Chương 90: Chương 91

Chương 91

Ban đêm yên tĩnh, ngọn đèn êm dịu, Mộc Hàn Hạ ngồi trước giường bệnh, chăm chú gọt táo.

Trương Tử nằm trên giường, nhìn kĩ thần sắc của cô nở nụ cười: "Có phải có chuyện gì tốt không?"

Mộc Hàn Hạ đem táo đã gọt vỏ xong che miệng anh ta: "Không phải anh là con mọt sách sao? Khi nào trở nên nhạy cảm lắm chuyện như vậy chứ?"

"Anh muốn nhìn thấy em lấy chồng sớm một chút."

"Anh đừng quan tâm."

Nhìn thấy anh ta nghe lời ăn hết táo, Mộc Hàn Hạ lại lên tiếng: "Em và anh ấy xem như bắt đầu một lần nữa, quan sát tiếp cận. Nhưng anh cũng biết đấy hiện tại em có chuyện quan trọng hơn cần phải làm."

Trương Tử bất đắc dĩ cười: "Kiềm hãm được nữ cường nhân như em, hai chuyện này không hề mâu thuẫn."

Mộc Hàn Hạ cười không đáp.

Trương Tử: "Vậy em có đề cập phần sau của kế hoạch với anh ấy không?"

"Không. Dù sao anh ấy cũng là chủ tịch của Phong Thần, chờ thành công rồi nói sau."

Trương Tử im lặng. Một lát sau, anh ta nói: "Anh có thể hiểu được tâm trạng của anh ấy. Anh dám đánh cược chuyện anh ấy để ý nhất hiện tại là không phải chuyện nào khác ngoài việc khi nào lấy được em về nhà."

Mộc Hàn Hạ im lặng một lát mỉm cười: "Trương Tử, em nhớ rõ anh tốt nghiệp Tiến sĩ ở Princeton, anh có thể đừng giống như các bác gái quan tâm mọi chuyện như vậy không?"

Thăm Trương Tử xong Mộc Hàn Hạ về nhà. Sáng hôm sau, cô vẫn xuống lầu chạy bộ như cũ. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Lâm Mạc Thần mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đứng bên cạnh vườn hoa, hai tay đút trong túi quần, ngẩng đầu nhìn cô.

Mộc Hàn Hạ dịu dàng cười với anh, chạy trước vào trong sương mù, anh nhanh chóng chạy theo phía sau.

"Chào buổi sáng." Anh nói.

"Chào buổi sáng."

Cảm giác của con người là một thứ vô cùng kì lạ. Bình thường Mộc Hàn Hạ một mình chạy bộ cũng không cảm thấy gì, trong lòng bình tĩnh. Hiện tại bên cạnh có thêm anh, tuy hai người khi chạy không nói với nhau lời nào, nhưng cảm giác về sự tồn tại của anh quá mạnh mẽ khiến trái tim Mộc Hàn Hạ không thể yên ổn.

Chạy được khoảng nửa tiếng, tốc độ của Lâm Mạc Thần dần dần chậm lại. Mộc Hàn Hạ nghĩ đến anh không chạy được nữa cũng chạy chậm lại quay đầu nhìn anh. Sau đó chợt nghe thấy anh nói: "Hàn Hạ, anh không chạy được nữa." Lời còn chưa dứt, tay Mộc Hàn Hạ đã bị anh bắt được. Cô thấy ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, sau đó người đã bị anh kéo vào trong lòng ôm.

Trái tim Mộc Hàn Hạ run lên, lúc này mới hiểu anh có dụng ý khác, lập tức khẽ cười nói: "Lâm Mạc Thần, chạy bộ là chạy bộ, đừng có nghĩ đến chuyện đục nước béo cò." Cô rút tay ra, tăng tốc độ chạy về phía trước.

Trong lòng Lâm Mạc Thần trống rỗng, nhìn bóng dáng xinh đẹp mạnh mẽ của cô, một lúc lâu sau mới nở nụ cười. Thủ đoạn này của anh trước kia là bách phát bách trúng. Anh chỉ cần nửa thật nửa giả ra tay, cô có lẽ đều mềm nhũn, e lệ, vui vẻ cười trong lòng anh. Hiện tại...vẻ mặt anh bình tĩnh lần thứ hai đuổi theo cô.

Cuối cùng đã chạy xong một tiếng. Mặt trời cũng nhô lên, hai người sóng vai trở về.

Bởi vì nhiều năm Mộc Hàn Hạ sống cuộc sống một mình, nhiều thói quen do mẹ hình thành vẫn giữ đến ngày hôm na. Ví dụ như lúc này khi người đầm đìa mồ hôi, cô theo thói quen lấy khăn mặt ra lau khô mặt và cổ, cũng với tay vào sau lưng lau qua để tránh bị gió thổi làm cảm.

Lâm Mạc Thần nhìn động tác theo thói quen của cô nói: "Để anh."

Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, khăn mặt trong tay đã bị anh cầm đi.

Hai người đứng dưới mái hiên tòa nhà trong ánh mặt trời, trên đường cũng không có người khác, Mộc Hàn Hạ quay lưng về phía anh, không biết tại sao lại cảm thấy hơi run rẩy. Khóe mắt thoáng có ánh sáng, nhìn anh thả lỏng khuôn mặt trầm tĩnh. Một tay anh khẽ kéo áo cô, tay kia cầm khăn mặt, dò xét đi vào. Dọc theo bả vai cô, bắt đầu đi xuống phía dưới. Qua chiếc lưng gầy của cô, sau đó là áo ngực, rồi lại là lưng, hai bên sườn của cô, cẩn thận dịu dàng lau khô.

Rõ ràng anh không sờ một chút nào, nhưng Mộc Hàn Hạ nhiều năm chưa bị đàn ông đụng vào cơ thể, lại cảm thấy từng trận tê dại bao trùm khắp lưng, sau đó quét khắp toàn thân, mặt cô cũng hơi nóng lên.

Lúc này tay anh lui ra, chỉnh lại quần áo cho cô nói: "Xong rồi."

Mộc Hàn Hạ cầm lại khăn mặt: "Cám ơn anh." Anh lại nở nụ cười một chút nói: "Giúp anh lau một chút, đừng để anh bị cảm."

Lưng anh vẫn cao lớn như trong trí nhớ, nhưng hình như rắn chắc hơn trước. Mộc Hàn Hạ nhìn mấy giây, khẽ nhấc áo anh lên, đưa khăn mặt vào, ngón tay chạm vào bờ vai anh, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới lau, đến xương sống lưng, đến thắt lưng gầy của anh.

Anh bỗng nhiên đưa tay ra phía sau bắt được tay cô.

Anh im lặng, Mộc Hàn Hạ cũng không cử động.

Cô ngửi thấy mùi mồ hôi trên lưng anh, còn cả hơi thở quen thuộc chỉ thuộc về anh, trong lúc nhất thời ý thức trở nên rung động.

Một lát sau, cô rút tay về, cũng chỉnh lại quần áo cho anh.

Không khí giữa hai người dường như trở nên hơi khác biệt. Anh ngước mắt nhìn cô, mơ hồ có ý cười:

"Hôm nay em có nấu cháo đủ cho hai người ăn không?"

"Hôm nay không nấu, ăn sáng ở bên ngoài đi."

Lâm Mạc Thần đáp: "Ừ."

Mộc Hàn Hạ dẫn anh đi đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng ở phía trước.

Thực ra hôm nay cô cố ý không nấu cháo, ôm một tâm tư tế nhị. Cô nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của người đàn ông bên cạnh, cảm thấy nếu nhận lời để anh tiến từng bước, cô làm sao còn ép được anh chứ?

Tới cửa hàng, hai người đứng trước quầy hàng, Mộc Hàn Hạ nhìn thực đơn trên tường hỏi anh: "Anh ăn gì?"

Lâm Mạc Thần nói: "Anh ăn gì không phải luôn do em gọi sao?" Nói xong đưa ví tiền cho cô, còn bản thân đi trước tìm ghế ngồi xuống.

Lời nói của anh khiến Mộc Hàn Hạ hơi sững sờ. Bởi vì ngày trước khẩu vị của anh cực kì soi mói, lúc đầu đi đâu ăn đều là do anh dẫn cô đi. Sau đó hai người quen thuộc hơn, cô cũng hiểu rõ khẩu vị của anh, nên anh cũng bớt lo, lười biếng để mặc cho cô sắp xếp.

Anh đúng là một người chủ nghĩa đại nam tử, thích để cho người phụ nữ của mình đi sắp xếp việc này.

Mà mỗi khi Mộc Hàn Hạ gọi xong đồ ăn, quay về bàn. Anh luôn thích để cho cô ngồi bên cạnh mình, chứ không phải ngồi đối diện. Sau khi ăn cơm xong, anh thích ôm cô xem tin tức trên điện thoại, hoặc khẽ chạm vào tóc, cổ cô, vành tai và tóc mai hai người khẽ chạm vào nhau...

Mộc Hàn Hạ thu lại tâm tư, gọi xong đồ ăn, thanh toán tiền. Quay người lại đã thấy Lâm Mạc Thần ngồi vào ghế, chừa lại một khoảng trống bên cạnh, tay còn đặt lên chỗ tựa lưng. Tuy anh mặc quần áo thể thao, nhưng vẫn mang theo khí chất kiêu ngạo lạnh lùng.

Anh đang nhìn cô, chờ cô, ung dung thản nhiên trêu chọc cô, giống như anh chàng kiêu ngạo lại hư hỏng năm đó.

Trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi rung động, cô nhịn không cười, đi qua, làm như không phát hiện dụng ý của anh, ngồi xuống đối diện, đưa ví tiền cho anh: "Đồ ăn sẽ được mang lên nhanh thôi."

Lâm Mạc Thần im lặng.

Anh đứng lên, bước qua bàn, đi sang bên cạnh cô.

"Ngồi vào đi." Anh nói.

Mộc Hàn Hạ: "Để làm gì?"

Tay anh dừng trên lưng cô, ôm cô đẩy cô dịch vào trong. Thắt lưng Mộc Hàn Hạ tê dại đành phải để mặc anh. Lúc này anh mới buông tay ra, ngồi xuống bên cạnh cô. Một lát sau, tay tự nhiên khoác lên vai cô, khẽ vuốt ve tai cô, sau đó đến cổ cô. Ngón tay anh thon dài mềm mại, Mộc Hàn Hạ vừa ngứa vừa tê dại khi bị anh chạm vào, cả hai người đều im lặng.