Chương 34: Chương 34

Trên đường về, lời nói của Trần Trạm luôn vang lên bên tai Thẩm Mạc Thành, tay lái của hắn ngày càng gấp, tốc độ xe cũng ngày càng nhanh, lộ trình vốn mất nửa tiếng chỉ còn không tới hai mươi phút, ngay cả chạy quá tốc độ trong khu vực cũng không chú ý.

Hôm nay La Thiếu Hằng ở nhà rảnh rỗi nên ra ngoài với má Vương, trong nhà không có ai, Thẩm Mạc Thành vừa về đến nhà liền lên thẳng thư phòng, sau khi mở máy tính hắn không kịp chờ đợi liền cắm USB vào, tìm một thư mục tên ‘La Thiếu Hằng’ rồi mở ra.

Trong thư mục đều là video, thời gian là trong mấy năm La Thiếu Hằng nằm viện.

Mũi tên con chuột dừng lại ở video thứ nhất, ngón tay Thẩm Mạc Thành ngừng lại nửa phút mới mở ra.

Trong video rất yên tĩnh, hình ảnh có chút u ám, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào có lẽ là chạng vạng, La Thiếu Hằng mặc áo sơ mi tay dài, ngồi trên băng ghế bên cạnh cửa sổ, camera chỉ quay được bóng lưng của anh.

Cả video dài hơn nửa tiếng, anh vẫn ngồi trước cửa sổ, không nhúc nhích.

Nếu không phải thời gian dưới góc phải vẫn đang chuyển động, Thẩm Mạc Thành gần như cho rằng video bị tạm dừng.

Từ trong video có thể thấy bên ngoài cửa sổ là một rừng cây nhỏ, Thẩm Mạc Thành không khỏi tò mò, rốt cuộc chỗ đó có cái gì đẹp mà anh có thể xem lâu như vậy

Thời gian trong video thứ hai hiển thị là hai giờ sáng, La Thiếu Hằng đang ngủ, nhưng trong phòng vẫn để đèn sáng như trước, anh co người nằm giữa giường, sống lưng cong lại.

Anh ngủ không yên giấc, ngón tay siết chặt drap giường bên dưới, cơ thể co lại, đột nhiên bật dậy khỏi giường như chim sợ ná, hoảng sợ gọi tên Thẩm Mạc Thành.

Tiếng hét của anh khiến cho Thẩm Mạc Thành cả kinh, theo bản năng lên tiếng dỗ dành: “Em đừng khóc, đừng khóc.” Nói xong đưa tay muốn lau nước mắt giúp anh, khi tay đụng vào màn hình máy tính mới nhận ra, ngón tay cứng đờ giữa không trung có chút luống cuống, cuối cùng vô lực rút lại, nắm chặt thành quyền.

La Thiếu Hằng trong video sau khi giật mình thức giấc thì không ngủ tiếp nữa, hai tay ôm đầu gối mình, bờ vai run rẩy.

Dáng vẻ gầy gò và tiếng khóc bị kiềm nén gần như không nghe thấy của anh khiến cho cả trái tim Thẩm Mạc Thành đều siết lại, đau lòng muốn chết. Đây mới là năm đầu tiên La Thiếu Hằng vào trại an dưỡng, những ngày còn lại anh trôi qua như thế nào Có phải mỗi ngày đều ngẩn người nhìn ra cửa sổ hay không Có phải mỗi ngày đều giật mình tỉnh lại từ trong mộng hay không Anh sống đau khổ như vậy, nhưng không ai có thể bảo vệ anh.

Thẩm Mạc Thành muốn ôm anh biết bao nhiêu, nhưng hắn không làm được, lúc La Thiếu Hằng cần hắn nhất, hắn không hề ở bên cạnh anh.

Những video sau, tình trạng của La Thiếu Hằng ngày càng tệ, khác một trời một vực với La Thiếu Hằng trong máy quay với Thẩm Mạc Thành, hắn thấy được những gì Trần Trạm nói ở một trong những video đó, tình trạng La Thiếu Hằng sinh ra ảo giác.

Trong video La Thiếu Hằng ngồi trước giá vẽ, cầm bút chì vẽ, người trong tranh là Thẩm Mạc Thành, anh vừa vẽ vừa nghiêng đầu nói gì đó, thỉnh thoảng còn nở nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ và cử chỉ đều tốt hơn video trước rất nhiều, gần như không nhận ra bị trầm cảm và bệnh tình nghiêm trọng.

Nhưng bên cạnh anh không có ai khác, người mà anh nói chuyện chỉ là một người tồn tại trong ảo giác mà thôi.

Còn mấy video giống như thế, anh sống trong ảo giác của mình, cơ thể càng ngày càng yếu, nhưng trong mắt lại có màu sắc không rõ, có lẽ anh biết rõ tình trạng của mình nên chọn mặc kệ nó.

Con chuột dừng lại trên một video, Thẩm Mạc Thành không nhấn, ngón tay hắn đang run, cơ thể căng thẳng, cố gắng đè nén nội tâm đang rung động của mình.

Qua một lúc lâu, hắn khép máy tính, đứng dậy vào căn phòng trước đây của La Thiếu Hằng.

Kể từ sau khi La Thiếu Hằng bị ác mộng làm giật mình tỉnh dậy đêm đó, anh luôn ở trong phòng hắn, nhưng vật dụng của anh vẫn còn ở khách phòng.

Thẩm Mạc Thành còn nhớ anh để album và máy quay các thứ trong ngăn kéo tủ bên cạnh giường, qua xem, đúng là ở đó.

Lúc trước không chú ý, lần này mới nhận ra La Thiếu Hằng mang theo không ít đồ đến, ngăn kéo bỏ đầy đồ.

Phía trên album có một tấm gỗ nhỏ màu đỏ, trong nháy mắt nhìn thấy nó, Thẩm Mạc Thành cảm thấy có chút quen mắt, hắn cầm lên xem, nhìn thấy phía trên có khắc một hàng chữ nhỏ —— kiếp này tĩnh lặng, nguyện Hằng bình an.

Lạc khoản bên cạnh hàng chữ nhỏ là tên của hắn.

“Kiếp này tĩnh lặng, nguyện Hằng bình an.” Hắn chậm rãi đọc dòng chữ này, cảm giác quen thuộc trong lòng càng ngày càng sâu sắc, giống như lần trước nhìn thấy album và máy quay, trong đầu hiện lên thông tin mơ hồ, cuối cùng xếp thành hai chữ —— Vân Sơn.

Nói tới thì ngay từ đầu hắn cũng không biết Vân Sơn, chỉ tình cờ trong đầu đột nhiên hiện lên địa danh này, lúc đầu hắn không để ý, sau này số lần nghĩ tới cũng ngày càng nhiều, trong lòng có dục vọng mãnh liệt rằng phải tới chỗ này xem, vì vậy cho người đi thăm dò, không ngờ chỗ này thật sự tồn tại.

Sau khi đến Vân Sơn, chỗ đó khiến hắn có cảm giác rất kì diệu, hắn phát hiện con tim lạnh nhạt tĩnh mịch cứng rắn của mình như tìm được nơi để nó thuộc về, có cảm giác an tâm không thể nói ra được.

Nhưng chỉ có thế, hắn không có cảm giác gì nữa, chỉ xem là thân ở cõi tục quá lâu, dính vào tranh đấu danh lợi quá nhiều, trong lòng muốn tìm kiếm sức mạnh Phật pháp trấn an lòng người mà thôi.

Hắn nhớ mình đã từng thấy những tấm gỗ này trên con phố nhỏ ở đỉnh núi, Thẩm Vân còn phấn khởi mua mấy tấm, lúc đó hắn hình như nghe thấy có người gọi tên hắn… Chờ đã!

Thẩm Mạc Thành chợt nhớ tới La Thiếu Hằng từng nói anh mở một làng du lịch ở Vân Sơn, trừ anh ra, hắn không biết những người khác trên Vân Sơn, như vậy chẳng phải đã rõ thật ra lúc đó hắn không nghe lầm, người gọi hắn chính là La Thiếu Hằng!

Nếu là như vậy, thế thì bọn họ thật ra đã sớm gặp nhau, chẳng qua hắn không đi chứng thực, nên khiến hắn và La Thiếu Hằng bỏ lỡ lâu như vậy.

Hôm nay nhớ lại, hắn muốn đi nơi đó là bởi vì lúc trước đã từng ước hẹn với La Thiếu Hằng sẽ sống ở đó cả đời.

Nghĩ tới đây, Thẩm Mạc Thành cảm thấy hối tiếc không thôi, nếu như lúc đó hắn quay trở lại, có lẽ bọn họ sẽ gặp nhau sớm một chút cũng không chừng.

Bỏ tấm gỗ lại vào trong ngăn kéo, hắn cầm album bên cạnh lên xem, xem một hồi, cảm thấy nụ cười tươi của La Thiếu Hằng trong hình và dáng vẻ của anh trong video trầm lặng lúc nãy cắt tới cắt lui trong đầu hắn, hai La Thiếu Hằng hoàn toàn khác nhau, người có vẻ mặt tươi cười, người lại lệ rơi đầy mặt, không ngừng xoay tròn trong đầu hắn như con quay, giống như muốn khuấy tất cả thần kinh trong đầu hắn vào nhau.

Thẩm Mạc Thành khép hờ mắt, khẽ lắc lắc đầu, muốn xoá bỏ đau đớn không ngừng làm phiền trong đầu, hắn hít thở sâu mấy cái, chờ cơn đau đớn hơi giảm đi mới bỏ album xuống, cầm quyển nhật ký bên cạnh lên mở ra.

——Mộng cảnh ngày càng tới thường xuyên, có lẽ đây là một dấu hiệu báo trước, cảnh trong mơ nói cho tôi biết, anh ấy đang nhớ tôi, còn tôi vẫn luôn nhớ anh ấy, dù không biết mình còn bao nhiêu năm, nhưng một ngày nào đó sẽ gặp được anh ấy ở nơi đó.

——Gần đây luôn mơ thấy anh ấy, anh ấy vẫn giữ dáng vẻ năm đó, còn tôi đã không phải là dáng vẻ mà anh ấy thích, thật sự rất sợ lần gặp nhau tiếp theo, anh ấy có thể nhận ra tôi hay không.

——Thẩm Mạc Thành, hôm nay em nhìn thấy một người rất giống anh ở Vân Sơn, em nghĩ là mình nhầm, nhưng làm sao em có thể nhìn lầm

Nhật ký rất ngắn, có một ít chỉ là đôi lời mà thôi, từ nhật ký Thẩm Mạc Thành có thể xác định rằng, khi đó người gọi hắn ở Vân Sơn chính là La Thiếu Hằng.

Chữ viết trên trang này có hơi cẩu thả, mấy chữ phía sau do lực viết quá lớn nên làm hỏng cả giấy, có thể tưởng tượng được tâm tình lúc đó của La Thiếu Hằng lên xuống như thế nào.

“Là anh, em không nhìn lầm.” Hắn khẽ nói, ngón tay khẽ vuốt ve từng chữ kia, những con chữ gồ ghề quét qua ngón tay, ấn vào lòng hắn.

——Thẩm Mạc Thành, hôm nay em lại nhìn thấy anh trong nội thành, em không nhìn lầm đúng không, anh còn sống đúng không Vì sao anh không về Anh đã quên em sao

——Thẩm Mạc Thành… Thẩm Mạc Thành…

——Dùng vận may trong quãng đời còn lại của em, đổi lấy cơ hội bên anh trong những năm tháng còn lại.

——Nguyện thần may mắn vĩnh viễn chiếu cố.

Lần ghi chép cuối cùng là vào mấy hôm trước, Thẩm Mạc Thành lật quyển nhật ký tới trang có câu ‘Dùng vận may trong quãng đời còn lại của em, đổi lấy cơ hội bên anh trong những năm tháng còn lại.’, xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng khẽ nói câu: “Anh đồng ý với em.”

Phía sau quyển nhật ký có kẹp một dấu trang, Thẩm Mạc Thành lật qua, phát hiện trang kia cũng có viết, nhưng không phải nhật ký, mà là ghi chép lộ trình các kiểu.

Xem những ghi chép này, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhớ lại “ước hẹn” mà Trần Trạm nói, những cái bị gạch ngang là những điều mà mấy năm nay La Thiếu Hằng đã hoàn thành.

Ánh mắt dừng lại trên ba chữ ‘Cổ Nham tự’, hắn biết thạch miếu này, cũng coi như nổi tiếng, lúc nhỏ hắn có đi với ông cụ một lần, năm đó ông cụ còn cầu được tràng hạt khắc tên cầu phúc cho hắn trong chùa…

Tràng hạt…

Hai chữ này khiến cho tim hắn nhảy lên, nhìn cổ tay phải mình theo bản năng, chỗ đó trống rỗng, nhưng hắn cảm thấy thiếu cái gì đó, hình như… Đã từng có thứ gì…

“Thẩm Mạc Thành, đưa tay ra, tặng anh ít đồ này.”

“Nguyện vọng lớn nhất của em, chính là anh được bình an.”

… Nguyện vọng lớn nhất của em, chính là anh được bình an…

… Nguyện vọng, chính là anh được bình an…

… Bình an…

“A!” Thẩm Mạc Thành đột nhiên đóng quyển nhật ký trong tay lại, cảm giác đau đớn trong đầu khiến hắn cúi người xuống, đặt trán lên lớp bìa ngoài cứng ngắc của quyển nhật ký, đầu đau như muốn nổ tung!

“Em và Liễu Trần đại sư đã hẹn rồi, lần sau dẫn anh cùng đi thăm ông ấy, khi nào chúng ta đi”

“Thẩm Mạc Thành, nếu anh phục hồi trí nhớ, có quên em hay không”

“Có quên em hay không”

“Có… quên em hay không”

“Thẩm Mạc Thành, anh thật sự không nhớ em sao”

“Anh thật sự không nhớ em sao”

Gương mặt Thẩm Mạc Thành mang theo nỗi đau to lớn, vẻn vẹn không tới nửa phút, trán đầy mồ hôi, xếp thành từng hạt nhỏ trượt xuống trán hắn.

Nỗi đau to lớn như sợi dây cung ký ức nào đó trong đầu bị người khác liên tục lôi kéo, có vài lời nói đột nhiên vọt ra từ các ngõ ngách trong đầu, chạm vào nhau rồi lại tách ra, cảm giác giống như những mảnh ký ức trống rỗng bỗng nhiên bị lấp đầy liên tục, không ngừng nhét vào những thứ mà hắn không biết, nhưng chốc lát lại biến mất không thấy tăm hơi, khiến cho hắn không giữ được, cũng không nắm bắt được.

“Thiếu Hằng…” hắn gọi cái tên này theo bản năng, hai chữ này lại giống như ngọn lửa không biết tên trong đáy lòng lạnh như băng của hắn, bốc cháy theo đó còn có cả linh hồn của hắn.

Sau khi chứng kiến những đau khổ và bất an của La Thiếu Hằng trong mấy năm gần đây, quên anh, dù là thân bất do kỷ, cũng khiến cho hắn cảm thấy đây là một kiểu phản bội.

Làm sao anh có thể… quên em