ tư, lần tiếp theo mình hứa là sẽ bắt được anh ấy.

Nhưng hôm nay mộng tưởng lại trở thành sự thật, đương nhiên anh không biết nên làm thế nào cho phải, ngay cả bước lên trước một bước cũng không làm được, thậm chí hít thở thôi cũng sợ sẽ làm phiền người kia.

Thẩm Mạc Thành nghe thấy tiếng kêu chỉ liếc nhìn về phía anh, sau đó lại khom lưng lên xe, thấy vậy, La Thiếu Hằng giật mình tỉnh lại, chạy tới chỗ chiếc xe kia.

Khoảng cách không xa, chỉ mất mấy giây là anh đã chạy tới bên xe, nhưng chưa kịp đến gần cửa xe đã bị vệ sĩ cản lại, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ Thẩm Mạc Thành, nói với vệ sĩ: “Xin lỗi, làm phiền tránh ra một chút.”

Vệ sĩ vẫn đứng im, đưa tay cản anh lại, chặn đường đi của anh.

Thấy xe sắp khởi động, dưới tình thế cấp bách, La Thiếu Hằng đẩy tay vệ sĩ ra vọt vào, nhưng tiếp đó lại bị vệ sĩ đè vai lại, lòng anh đang nóng như lửa đốt nên không có kiên nhẫn để dây dưa nhiều với vệ sĩ, anh nhanh chóng bắt lấy cổ tay đang ngăn mình lại, vặn một cái đẩy ra, định đẩy người kia ra ngoài, ai ngờ người kia chỉ di chuyển người một cái liền đánh trả lại.

Vệ sĩ có bản lĩnh chuyên nghiệp, còn La Thiếu Hằng chỉ học một ít cách đánh cận chiến với Thẩm Mạc Thành trước kia, chỉ mấy cái đã bị vệ sĩ vặn tay ra sau lưng. Đè vai quỳ một gối xuống đất.

Cùng lúc đó, chiếc xe vốn chạy được một mét đột nhiên dừng lại.

Sau khi Thẩm Mạc Thành lên xe, không biết tại sao trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ về người vừa mới gọi tên mình, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, vô tình quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy La Thiếu Hằng bị vệ sĩ đè trên mặt đất, chuyện này khiến hắn làm theo bản năng mình mà lên tiếng: “Dừng xe.”

Tài xế tuân lệnh dừng lại, hắn đẩy cửa xuống xe, vệ sĩ thấy anh quay lại, rối rít tránh ra, người đang áp chế La Thiếu Hằng sợ có bất trắc nên vẫn đè vai La Thiếu Hằng, gọi: “Boss.”

Ánh mắt Thẩm Mạc Thành lướt qua tay người kia, giọng lạnh lùng: “Buông ra.”

Vệ sĩ lập tức buông tay, lùi sang một bên.

Sau khi được tự do, La Thiếu Hằng không quan tâm đến cảm giác đau đớn trên tay, đứng bật dậy từ mặt đất, sức quá mạnh khiến cho người anh lảo đảo một chút, mắt anh nhìn chăm chú vào người trước mặt, gương mặt quen thuộc khiến anh hơi thất thần.

——Là anh ấy.

Bất kể có phải là vọng tưởng hay không, La Thiếu Hằng đã rất nhiều lần nghĩ rằng nếu có thể gặp lại Thẩm Mạc Thành anh sẽ nói gì, anh dành ra mười năm, nhưng hôm nay chỉ có thể ngạc nhiên nhìn hắn, thiên ngôn vạn ngữ còn lại đều không thể thốt ra được.

Vì vô cùng xúc động, hầu kết anh chuyển động vài lần, sau một hồi cố gắng, cuối cùng anh chỉ gọi ra cái tên đã dùng đủ mọi cách quấn lấy tim mình: “…Thẩm Mạc Thành.”

Anh như si mê mà nhìn Thẩm Mạc Thành, niềm hân hoan trong lòng thật sự đã che mất anh, nên đã bỏ qua vẻ xa lạ trong đôi mắt Thẩm Mạc Thành, mãi cho đến khi Thẩm Mạc Thành lên tiếng kéo anh về thực tại.

Thẩm Mạc Thành cảm thấy ánh mắt của người trước mặt nóng đến mức có thể đốt cháy hắn, nhưng tâm tình phức tạp trong ánh mắt đối phương khiến hắn không hiểu nổi, hơi nhíu mày lại, hỏi: “Cậu là ai”

——Cậu là ai.

Năm đó, câu nói đầu tiên lúc Thẩm Mạc Thành tỉnh lại cũng là câu này, cùng một lời đối thoại, La Thiếu Hằng hy vọng mình có thể cười nói với hắn tôi là La Thiếu Hằng như khi đó biết bao nhiêu.

Lúc bị bệnh nặng nhất, anh luôn tưởng tượng rằng thật ra Thẩm Mạc Thành không chết, hắn chỉ mất tích mà thôi, hoặc là lại bị mất trí nhớ nên không quay lại. Nhưng anh nghĩ như vậy cũng không sao, làm quen lại là được, chỉ cần người kia còn sống là tốt rồi.

Tới bây giờ, anh mới phát hiện mình không hề tài giỏi như vậy, chỉ ba chữ đó thôi đã khiến cho niềm vui nơi đáy lòng anh biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại cảm giác lạnh run cả người.

Chỉ bằng một ánh mắt xa lạ thôi người này đã khiến anh không chịu nổi.

——Có lẽ đây không phải anh ấy, anh ấy không thể nào không nhận ra mày! Mày tỉnh lại đi!

——Nhưng dáng vẻ giống hệt anh ấy, ngay cả vết sẹo trên trán cũng giống!

Trong lòng có hai giọng nói đang cãi nhau, khiến tim La Thiếu Hằng càng thêm hỗn loạn, anh cố hết sức mới có thể miễn cưỡng không để mình thất lễ trước mặt người kia, nhấp đôi môi khô khan, anh thận trọng chờ mong, hỏi: “Anh là Thẩm Mạc Thành sao”

Thẩm Mạc Thành không hiểu sao anh lại nhìn hắn như vậy, trong đôi mắt đen kia rất sạch sẽ, nhưng hắn lại cảm giác nếu mình không thừa nhận, người trước mắt này sẽ khóc nấc lên.

“Anh là Thẩm Mạc Thành.” Thấy hắn không trả lời, La Thiếu Hằng lại nói một câu, giọng chắc nịch.

Lần này Thẩm Mạc Thành khẽ gật đầu: “Là tôi.”

——Là anh ấy.

——Nhưng anh ấy không nhận ra tôi.

Trong lòng chưa vui được một giây thì lát sau lại bị sự mất mát tiêu diệt. La Thiếu Hằng giật môi, khẽ nói: “Thẩm Mạc Thành… Tôi là La Thiếu Hằng.”

Lúc nói lời này, mắt anh nhìn chằm chằm mặt Thẩm Mạc Thành, không muốn bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nhỏ bé nào trên mặt hắn, chờ mong hắn sẽ có chút phản ứng với cái tên này, nhưng anh không được như ý nguyện, mặt Thẩm Mạc Thành vẫn không thay đổi, tên của anh không thể tạo ra bất kỳ phản ứng nào của hắn.

——Để tôi thử lần nữa, hắn giống hệt như người yêu của tôi.

La Thiếu Hằng thầm nói trong lòng, đi tới chỗ Thẩm Mạc Thành, anh vừa mới nhúc nhích, vệ sĩ bên cạnh lập tức đưa tay cản anh lại, anh không dừng lại, bình tĩnh nhìn Thẩm Mạc Thành nói: “Có thể cho tôi xem tay phải của anh không”

Thẩm Mạc Thành không đáp, đứng đối diện với anh, La Thiếu Hằng cũng không lên tiếng nữa, chỉ kiên trì nhìn hắn, đôi mắt mạnh mẽ giống hệt như năm đó.

Qua khoảng mười giây, hoặc ngắn hơn, nhưng trong lòng La Thiếu Hằng lại giống như qua cả một thế kỉ, lâu đến mức anh sắp không chịu nổi thì Thẩm Mạc Thành mới đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ tránh ra, vươn tay phải về phía anh.

Trong nháy mắt nắm tay Thẩm Mạc Thành, La Thiếu Hằng có cảm giác như mình là người chết chìm tìm được hy vọng sống sót cuối cùng, anh gần như run rẩy mà đẩy tay áo của Thẩm Mạc Thành lên, lộ ra một vết sẹo màu đỏ sậm.

Nếu lúc nãy còn nghi ngờ, thì lần này La Thiếu Hằng có thể khẳng định, người trước mặt anh là Thẩm Mạc Thành, là Thẩm Mạc Thành trong lòng anh.

Năm đó, sau khi La Thiếu Hằng dọn ra ngoài ở, chuyện cơm nước cậu đều giải quyết ở căn tin trường, nếu tiện thì cuối tuần gọi thức ăn bên ngoài, cậu dùng phần lớn thời gian ở trong phòng vẽ tranh, không thèm quan tâm đến việc ăn gì, có khi vẽ quá say mê, cả ngày chỉ ăn một bữa cơm cũng là chuyện thường tình.

Sau khi Thẩm Mạc Thành phát hiện ra cậu có thói quen đó, hắn chủ động gánh vác nhiệm vụ nấu cơm. Nói thật, về tay nghề của Thẩm Mạc Thành, thật ra La Thiếu Hằng muốn từ chối, ngày đầu tiên thức ăn quá mặn, ngày thứ hai không bỏ muối, ăn được mấy ngày, cậu không thể nhịn được nữa.

“Thẩm Mạc Thành, nếu không thì anh đừng nấu cơm nữa, chúng ta ra ngoài ăn được không” La Thiếu Hằng níu kéo Thẩm Mạc Thành phải đi rửa chén.

“Ở ngoài không có vệ sinh.” Thẩm Mạc Thành dứt khoát từ chối.

“Nhưng thức ăn của anh lạnh lẽo nhạt nhẽo như mặt anh vậy.” La Thiếu Hằng đau khổ nhìn hắn.

“…” Thẩm Mạc Thành nhìn cậu, không nói lời nào vào trong rửa chén.

Người đàn ông cao lớn đứng trong căn bếp nhỏ chỉ có mấy mét vuông, vẻ mặt không vui rửa nồi chén muôi chậu, La Thiếu Hằng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mình quá đáng, chột dạ đi tới, đẩy tay hắn nói: “Anh tránh ra chút đi, để em rửa cho.”

Thẩm Mạc Thành vẫn không nhúc nhích, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn: “Không cần.”

“Anh giận à Em sai rồi được chưa, em không ghét thức ăn của anh.” La Thiếu Hằng nói rồi định nhúng tay vào nước phụ hắn, không ngờ chưa đụng vào nước liền bị Thẩm Mạc Thành bắt lấy tay.

“Tay em không dùng để làm những việc này.” Thẩm Mạc Thành nói xong câu đó rồi lại buông tay ra, tiếp tục rửa chén.

Hắn cầm tay cậu cũng khoảng vài giây, cảm giác ươn ướt dính lên tay La Thiếu Hằng, sau khi nhận ra được ý nghĩa trong câu nói của hắn, La Thiếu Hằng sửng sốt một chút, sau đó mang tai từ từ đỏ ửng, mang theo chút bối rối ra khỏi phòng bếp, vào phòng vẽ tranh làm việc nên làm.

La Thiếu Hằng vốn tưởng rằng lời nói của mình làm Thẩm Mạc Thành buồn, bởi vì sau chuyện đó, bọn họ thật sự có khoảng thời gian ra ngoài ăn, cậu có hơi áy náy với chuyện lần này nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội bồi thường cho Thẩm Mạc Thành, dù sao anh ấy cũng vì mình mới nấu cơm. Nhưng khi cậu vẫn chưa nghĩ ra cách bồi thường, Thẩm Mạc Thành lại xuống bếp.

… Hoá ra lời nói của mình không làm anh ấy buồn, mà khiến anh ấy dũng cảm và toả sáng hơn sao Lần này phải cổ vũ nhiệt tình mới được.

Mang tâm tình như vậy, La Thiếu Hằng gắp món ăn được đặt trước mặt mình lên, sau đó mùi vị của nó khiến cho cậu ngạc nhiên! Rất ngon!

Hỏi rồi mới biết, hoá ra Thẩm Mạc Thành đi học nấu ăn, từ đó, chuyện cơm nước của hai người đều có sắp xếp, không tới một tháng La Thiếu Hằng được nuôi mập ra mấy kí.

Sau khi yêu Thẩm Mạc Thành, có hôm La Thiếu Hằng sinh nông nổi muốn xuống bếp. Thẩm Mạc Thành vốn không đồng ý, nhưng bị cậu anh dây dưa nên cũng theo ý cậu, bản thân đứng bên cạnh giúp đỡ, vết sẹo trên tay hắn là do bị bỏng vào lần đó.

Lần đầu tiên xuống bếp, La Thiếu Hằng luống cuống tay chân, lúc lấy đồ không cẩn thận làm lật đổ nồi đất đang nấu canh, khi đó Thẩm Mạc Thành ở bên cạnh phản ứng nhanh hơn cậu, không chút nghĩ ngợi lấy tay đỡ nồi cho cậu, tay còn lại nhanh chóng kéo cậu ra sau lưng.

Cả nồi đất đều đổ ra bếp, phát ra tiếng ‘xoảng’, khiến La Thiếu Hằng càng sợ hơn, Thẩm Mạc Thành đỡ vai cậu, vội vàng hỏi: “Có bị bỏng ở đâu không”

“Em…” La Thiếu Hằng đang định mở miệng, nhìn thấy vết thương trên tay hắn, trợn to hai mắt.

Tay Thẩm Mạc Thành bị phỏng nặng, xung quanh cũng nổi lên vài bọt nước nhỏ. La Thiếu Hằng cực kỳ hận sự lỗ mãng của mình, lúc bôi thuốc trong bệnh viện, ngay cả chạm vào Thẩm Mạc Thành cậu cũng không dám, sợ sẽ làm hắn đau, chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm.

“Sao em lại khóc” Thẩm Mạc Thành vươn cánh tay không bị thương ra xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Ngoan, anh không sao.”

“Sao cậu lại khóc”

Giọng nói trên đỉnh đầu kéo La Thiếu Hằng về thực tại, anh phát hiện không biết từ lúc nào mình đã rơi nước mắt lên bàn tay của Thẩm Mạc Thành.


Chú thích:

(1) Thiên phương dạ đàm: ý chỉ chuyện không tưởng, không thể xảy ra.