_(*) H ọa th ủy đông d ẫn : Đây không ph ải l à đi ển cố, m à xu ất ph át t ừ sự kiện trước chiến tranh thế giới th ứ hai , Anh- Ph áp t ừ chối lập li ên minh v ới Li ên Xô và ký v ới Đức hiệp ước kh ông xâm ph ạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức ti êu di ệt. Tất cả cho thấy rằng phương T ây không h ề thực t âm trong vi ệc ngăn chặn Hitler, m à th ực ra họ đang t ìm cách hư ớng cỗ m áy chi ến tranh Đức nhắm v ào Liên Xô ( ở hướng Đ ông).= > Nghĩa r ộng: Tr ánh né, d ẫn chuyện xấu từ một nơi n ày đ ến nơi kh ác cũng gây h ại cho m ình. _
*__ "Chiêu này c_ _ủa_ _Tr_ _ịnh Qu_ _ý phi th_ _ật_ _hay!" ___ *
Chương thứ một trăm sáu mươi năm: Phát giác
Thân thể của Trịnh Quý phi vốn dĩ suy yếu, phải tĩnh dưỡng nhiều, nhưng hiện tại nàng nào có tâm trạng nghỉ ngơi? Đại họa xuống đầu, đầu óc của nàng cũng xoay chuyển cực nhanh. Chuyện trượt thai khẳng định có nguyên nhân, có điều hiện này không phải lúc tra cứu, đối phó với Hoàng hậu như thế nào mới quan trọng. Trong đầu nàng rất nhanh nảy ra một ý tưởng, nguyên nhân trượt thai đặt chung với Hoàng hậu, không phải là một lý do rất tốt sao?
Hoàng thượng bận chiến sự biên quan, mãi đến khi trời sắp sáng mới đến thăm một lúc. Khi đó Trịnh Quý phi đã ngủ, Hoàng thượng cũng không quấy rầy nàng, hỏi một chút tình huống liền đi. Dù sao chuyện sảy thai trong Hoàng cung cũng không phải chuyện gì mới mẻ, càng là hài tử tôn quý thì càng khó giữ.
Sáng sớm hôm sau, Cục Cung Chính và Chấp Hình Ti tiến vào Cung Hưng Hòa bắt đầu điều tra, không dám làm kinh động đến Trịnh Quý phi, cho nên liền thẩm vấn lần lượt các cung nữ thái giám trong cung, nhất là đồ ăn và các đồ đạc Trịnh Quý phi thường xuyên tiếp xúc, có thể tra được đều tra kĩ càng, nhưng một chút manh mối cũng không tìm thấy.
Trịnh Quý phi dùng điểm tâm xong, sai người gọi Doãn Cung chính và Ngân Châu của Chấp Hình Ti vào tẩm điện, "Bổn cung biết các ngươi nghe lệnh làm việc. Bổn cung cũng không phải người làm khó nô tài, có điều chuyện này các ngươi tra xét không có kết quả thì cũng không nên làm khó người của bổn cung, suy nghĩ xem nên phục mệnh Hoàng hậu nương nương thế nào mới là việc nên làm."
Doãn Cung chính và Ngân Châu liếc nhìn nhau, đều là vẻ mặt nghi hoặc. Doãn Cung chính nói, "Nương nương, ý của người, chúng nô tì không hiểu."
Trịnh Quý phi lắc đầu, "Các ngươi không cần hiểu. Các ngươi chỉ cần biết rõ chuyện này không phải là chuyện các ngươi có thể xen vào là đủ rồi. Là do bổn cung bạc phúc, có lẽ nhất là đứa bé này, cũng không thể trách người khác được."
Câu này rõ ràng là có hàm ý khác, Doãn Cung chính và Ngân Châu đều hiểu rõ. Hai người liếc nhìn nhau lần nữa, không nói gì thêm, kính cẩn lui ra ngoài.
Cục Cung Chính đại biểu Hoàng thượng, Chấp Hình Ti đại biểu Hoàng hậu. Chuyện này trong Hậu cung mọi người đều biết, cho nên những lời này của Trịnh Quý phi rất nhanh liền truyền đến tai Hoàng hậu.
Hoàng hậu trầm ngâm một lát, "Chiêu này của Trịnh Quý phi thật hay!"
Thái Quyên ở bên cạnh khó hiểu, không nhịn được hỏi: "Nương nương, người biết Quý phi nương nương nói vậy là có mục đích gì sao?"
"Nàng sợ bổn cung thu nợ, cho nên dự định h ọa th ủy đông d ẫn (*), giá họa cho bổn cung. Dù sao mưu hại Hoàng tự cũng là chuyện lớn, coi như Hoàng thượng không tin, nhưng đối với bổn cung cũng khó tránh khỏi có khúc mắc trong lòng. Suy cho cùng thì Thái tử cũng là nhi tử duy nhất của Hoàng thượng. Bổn cung tình ngay lý gian, bị người hoài nghi cũng là bình thường." Hoàng hậu ở đáy lòng than thở, Trịnh Quý phi nhanh trí như vậy, có thể ẩn nhẫn nhiều năm cũng là hiếm thấy.
"...Vậy giờ phải làm thế nào mới tốt?" Thái Quyên sốt ruột, mưu hại Hoàng tự là tội lớn, chỉ cần dính vào một chút thì có khi cũng sẽ bị lột da.
Hoàng hậu cười nói, "Nàng đang đợi Hoàng thượng làm chủ. Có điều bây giờ Hoàng thượng đang bận chính sự, tạm thời cũng sẽ không để ý tới nàng. Ngược lại chúng ta cũng không cần vội, chỉ là nàng không tra xét hung thủ khiến nàng trượt thai, lại bận giá họa cho bổn cung, xem như nàng cũng sợ bổn cung gây khó dễ, muốn dời tầm mắt của mọi người, thì tìm được hung thủ cũng như nhau." Chuyện này khiến cho Hoàng hậu nghĩ mãi không ra.
Cũng nghĩ không ra còn có Khang phi, nếu Hoàng hậu đã liên thủ với Khang phi thì nghi ngờ lớn như vậy tất nhiên sẽ thông báo cho nàng. Khang phi nhốt mình trong thư phòng suy tư ước chừng nửa ngày, lúc này mới gọi Dương Quỳnh vào.
Dương Quỳnh biết được chuyện này cũng nghĩ một lúc, nhưng cũng chỉ là một lúc, loại chuyện này đối với đầu óc của nàng quả thật không phải chuyên môn, cho nên liền để sau đầu, trái lại nghe lệnh làm việc là được rồi.
"Nương nương, người nghĩ thông rồi?" Dương Quỳnh bước vào hỏi.
Khang phi lắc đầu, "Bổn cung không phải Trịnh Dung. So với Hoàng hậu, bổn cung nhiều nhất cũng chỉ là người đứng ngoài có địa vị và sự quả quyết do Thẩm gia dạy bảo. Chuyện Hoàng hậu không nghĩ ra, bổn cung cũng nghĩ không thông. Có điều bổn cung cho rằng, nếu như Trịnh Dung muốn làm gì, thì sắp tới tất sẽ có hành động."
Dương Quỳnh nhíu mày, chuyện Khang phi nghĩ không thông, nàng cũng không thấy nhiều. Khang phi không phải là Trịnh Dung, lời này không sai. Nhưng giả như Khang phi chính là Trịnh Dung...
"Nếu như hiện giờ nương nương chính là Quý phi nương nương thì sao? Sau khi sảy thai, người làm như vậy xuất phát từ mục đích gì?" Dương Quỳnh hỏi.
Sắc mặt Khang phi có chút không tốt. Bởi vì nàng quả thật có từng sảy thai. Mặc dù đã qua rất lâu, thế nhưng chỉ cần quay đầu ngẫm lại, vẫn là lòng đau như cắt. Một mẫu thân mất đi hài tử, bất luận là do người nào gây ra, thì mẫu thân cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.
"Nỗi đau mất con, Trịnh Dung sao có thể đơn giản bỏ qua được? Nàng đặt quá nhiều hy vọng vào đứa bé này, tiền cược cũng quá lớn..." Lời này của Khang phi không phải là nói cho Dương Quỳnh nghe, mà nàng nói cho chính mình nghe, "Nếu từ bỏ tra xét, như vậy... chỉ có một khả năng, là căn bản không có hung thủ. Bằng không, chết cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương!" Khang phi nói xong thì chính nàng cũng hoảng sợ.
"Sao lại không có hung thủ?" Dương Quỳnh nhíu mày.
"Đúng vậy, sao lại không có hung thủ được? Chẳng lẽ Trịnh Quý phi tự mình sơ suất?" Mặc dù Khang phi nói lời này nhưng bản thân nàng cũng không tin. Đây không phải lần đầu Trịnh Quý phi mang thai, nàng hiểu rõ hơn người khác. Huống chi nàng dưỡng thai rất tốt, sao có thể đột nhiên sảy thai được?"
Khang phi mệt mỏi xoa mi tâm. Chuyện này xuất hiện ngoài dự liệu, khiến cho nàng không cách nào loại trừ được lo lắng.
Cung Hưng Hòa.
Trịnh Quý phi nằm trên giường, trong đầu ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây. Từng chuyện từng chuyện một, đừng nói là người ngoài, mà ngay cả chính nàng là người trong cuộc cũng không hiểu rõ, luôn cảm thấy phía sau tất cả mọi chuyện này đều có một bàn tay vô hình thao túng. Nhưng tại sao lại vậy? Nàng đã là Quý phi, lên nữa thì chính là Hoàng hậu. Đây là nguyện vọng của chính nàng, căn bản không cần có ai thao túng. Hơn nữa nếu như nàng muốn thành Hoàng hậu, thì phải nỗ lực bảo vệ đứa bé trong bụng mới phải.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nghĩ tới một người. Một người đã chết -- Khánh ma ma.
Sau khi Khánh ma ma xuất hiện, tất cả mọi chuyện đều không được bình thường. Từ khi có hài từ, chính mình lại nảy sinh tâm tư cạnh tranh, chính mình bắt đầu đối phó với các phi tần khác trong Hậu cung... Nghĩ đến Khánh ma ma am hiểu nhất là cổ độc, Trịnh Quý phi âm thầm sợ hãi. Lẽ nào đứa bé này cũng là do Khánh ma ma động tay chân? Ngẫm lại, cho dù là như vậy, nhưng người đưa Khánh ma ma vào cung là người của nương gia nàng, mà nương gia nàng đương nhiên sẽ không hại nàng.
Trịnh Quý phi nắm chặt khăn tay, nàng đột nhiên ý thức được điều gì đó. Điều này khiến cho sắc mặt của nàng lập tức trắng bệch, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Cung nữ Thu Lan bưng chén thuốc bổ vừa mới được sắc xong bước vào, nhẹ nhàng đặt trên bàn trà cạnh giường.
"Thu Lan." Trịnh Quý phi gọi một tiếng, "Gần đây Trịnh gia có truyền tin tức gì đến không?"
Thu Lan ngẩn ra, "Cũng không có tin tức gì. Sao nương nương lại đột nhiên hỏi tới chuyện này vậy?"
"Bổn cung nghi ngờ Trịnh gia..." Thu Lan theo Trịnh Quý phi vào cung, có thể coi là người thân thiết nhất. Chẳng qua mấy lời cuối cùng lại không thể nói ra miệng, Trịnh Quý phi lắc đầu, "Không có gì, ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Thu Lan lên tiếng, bước ra cửa, để lại Trịnh Quý phi một mình suy nghĩ.
Cung Lung Hoa.
"Vì sao bổn cung vẫn cảm thấy Trịnh Dung là bị người khác lợi dung?" Khang phi vùi trong lòng Dương Quỳnh, triền miên nhưng vẫn không quên thế cục trước mắt.
"Sự tình sẽ luôn có kết quả, nương nương người đừng nên quá lo lắng." Tay Dương Quỳnh vuốt nhẹ tóc dài trơn nhuận như tơ lụa của Khang phi, "Nương nương thân làm hậu phi, vì sao lại quan tâm đến thế cục tiền triều như vậy?"
Khang phi cười khổ, "Tổ chim bị phá thì trứng cũng không còn. Bổn cung đương nhiên phải quan tâm." Nàng thở dài, "Nếu như bổn cung chỉ là một n ữ t ử ti ể u môn ti ểu h ộ (con nhà bình thường không có gia thế) thì không nói, cầu một người thầm mến, phu thê tôn kính là đủ rồi. Nhưng đáng tiếc bổn cung là cung phi, là người của Thiên gia. Chuyện bổn cung có thể làm cũng không nhiều lắm, thế nhưng bổn cung vẫn sẽ làm vì muôn dân thiên hạ, như vậy cũng xem như không uổng công vào cung."
Khang phi đột nhiên ngồi dậy, quay đầu trịnh trọng nói với Dương Quỳnh, "Dương Quỳnh, bổn cung luôn có dự cảm chẳng lành, trong cung sẽ xảy ra chuyện. Có mấy lời bổn cung không nói với ngươi, là cảm thấy ngươi đã hiểu. Nhưng bổn cung sợ..."
Miệng Khang phi bị Dương Quỳnh che lại, muốn nói cũng không nên lời.
"Thu Hoa, nếu ngươi cảm thấy ta đã hiểu thì không cần nhiều lời nữa. Giữa hai chúng ta, sinh tử họa phúc, tất cả đều ở cùng nhau." Khi Dương Quỳnh nói lời này khóe miệng còn mang theo ý cười. Nàng vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, đã sớm lạnh nhạt với chuyện sống chết. Nhưng nếu vì Khang phi, nàng càng cam tâm tình nguyện.
Trong mắt Khang phi tràn đầy tình ý, "Bổn cung thẹn với ngươi. Bổn cung... trước sau cũng không có cách nào đáp lại tình ý của ngươi được..."
"Thân phận của ngươi có quá nhiều cấm kỵ, cũng có quá nhiều lo lắng. Thu Hoa, ta không còn là một tiểu cô nương nữa. Ta biết nữ tử ta thích là người như thế nào, ta cũng biết muốn ở cạnh ngươi thì phải trả đại giá gì." Dương Quỳnh cầm tay Khang phi, "Ta chỉ muốn nắm tay ngươi nhìn năm tháng trôi đi, cùng nhau đến già."
Lần này Khang phi không khóc, nàng mỉm cười, ý cười nhu hòa lưu luyến khiến cả gian phòng cũng tràn ngập sự dịu dàng kiều diễm, "Bổn cung rốt cuộc cũng không nhìn lầm ngươi."
Một đêm này, hai người đều tạm thời vứt bỏ ưu sầu thế cục, mặc sức triền miên. Nhưng trong đêm này vẫn đúng là có đại sự xảy ra.
Trong đêm Trịnh Quý phi được người phát hiện chết ở trên giường trong tẩm điện. Máu tươi chảy đầy đất, vết thương ở cổ, một kiếm chí mạng.
Tin tức lan truyền, toàn bộ Hậu cung lập tức sôi trào.
Hơn nửa đêm vẫn bắt đầu tra tìm hung thủ khắp nơi.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu bị Thái Quyên lay tình, nghe nói Trịnh Quý phi bị giết, ngay cả ngồi cũng không vững.
"Làm sao có thể? Sao nàng có thể bị giết được?" Hoàng hậu tự lẩm bẩm.
Sự tình đương nhiên cũng bẩm báo tới Hoàng thượng. Khi Hoàng hậu chạy tới Cung Hưng Hòa thì Hoàng thượng đã đến. Hắn mặt trầm như nước nhìn máu tươi chảy khắp hiện trường, quay đầu hỏi cung nhân của Cung Hưng Hòa, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Một nhóm lớn cung nữ thái giám đều quỳ xuống, Thu Lan khóc ròng nói: "Hoàng thượng minh xét, chúng nô tì cũng không biết là chuyện gì xảy ra? Cũng hoàn toàn không nghe thấy một tiếng động nào, cho đến khi ngửi thấy mùi máu, vào tẩm điện kiểm tra, mới phát hiện nương nương... nương nương đã..." Thu Lan nói đến đây thì không nói được nữa.
Hoàng thượng lớn tiếng nói, "Dẫn Đại Phương đến đây."