Trong phòng——
Thẩm Mạc Thành nhanh chóng xem lướt qua email mới nhận được, vừa xem vừa nói: “Cho người để ý việc vận chuyển, nhất là bọn người có liên hệ với Hà gia.”
“Không thành vấn đề.” Thẩm Vân gật đầu xác nhận, báo cáo chuyện khác, “Ngày hôm trước, sau khi người của chúng ta giao Thẩm Vinh Xương cho Ngô gia thì chiều hôm đó Ngô gia lập tức trả người lại.”
“Hửm, thế nào” Thẩm Mạc Thành vẫn không ngẩng đầu lên, không chút quan tâm đến kết cục của em họ hắn.
“Gãy một chân, vị trí giống hệt như vết thương của tiểu thiếu gia Ngô gia.” Thẩm Vân nói.
Thẩm Mạc Thành không hề ngạc nhiên trước kết quả này, “Bên chú Tư nói gì”
“Nghe chú Triệu nói Tứ gia đau lòng như sắp chết, ngay cả việc làm ăn cũng không để ý mà đến bệnh viện, nghe đâu chân của Thẩm Vinh Xương không thể khỏi hoàn toàn, đêm đó Tứ gia trở về, tức giận đến mức đập phá cái gì đó trong thư phòng.” Thẩm Vân nói, giọng nói có hơi cười trên nỗi đau của người khác, vui tay vui mắt trước kết cục của Thẩm Vinh Xương.
“Không ngờ ông ta có thể chịu đựng mà không lên cơn.” Thẩm Du nói.
Kết cục của Thẩm Vinh Xương nằm trong dự liệu của Thẩm Mạc Thành, nhưng hắn không ngờ chuyện xảy ra đã hai ngày mà Thẩm Khâu Hùng vẫn không liên lạc với hắn, Thẩm Vinh Xương là đứa con mà Thẩm Khâu Hùng đến khi về già mới sinh được, cưng như mạng mình, hắn cứ cho rằng dù Thẩm Khâu Hùng sẽ không vì chuyện này mà trở mặt trước mặt hắn, nhưng theo tính cách của ông ta thì cũng sẽ gọi điện thoại tới trách hắn vài câu, nhưng ngược lại ông ta còn chịu đựng được, đúng là làm người ta thấy lạ.
“Tôi nghĩ bây giờ ông ta cùng lắm là xả giận sau lưng, không dám trở mặt với boss.” Thẩm Vân nói.
“Vậy cũng phải, để ông ta thấy rõ ai mới là đương gia của Thẩm gia.” Thẩm Du gật đầu, lại hỏi Thẩm Mạc Thành, “Boss, vậy tiếp theo là cổ phiếu của Hoàng Vận, chúng ta có nên…”
“Không cần để ý.” Thẩm Mạc Thành cắt lời Thẩm Du, khép máy tính lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường.
Thẩm Du nhìn theo ánh mắt hắn mới nhận ra đã hơn mười một giờ trưa, lúc sáng hắn nhận được văn kiện khẩn của cấp dưới thì tìm Thẩm Vân cùng đến báo cáo với boss ngay lập tức, không nói đến chuyện đã qua ba tiếng đồng hồ, mà mọi người ở đây vẫn chưa ăn sáng.
“Là tôi sơ sót, tôi lập tức gọi người đưa lên.” Thẩm Du nói rồi đứng lên.
“Trực tiếp xuống dưới là được rồi.” Thẩm Mạc Thành ngăn Thẩm Du lại, đặt máy tính sang một bên rồi đứng dậy chuẩn bị thay quần áo, vừa mới đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu hỏi, “Cậu ấy đâu”
“… Ai” Thẩm Vân không hiểu nên hỏi.
Thẩm Mạc Thành nhíu chặt mày, Thẩm Du lập tức phản ứng kịp, nói: “Chắc La tiên sinh còn ở trong phòng, tôi đến gọi ngài ấy cùng đi.”
Theo như cách bám lấy người khác La Thiếu Hằng làm hôm qua, Thẩm Mạc Thành cho rằng anh sẽ sáng sớm đến tìm hắn, chứ không phải là lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện.
Nghĩ tới đây, hắn nói với Thẩm Du: “Đi qua đó xem một chút.”
Thẩm Du tuân lệnh đi ngay, Thẩm Vân đứng tại chỗ bắt đầu phân tích mối quan hệ bây giờ của La tiên sinh và boss nhà mình, cảm thấy tình huống này rất kì quái.
“Cậu đứng đây làm gì” Thẩm Mạc Thành thấy cậu đứng im, lên tiếng hỏi.
Thẩm Vân hoàn hồn, vội vã chạy ra ngoài.
Thẩm Du tới trước cửa phòng của La Thiếu Hằng, đưa tay gõ cữa: “La tiên sinh, ngài có bên trong không” Trong phòng không có ai trả lời, Thẩm Du lại gõ thêm lần nữa, vẫn không có ai mở cửa.
Thẩm Vân đi theo đến bên cạnh, thấy không ai trả lời, liền nói: “Có phải là vẫn chưa dậy hay không Đêm qua quá xúc động”
“Bớt nói nhiều.” Thẩm Du thấp giọng trách một câu, giơ tay lên định gõ cửa lại, Thẩm Mạc Thành vốn đang ở trong phòng cũng đã tới, hai người vội vàng tránh chỗ.
“Có chuyện gì” Thẩm Mạc Thành nhìn cánh cửa đóng chặt, hỏi.
“Bên trong không ai trả lời.” Thẩm Du nói.
Thẩm Mạc Thành nghe vậy, giơ tay lên gõ cửa, vẫn không có ai trả lời, hắn chỉ cân nhắc hai giây liền nói: “Gọi người đến đây mở cửa.”
“Vâng.” Thẩm Vân gật đầu rồi đi.
Thẩm Vân gọi người của khách sạn lên mở cửa, sau khi vào trong, bọn họ phát hiện La Thiếu Hằng vẫn còn ngủ, trên giường nhô lên một vòng cung, chăn che mất đầu, không có chút phản ứng nào khi họ vào.
Thẩm Mạc Thành cảm thấy tình hình không ổn lắm, bước tới vén chăn lên, phát hiện ra La Thiếu Hằng trốn trong chăn, hai mắt nhắm nghiền lại, gương mặt ửng hồng, không biết có phải do chăn hay không mà trên mặt có không ít mồ hôi, ngay cả tóc cũng ướt nhẹp, nhưng bây giờ là mùa Đông, chỉ do một cái chăn mà đổ mồ hôi cả người thì cũng không có khả năng.
Quả nhiên, Thẩm Mạc Thành đưa tay ra sờ lên trán anh, phát hiện ra trán anh rất nóng, lập tức nói với người đứng bên cạnh: “Gọi bác sĩ.”
“Vâng.” Thẩm Du cũng nhận ra La Thiếu Hằng khác thường, không nói nhiều lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại cho bác sĩ.
Thẩm Mạc Thành để ý tay mình chỉ mới chạm vào La Thiếu Hằng đã dính rất nhiều mồ hôi, nghiêng đầu nói với Thẩm Vân: “Khăn giấy.”
Thẩm Vân lấy hộp khăn giấy bên cạnh tới: “Đây thưa boss.”
Thẩm Mạc Thành không nói nữa, lấy khăn giấy trên tay cậu, rút ra mấy tờ lau mồ hôi trên mặt cho La Thiếu Hằng, vì cái đụng chạm của hắn, La Thiếu Hằng khẽ hừ một tiếng, rụt người lại, gương mặt gần như chôn vào ngực hắn.
Đây là dáng vẻ của người có ý thức tự bảo vệ mình vô cùng mạnh, chỉ người không có cảm giác an toàn mới như vậy.
Thẩm Mạc Thành đưa tay kéo vai anh ra ngoài, phát hiện chỗ anh nằm đã bị mồ hôi thấm ướt, không biết đã sốt bao lâu.
Rõ ràng tối hôm qua còn rất tốt, sao tự nhiên lại sốt cao như vậy Thẩm Mạc Thành cau mày vứt khăn giấy bị mồ hôi thấm ướt trên tay sang một bên, ngay sau đó rút thêm mấy tờ sạch sẽ lau mồ hôi ở má bên kia và trên cổ của La Thiếu Hằng, dưới động tác của hắn, La Thiếu Hằng khó chịu thấp giọng lẩm bẩm mấy tiếng, giọng nói không rõ, không đợi Thẩm Mạc Thành lau xong đã cuộn người lại.
Thấy miệng anh hơi nhúc nhích, Thẩm Mạc Thành dừng tay lại, cúi người sát vào anh.
“…” La Thiếu Hằng khẽ nỉ non, Thẩm Mạc Thành lại tựa sát vào một chút, vẫn không nghe thấy anh đang nói gì.
“Boss.” Thẩm Vân gọi hắn, có hơi chần chờ nói: “Ngài ấy… hình như đang gọi ngài.”
Thẩm Mạc Thành giương mắt nhìn cậu, rồi ngồi dậy nhìn La Thiếu Hằng, phát hiện anh đang lẩm bẩm cái gì đó, sau khi cẩn thận nhìn rõ mới thấy đúng như Thẩm Vân nói, anh đang nói —— Thẩm Mạc Thành.
Sao La Thiếu Hằng lại gọi tên mình trong mơ Bàn tay lau mồ hôi của Thẩm Mạc Thành dừng lại, nhìn anh như đang suy nghĩ.
Vì đang sốt nên mặt La Thiếu Hằng ửng hồng, môi cũng đỏ hơn trước vài phần, anh vốn đã rất đẹp, dáng vẻ bây giờ mang vẻ đẹp yếu ớt hơn vài phần so với ban ngày, đặc biệt dụ người.
Anh ngủ không yên, mày cau lại, trông rất khó chịu. Thẩm Mạc Thành im lặng nhìn một hồi, đưa tay vén mái tóc mềm mại bị ướt trên trán lên, lộ ra cái trán trơn bóng, sau đó giống như an ủi mà dùng ngón cái khẽ vuốt ve trán anh.
Vì bị sốt nên trán La Thiếu Hằng lại đổ mồ hôi, nhưng Thẩm Mạc Thành lại giống như hoàn toàn không để ý, dịu dàng vỗ về anh, nói với Thẩm Vân đứng bên cạnh: “Thấm ướt khăn lông rồi mang lại đây.”
Lúc này mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng Thẩm Vân chú ý tới vẻ dịu dàng chợt loé lên trong mắt hắn, vội vàng tuân lệnh đi giặt khăn lông và bưng nước tới.
Thẩm Mạc Thành không mượn tay người khác, tự mình lau khô mồ hôi cho La Thiếu Hằng đang bị bệnh, sau đó xả khăn lông đắp lên trán anh để hạ nhiệt.
Lúc làm những chuyện này, tự dưng hắn có cảm giác quen thuộc, giống như những chuyện này đã xảy ra tự lúc nào. Suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không thể nào nhớ ra, nên lại coi như không có gì, cái tay còn trống khẽ vuốt tóc La Thiếu Hằng, coi như đang vỗ về.
Có lẽ vỗ về như vậy có tác dụng hoặc do khăn lạnh có thể hạ nhiệt, một lát sau, vẻ mặt La Thiếu Hằng không còn khó chịu nữa, lông mày luôn nhíu chặt cũng từ từ dãn ra, lông mi hơi run, hơi hơi mở mắt.
“Cậu đã tỉnh rồi” Bàn tay vuốt ve đầu anh của Thẩm Mạc Thành dừng lại một chút.
Sau khi La Thiếu Hằng nhìn thấy người ngồi bên mép giường mình, anh hơi sửng sốt: “Thẩm Mạc Thành, anh về rồi sao”
Thẩm Mạc Thành nghe vậy hơi nhíu mày lại, không rõ lời này của anh có ý gì.
“Sao anh không nói gì Em lại nằm mơ sao” La Thiếu Hằng thấy hắn không trả lời, nháy mắt một cái, thấy hắn không biến mất như trước mới đưa tay cầm lấy bàn tay hắn đang phủ trên đầu mình nhéo một cái, giống như độc thoại nói, “Giấc mơ lần này rất chân thật, em có thể chạm vào anh.”
Thẩm Mạc Thành có hơi nghi ngờ lời nói của anh, nhìn kĩ một chút mới nhận ra anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt bị một lớp sương mù bao phủ, suy nghĩ xoay chuyển một cái, hỏi anh: “Sao, trước đây không thể chạm tôi sao”
Câu hỏi của hắn khiến cho La Thiếu Hằng mím môi lại, ngẩng đầu nhìn hắn, mang theo ý tố cáo nói: “Ừm, không chạm được, còn chưa chạm tới đã không thấy đâu, em đã tìm kiếm rất lâu, nhưng làm thế nào cũng không tìm được anh.”
Lúc nói đến phần sau, âm cuối nghẹn ngào, khoé mắt ửng đỏ, giống như trẻ còn không tìm thấy món đồ chơi mình yêu thích, cầm chặt tay Thẩm Mạc Thành giống như sợ anh bỏ đi, vội vàng hỏi: “Lần này anh vẫn đi sao”
Đau thương và uất ức trong đáy mắt anh khiến cho tim Thẩm Mạc Thành nhảy mạnh một cái, cảm giác đau đớn như bị kim đâm, làm cho hắn theo bản năng thốt ra lời dỗ dành: “Không đi, đừng lo.”
“Thật sao” Có lẽ là đã bị cảnh trong mơ dằn vặt quá nhiều lần, La Thiếu Hằng không dám tin, “Nếu anh đi, có thể dẫn em theo không Đi đâu em cũng không sợ.”
Thẩm Mạc Thành không khỏi nhớ lại ngày hôm qua La Thiếu Hằng hỏi mình đi đâu, hỏi anh có thể đi theo hay không, rốt cuộc vì sao mà ngay cả khi người này bị bệnh đến ý thức không rõ vẫn muốn đi theo mình