Chương 174: Dàn Xếp

*_ "Nương nương mu_ _ốn_ _trường kỳ bị chiến." ____ *

Chương thứ một trăm bảy mươi ba: Dàn xếp

Thái giám canh cửa báo lại, "Hoàng thượng, Âu Dương đại nhân về rồi."

Tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên. Âu Dương Đình trèo tường vào. Hoàng thượng nhìn phía sau hắn, hỏi: "Những người khác đâu?"

Âu Dương Đình dùng giọng khàn khàn trả lời, "Đã hy sinh vì nhiệm vụ."

Mọi người đều thổn thức. Trong Cấm Long Vệ, ai cũng là cao thủ võ công. Ba người đi, một người về, cũng có thể thấy được là chém giết khốc liệt cỡ nào.

Dương Quỳnh phát hiện dưới chân Âu Dương Đình có vết máu, hỏi: "Ngươi bị thương?"

Âu Dương Đình nói, "Vài vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."

Khang phi kéo Chu Cẩm phi đang muốn tiến lên nhìn kỹ lại, lắc đầu với nàng.

Chu Cẩm phi từ khi tới đây vẫn chưa từng nhìn Âu Dương Đình, nàng sợ chính mình sẽ thể hiện ra tình cảm gì đó khiến Hoàng thượng hiểu lầm. Bất luận hai người từng tương ái cỡ nào, thì cuối cùng cũng là bỏ lỡ. Quân tuy chưa cưới, thiếp đã gả. Mặc dù không thể thản nhiên quên đi, nhưng lại luôn phải tận lực tránh nghi ngờ.

Hoàng thượng lập tức phân phó Ngô Đồng trị thương cho Âu Dương Đình. Ngô Đồng đi tới xé mở ý phục của Âu Dương Đình ra, thấy sau lưng hắn là một đường đao, sâu đến mức nhìn thấy cả xương cốt, không khỏi thở dài, "Ngươi còn có thể chống đỡ trở về, thật sự là lợi hại!" Ngoài miệng nói nhưng động tác trên tay không ngừng, hơn nữa Ngô Đồng xuất thân giang hồ, trị bệnh có thể không giỏi nhưng trị thương cũng là cao thủ. Rất nhanh đã xử lý tốt miệng vết thương của Âu Dương Đình, quấn băng vải che kín, lại cho hắn uống đan dược bồi thân dưỡng thần. Sắc mặt của Âu Dương Đình cũng dễ nhìn hơn lúc nãy rất nhiều.

Bởi vì Âu Dương Đình bị thương, cho nên ngồi trên ghế nói qua tình hình bên ngoài cho Hoàng thượng, "Hoàng thượng, phản tặc tấn công vào kinh thành đã bị chúng thần dùng phấn độc của Ngô thái ý giết chết hơn phân nửa. Số ít những người còn lại cũng bị chúng thần liên hợp với một vài thị vệ trung thành tru diệt gần như không còn. Bây giờ đại môn Hoàng cung đã được đóng lại, vi thần nhìn thấy Hà Lộc, tổng quản Phủ Nội Vụ, nên đã mệnh hắn dọn dẹp thi thể, tu sửa tường cung."

Hoàng thượng gật đầu, "Ngươi làm rất tốt. Cả đêm nay ngươi cực khổ rồi, trẫm sẽ ghi nhớ đại công của ngươi, ngươi tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."

Âu Dương Đình vẫn khăng khăng không đi, lại nghe thấy Chu Cẩm phi ở một bên nói, "Lời Hoàng thượng nói ngươi cũng không nghe sao?"

Âu Dương Đình quay đầu, thấy Chu Cẩm phi đang nắm chặt khăn tay, ánh mắt đỏ ngầu, dường như vừa mới khóc, hắn cũng liền không cố chấp nữa.

Hoàng thượng nhìn hai người bọn họ một chút, không nói gì, "Người đâu, mở cửa cung."

Cửa Cung Phượng Từ đóng suốt một đêm lại được mở ra. Mọi người tới tấp đi ra ngoài, đập vào mắt đều là thi thể khắp nơi, phía xa xa vẫn tràn ngập khói lửa mịt mù, không khác gì viễn cảnh Tu La.

"Đây đều là sai lầm của trẫm." Hoàng thượng than một câu.

Tuy rằng cảm thấy lời này rất có lý, nhưng cũng không ai dám phụ họa.

Hoàng thượng chỉ huy Cấm Long Vệ chuẩn bị quay về ngự thư phòng, dù sao đây cũng chỉ là yên bình tạm thời, toàn kinh thành vẫn còn đang chiến đấu. Chuyện Hậu cung vẫn giao cho Khang phi quản lý.

Tiễn Hoàng thượng đi, Khang phi bắt đầu chỉ huy mọi người dọn dẹp Cung Phượng Từ trước, sau đó tất cả đều phải ở lại Cung Phượng Từ không được ra ngoài. Nàng giao Cung Phượng Từ cho Chu Cẩm phi quản lý, còn mình thì dẫn theo nhóm người Dương Quỳnh đến các cung điện khác.

Trên đường gặp Hà Lộc tổng quản Phủ Nội Vụ. Toàn thân Hà Lộc cũng vô cùng nhếch nhác, thấy Khang phi thì liền như sắp khóc.

"Nô tài thỉnh an Khang phi nương nương."

Khang phi nói, "Hà tổng quản, thời kỳ đặc biệt, những nghi thức này đều miễn đi."

"Vâng." Hà Lộc đứng lên nói, "Nương nương, khắp nơi đều là người chết, chiếu cuốn cũng không đủ dùng, nô tài... không biết làm thế nào?"

Không đợi Khang phi nói, Dương Quỳnh đã nói, "Không cần dùng chiếu, bây giờ bên ngoài đang đánh giặc, thi thể căn bản là không thể đưa ra ngoài, tìm một nơi vắng vẻ, trực tiếp hỏa thiêu."

Hà Lộc nghe Dương Quỳnh nói muốn hỏa thiêu, vội vàng nói, "Chuyện này sao có thể được? Thiêu phản tặc thì được, nhưng nhiều cung nữ thái giám như vậy cũng đều vô tội! Hỏa thiêu rồi thì kiếp sau họ chuyển thế đầu thai thế nào được?"

Dương Quỳnh nói, "Đây là lúc nào rồi? Còn nghĩ đến chuyển thế đầu thai? Hiện giờ khí trời rất nóng, nếu như không hỏa thiêu thì một khi thi thể thối nát, xảy ra ôn dịch thì sao?"

"Chuyện này..." Hà Lộc thấy Dương Quỳnh hùng hổ, cũng không dám cãi lại.

Từ hôm qua Khang phi đã cảm thấy Dương Quỳnh xử lý cục diện như thế này dường như có kinh nghiệm hơn mình, vì vậy kéo nàng đến một bên hỏi: "Nếu thi thể thành đống không quản, thật sự sẽ xảy ra ôn dịch sao?"

Dương Quỳnh khẳng định nói, "Nương nương, chuyện như vậy ở thế giới kia của ta mọi người ai ai cũng biết. Người chết như đèn tắt, nhưng người còn sống vẫn phải tiếp tục sống."

Khang phi gật đầu, "Bổn cung hiểu rồi." Nàng xoay người lại nói với Hà Lộc, "Hà tổng quan, làm như Thanh Diệp nói, tập trung thi thể đến Cung Hưng Hòa, nơi đó gần như đã cháy rụi, trực tiếp hỏa thiêu!"

"Nhưng mà..." Hà Lộc vẫn không chịu đồng ý.

Mắt phượng Khang phi khẽ chớp, "Có hậu quả gì, bổn cung tự chịu."

"Vâng. Nô tài xin đi ngay." Hà Lộc vừa định đi, lại bị Khang phi gọi lại, "Chuyện này ngươi phân phó hạ thủ, bổn cung còn có việc cần ngươi làm."

"Vâng." Hà Lộc có dẫn theo đồ đệ của hắn, cho nên liền giao phó việc thi thể cho đồ đệ.

"Nương nương có gì phân phó?"

"Dùng người của ngươi, tập trung những cung nữ thái giám còn sống lại, đưa đến Cung Phượng Từ."

"Vâng, nô tài lập tức đi làm ngay."

Hà Lộc đi rồi, Khang phi dẫn theo nhóm người Dương Quỳnh đi về phía Thái Y Viện.

Trong Thái Y Viện cũng là một đống hỗn độn. Hai thái giám có trách nhiệm trông giữ thì một người là Ngô Đồng, một người là Chu thái y đã chết oan uổng. Các nàng đang kiểm tra xem có còn dược liệu dùng được hay không, Dương Quỳnh thấy bóng người lóe lên, theo bản năng nhảy qua bắt người, liền thấy là y nữ Phương Phi.

"Sao lại là ngươi?"

Cả người Phương Phi vô cùng thảm hại, nhìn thấy nhóm người Khang phi thì nhất thời khóc lớn. Khang phi thấy bộ dạng của Phương Phi như vậy, quay đầu nói với Như Quyên, "Ngươi chăm sóc nàng một lúc." Nói xong cũng không đành lòng nhìn nữa, rời khỏi gian phòng.

Dương Quỳnh và Tố Tranh theo ra ngoài. Tiếng khóc của Phương Phi vẫn còn vang vọng phía sau.

Lúc sau, Như Quyên đi ra nói, "Nương nương, nàng..." Như Quyên dường như không nói được nữa.

"Bổn cung biết rồi." Khang phi trở lại phòng, nói với Phương Phi vẫn đang khóc lớn, "Bổn cung biết ngươi bị uất ức, nhưng muốn báo thù thì phải sống sót. Ngươi có thể tiếp tục ở lại đây khóc, hoặc là đi theo chúng ta, tự ngươi lựa chọn."

Tinh thần của Phương Phi bị đè nén, giờ mới buông thả sức ép, dần dần ngừng khóc, quỳ trên mặt đất nói, "Khang phi nương nương, nếu như người không chê nô tì, nô tì xin đi theo người!"

Khang phi tự mình nâng Phương Phi dậy, an ủi: "Cô nương tốt, sao bổn cung có thể sẽ chê ngươi được?" Nàng kéo tay Phương Phi, lau nước mắt cho nàng, "Đi thay y phục, sau đó chúng ta về Cung Phượng Từ."

Phương Phi gật đầu, trở lại phòng của mình thay y phục. Khang phi để Như Quyên đi theo nàng, sau đó phân phó những người khác lấy những dược liệu có thể dùng được mang đi.

Mọi người không thông thạo dược liệu, nhìn từng đống dược liệu cành cây cỏ dại đều cảm thấy đau đầu.

Cuối cùng vẫn là Dương Quỳnh nói, "Đừng nhìn nữa, mang hết tất cả đi, trở về để cho Ngô thái y phân loại."

Vì vậy mọi người nhao nhao tìm giấy đóng gói dược liệu lại, sau đó tìm vài hòm thuốc để hết tất cả vào trong.

Dương Quỳnh thấy Ngô Đồng thích dùng bình sứ đựng linh đan dược liệu, cho nên hễ cứ thấy bình sứ thì cũng không để ý xem bên trong đựng cái gì, cũng đều lấy mang đi.

Phương Phi thay y phục xong đi ra, cũng giúp cầm rất nhiều đồ, sau đó tất cả mới rời đi.

Trở lại Cung Phượng Từ, người đã kín hết chỗ. Cung nữ thái giám bị thương không ít, cụt tay gãy chân đều có.

Ngô Đồng bận sứt đầu mẻ trán. Điểm chết người chính là, thuốc trị thương hắn mang theo không đủ dùng. Phương Phi thấy tình hình như vậy, không cần Khang phi phân phó đã tự động tiến lên hỗ trợ Ngô Đồng, thuận tay cũng bắt đầu phân loại bổ sung những dược liệu mới đem tới.

Chu Cẩm phi cũng bận đến mức mặt mũi đầy mồ hôi, thấy Khang phi trở về nói: "Rốt cuộc ngươi cũng về rồi."

Khang phi nói, "Hoàng hậu đâu?"

"Đang nghỉ ngơi ở sau tẩm điện. Ta thấy sức khỏe của nàng khá hơn nhiều rồi, đã có thể tự mình xuống giường di bộ, vừa rồi ta mới sai người làm cơm, đưa cho nhóm phi tần, nhưng ngươi xem những cung nhân này, bọn họ cũng còn chưa được ăn cơm."

Khang phi hiểu ý Chu Cẩm phi. Trong Cung Phượng Từ có phòng bếp nhỏ, nhưng vì muốn tươi ngon nên không cất giữ quá nhiều nguyên liệu, vừa rồi nhiều người tới như vậy, căn bản là không đủ ăn.

Khang phi để cho Nguyên Hương đi tìm thái giám phụ trách Ngự Thiện Phòng. Nguyên Hương rất nhanh tìm được năm người, Khang phi phân phó bọn họ dẫn theo một nhóm cung nữ thái giám không bị thương đến Ngự Thiện Phòng làm cơm, sau đó mang đến đây.

Khang phi căn dặn nhiều lần, "Không cần cầu kì, có thể ăn no là được, phải nhanh!"

Chu Cẩm phi phái Phù Dung đi giám sát, phòng ngừa có người nhân cơ hội giở trò.

Sau khi đám người kia đi, Khang phi bắt đầu phân công các cung nhân không bị thương còn lại. Một nhòm cung nữ được phân đi chăm sóc người bị thương. Một nhóm thái giám được phân đi sửa chữa lại tường Cung Phượng Từ, những người còn lại thì được phân đi chuẩn bị nước uống và nguyên liệu nấu ăn.

"Nương nương muốn trư ờng k ỳ b ị chi ến (chu ẩn b ị chi ến tranh trong thời gian dài) ." Tranh thủ lúc nhàn rỗi, Dương Quỳnh trêu chọc.

Khang phi cười khổ, "Cũng là nhờ chuyện chiến sự biên quan chưa được chuẩn bị kỹ gợi ý cho bổn cung, mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, vẫn phải phòng trước khỏi họa."

Một ngày này, vội vàng trôi qua rất yên bình.

Người bị thương được cứu chữa, thành cung và cửa cung được sửa lại, thiên điên sụp đổ trong cung cũng được dọn dẹp, dựng bếp nấu ăn tạm thời để sắc thuốc làm cơm. Cung nhân phụ trách ra ngoài tìm nước uống và nguyên liệu nấu ăn mang về rất nhiều đồ. Chúng phi tần đã bình tĩnh lại cũng dần dần tới hậu điện, đi lên trước bắt đầu hỗ trợ. Đến khi hoàng hôn, tất cả dường như cũng đã trở nên ngay ngắn rõ ràng.

Rốt cuộc Khang phi cũng có thời gian đến bẩm báo với Hoàng hậu tình hình trước mắt. Đi tới tẩm điện của Hoàng hậu, Hoàng hậu đang ngồi trên giường uống thuốc.

Sau khi uống thuốc xong, Hoàng hậu nói, "Nghe nói phía trước cuối cùng cũng đã yên bình trở lại. Khang phi, không thể không kể đến công lao cho ngươi rồi."