_ "Ta s ẽ nói l ại v ới đ ại _ **ca muội_ ** ." _
Chương thứ một trăm năm mươi bảy: Tìm lại
Khánh ma ma âm trầm cười nói: "Luật pháp? Luật pháp thì sao? Người giang hồ sống bằng đầu đao liếm máu, ai quan tâm luật pháp cái gì? Hết lần này tới lần khác là hắn! Là hắn Thẩm Minh Hoa! Xử trảm cả ba người trượng phu và con trai ta, Thanh Diệp, ngươi có biết tận mắt nhìn thấy trượng phu và nhi tử của mình bị chặt đầu là cảm giác gì không? Ngươi biết không?"
Dương Quỳnh lắc đầu, "Ta không biết. Ta không có người nhà phạm pháp."
"Giết người trong giang hồ được gọi là phạm pháp sao? Mọi người đều mưu sinh như vậy, thế nhưng Thẩm Minh Hoa hắn vẫn cứ khăng khăng xen vào việc của người khác! Nếu hắn đã giết trượng phu và nhi tử của ta, thì ta sẽ giết muội muội của hắn để báo thù." Khánh ma ma nắm chặt song sắt, dường như muốn phá cửa ra ngoài.
Dương Quỳnh lạnh lùng nhìn, nói: "Ta khuyên ngươi đừng nên hao phí sức lực. Võ công của ngươi không tệ, thế nhưng muốn thoát ra thì cũng không khả năng. Mấy câu ngươi vừa nói nghe thì hợp tình hợp lý, nhưng ngẫm lại một chút thì có thể thấy rất nhiều sơ hở. Ta biết, ngươi muốn giấu mục đích thật sự của mình, có điều, nếu ta đã đoán đúng bước đầu tiên, thì cũng có thể đoán đúng những bước tiếp theo." Dương Quỳnh cúi người, nhẹ giọng nói, "Đây là khoa học, hiểu không?"
Khánh ma ma đương nhiên không hiểu. Chẳng qua là nàng cảm thấy Dương Quỳnh bây giờ không giống với Dương Quỳnh trong ấn tượng của nàng. Từ lúc nào mà người luôn đứng sau Khang phi, cả ngày không nói một câu, lại trở thành nữ tử khôn khéo như vậy? Khí thế nguy hiểm bức người trước nay chưa từng có.
Dương Quỳnh ngồi thẳng người. Nàng cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cũng cần thời gian để khiến cho tinh thần của Khánh ma ma sụp đổ.
"Nếu như ngươi muốn giết Khang phi nương nương, kỳ thật rất đơn giản. Dựa vào thân thủ của ngươi, nếu đã có thể vào Cung Lung Hoa lấy cắp kiếm Ánh Nguyệt ở bên cạnh ta, thì muốn giết nương nương cũng không có gì là khó khăn. Nhưng ngươi lại không làm như vậy, lại chọn một đường vòng, tốn công tốn sức. Làm như vậy nếu không phải đầu óc ngươi có vấn đề thì chính là ngươi có mưu đồ khác."
Khánh ma ma quay đầu, tránh né ánh mắt của Dương Quỳnh.
"Ngươi làm việc cho Trịnh gia?"
Khánh ma ma không nói, nàng cảm thấy Dương Quỳnh dường như có thể nhìn thấu nội tâm của nàng. Loại cảm giác này rất đáng sợ, môi của nàng mấp máy, trong lòng đã hạ quyết tâm, bất luận Dương Quỳnh có nói gì nữa thì mình cũng sẽ không đáp lại. Như vậy thì cho dù Dương Quỳnh có đoán đúng cũng không thể xác minh.
"Ngươi không nói? Hình như bây giờ đã muộn rồi. Ngươi là người giang hồ, trượng phu và nhi tử cả ba người đều bị Thẩm đại nhân lập quyết xử trảm. Thẩm đại nhân là Hình bộ tả thị lang, vậy thì vụ án này hẳn là do Hình bộ thẩm duyệt, mà không phải do Hình bộ xét xử. Cho nên chuyện của ngươi nhất định là đại án, nếu đã là đại án thì điều tra lai lịch của ngươi cũng không phải việc khó." Giọng nói của Dương Quỳnh rất nhẹ nhàng, nói cũng rất cặn kẽ tỉ mỉ, giống như rất sợ Khánh ma ma sẽ không hiểu.
Mồ hôi trên trán Khánh ma ma chảy xuống. Dương Quỳnh nói không sai, trượng phu và nhi tử của nàng quả thật mắc vào đại án, cho nên Phủ Phương Châu cũng không xét xử, mà trực tiếp áp giải vào kinh thành, để Hình bộ kết án.
"Tội mưu hại cung phi đã liên lụy đến người nhà, nhưng ngươi lại không có người nhà, vậy phải làm sao bây giờ?" Dương Quỳnh giả vờ khó xử suy tư một chút, "Có lẽ, Thẩm đại nhân sốt ruột bảo vệ muội muội mà đào mộ trượng phu và nhi tử của ngươi lên, coi như không phải vì cừu hận thâm sâu, nhưng phơi thây đồng hoang cũng quá bi thảm rồi?!"
Khánh ma ma bỗng nhiên ngẩng đầu, hét lớn, "Ngươi đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Thanh Diệp, ngươi còn trẻ tuổi mà sao lại hung ác như vậy? Người nhà của ta có thù oán gì với ngươi? Mà ngươi lại muốn quyền rủa bọn họ như vậy!"
Ánh mắt Dương Quỳnh lạnh như băng, đứng lên bước gần tới phòng giam, dừng lại trước song sắt, ngồi xổm xuống, nhìn Khánh ma ma vẫn còn đang lung lay nắm lấy song sắt, "Ngươi liên tiếp hại ta. Thường ma ma chắc hẳn là do ngươi sai khiến?! Ngươi ép nàng nhảy lầu hãm hại ta, khiến cho Thiên Linh lấy mạng đổi mạng, gánh tội chết thay ta. Ta từng thề trước thi thể của nàng rằng, các ngươi nợ nàng, ta nhất định sẽ giúp nàng đòi lại!"
Khánh ma ma đột nhiên cười lớn, "Thiên Linh ngu xuẩn! Rõ ràng đã nắm chắc phần thắng, nhưng lại cứ khăng khăng xin chết thay ngươi. Thanh Diệp, bản lĩnh của ngươi lớn quá nha, Thiên Linh tỉnh táo như vậy nhưng cũng bị ngươi mê hoặc. Xem ra ngươi và chủ tử của ngươi không khác gì nhau, đều là tiện nhân đê hèn mị chủ họa quốc!"
Dương Quỳnh cũng nhếch miệng cười theo, "Ngươi muốn mắng thì cứ mắng. Ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi chọc giận sao? Ta không ngu xuẩn như vậy. Ta biết ngươi không sợ chết, cho nên ta sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi nhìn thấy trượng phu và nhi tử của ngươi phơi thây đồng hoang, hồn phách khó an."
Dương Quỳnh nói xong đứng dậy rời khỏi nhà lao.
Khánh ma ma lớn tiếng hô, "Thanh Diệp! Ngươi là tên ác nhân! Ngươi chết cũng sẽ không yên!"
Dương Quỳnh đi tới cửa nhà lao, nói với người canh cửa, "Trông chừng nàng, không được để cho nàng chết."
Người canh cửa vội vàng gật đầu đáp ứng.
Dương Quỳnh đi gặp Doãn Cung chính, nói ra suy đoán của mình. Doãn Cung chính cũng cảm thấy nàng suy đoán hợp tình hợp lý.
"Bây giờ ngươi muốn làm gì?"
Dương Quỳnh nói, "Chuyện này cần Thẩm đại nhân hỗ trợ, ta phải về phụng mệnh Khang phi nương nương."
Doãn Cung chính gật đầu, "Làm phiền ngươi rồi."
Dương Quỳnh cười cười, "Chuyện liên quan đến an nguy của nương nương, Thanh Diệp không thể không có trách nhiệm, Doãn Cung chính không cần khách khí."
Cung Lung Hoa.
Khang phi nghe Dương Quỳnh nói xong, trầm ngâm một lúc, "Bổn cung sẽ viết một bức thư gửi cho đại ca điều tra việc này. Có điều bổn cung cảm thấy mục đích của Khánh ma ma cũng không đơn giản như vậy."
Dương Quỳnh gật đầu nói, "Ta cảm thấy Khánh ma ma không chỉ muốn báo thù, mà còn muốn báo ân. Nếu như ta đoán không sai, trượng phu và nhi tử của nàng đều bị bắt, nhưng nàng lại có thể bình an vô sự, nhất định là có người cứu nàng. Nhìn hành động trước đó của nàng, thì người cứu nàng chắc hẳn là người Trịnh gia."
"Ý của ngươi là nàng đến tìm bổn cung trả thù, đồng thời giúp Trịnh Quý phi tranh vị?" Khang phi hỏi.
Dương Quỳnh lắc đầu, "Khả năng này ta cũng từng nghĩ đến, thế nhưng vẫn cảm thấy không hợp lý. Nàng tới báo thù là thật, thế nhưng tranh vị thì chưa chắc, lại càng không giống như là đang giúp đỡ Trịnh Quý phi."
Khang phi gật đầu tán thành cách nghĩ của Dương Quỳnh. Căn cứ vào hành vi của Khánh ma ma, thì trái lại đúng là hại Trịnh Quý phi. Nếu như nàng là người Trịnh gia phái tới, thì tại sao lại muốn hại Trịnh Quý phi? Vấn đề này rõ ràng không sáng tỏ. Khang phi đột nhiên ý thức được một điều kì lạ, nàng ngẩng đầu nhìn Dương Quỳnh, hỏi: "Làm sao đột nhiên ngươi lại trở nên lanh lợi như vậy?"
Dương Quỳnh cười cười, "Nương nương, trong cung ta không biết câu tâm đấu giác, thế như cách thức thẩm vấn tội phạm ta đã từng học qua. Nói cách khác, đây chính là sở trường của ta. Ta không nhanh trí lanh lợi, thì là đi ngược lại với chuyên môn rồi."
Lời Dương Quỳnh nói trên cơ bản thì Khang phi vẫn có thể nghe hiểu. Đối với thời đại mà Dương Quỳnh sinh sống, Khang phi cũng hiếu kì, nhưng nàng cũng biết mình không thể có cơ hội trải nghiệm, cho nên cũng chưa bao giờ nghe kể chi tiết.
"Thì ra là vậy, bổn cung luôn xem thường ngươi rồi."
Dương Quỳnh kéo tay Khang phi, nhẹ nhàng nói, "Nương nương chỉ cần biết ta thật lòng với người là đủ rồi. Xem thường hay không xem thường, ta cũng không để bụng."
Khang phi sóng mắt lưu chuyển, biểu hiện phong tình vạn chủng. Lòng Dương Quỳnh run lên một cái, nữ nhân này làm được như vậy, cũng là cực hạn rồi.
Thư của Khang phi được chuyển ra ngoài, đúng hai ngày sau, phu nhân Thẩm Lý của Thẩm Minh Hoa đệ trình thẻ bài cầu kiến Khang phi.
Khang phi đang đi dạo trong Ngự Hoa Viên, nghe nói có người thân vào cung đương nhiên vui mừng, bước chân cũng đi nhanh hơn.
Trong Cung Lung Hoa, Thẩm phu nhân đang ngồi trên ghế thưởng trà, thấy Khang phi trở về, vội vàng đứng dậy thi lễ, "Thần phụ Thẩm môn Lý thị tham kiến Khang phi nương nương."
Khang phi tự mình nâng Thẩm phu nhân dậy, nói: "Đại tẩu không cần đa lễ, mau ngồi."
Sau khi hai người ngồi xuống, Khang phi cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại Dương Quỳnh ở bên cạnh.
Thẩm phu nhân thấy vậy liền biết Dương Quỳnh là người được Khang phi tin tưởng, nói: "Nương nương, thần phụ vào cung yết kiến thời gian có hạn, cho nên xin nói ngắn gọn. Mấy ngày trước đại nhân nhận được thư của nương nương, lập tức tìm lại sổ sách của Hình bộ. Điều tra được, một năm trước quả thật có một vụ án của thổ phi giang hồ giết người cướp của. Án này xảy ra ở ngoại thành. Lúc đó quan phủ phải mất hơn nửa năm mới tìm được hành tung của bọn họ, lại bố trí hơn nửa tháng mới bắt được nhóm người kia. Bởi vì sau khi bắt được lại không ngừng có người rình rập cướp ngục, cho nên tình tiết liên quan đến vụ án lại càng nghiêm trọng hơn. Quan phủ không dám dây dưa, liền trực tiếp báo lên Hình bộ, người cũng bị áp giải đến giam giữ tại đại lao Hình bộ. Đại ca muội xưa nay chấp pháp nghiêm minh, dựa theo luật pháp liền lập quyết xử trảm."
Khang phi hỏi, "Người bị chém tên là gì?"
Thẩm phu nhân nói, "Người lớn tuổi tên Dư Khánh, hai người trẻ tuổi tên Dư Văn và Dư Võ. Theo lời khai của bọn họ thì còn có thê tử của Dư Khánh là Tôn Lan Anh. Thời điểm bắt được ba người họ thì nàng cũng bị thương chạy trốn."
Khang phi và Dương Quỳnh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có suy tính. Xem ra Khánh ma ma này chính là nữ nhân tên Tôn Lan Anh.
Thẩm phu nhân lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra chuyển tới tay Khang phi. Chất ngọc xanh biếc, cũng không phải đồ thượng phẩm.
"Đây là ngọc bội trên người Văn Dư, khi mới dùng hình thì rơi ra từ trên người hắn, sau đó liền được niêm phong lại như vật chứng. Đại ca muội cảm thấy sẽ có ích với muội, cho nên bảo ta mang tới."
Khang phi nhìn mấy lần, cầm trong lòng bàn tay nói, "Đa tạ đại ca."
Thẩm phu nhân hiền hậu cười, "Nói cảm ơn với không cảm ơn cái gì, đều là người một nhà, nói những thứ này lại thành ra khách khí."
Khang phi nói, "Đại tẩu, ta biết trong thời gian này đại ca luôn dâng tấu chương cho Hoàng thượng, tận lực ngăn cản việc tăng thuế. Tẩu trở về nói với đại ca, đừng dâng tấu như vậy nữa, sẽ chỉ càng phản tác dụng."
Thẩm phu nhân không hiểu đại sự triều cục, nghe xong chỉ gật đầu, "Ta sẽ nói lại với đại ca muội." Nàng nói xong, đột nhiên nói: "Muội xem trí nhớ của ta này, suýt nữa quên mất chính sự." Nói xong lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Khang phi, "Hôm qua mới nhận được thư nhà, sau khi đại ca muội xem xong liền bảo ta vào cung, đưa phong thư này cho muội xem qua."
Vẻ mặt của Khang phi rất nghiêm túc. Nàng biết, thư nhà của phụ thân không thể tầm thường. Có đôi khi mấy tháng mới có một phong, nhưng lại đều là gửi cho đại ca. Từ khi mình vào cung cũng mới chỉ nhận được một bức, chính là sau khi mình sảy thai, phụ thân viết thư tới khuyên nhủ, cho nên mới khiến cho nàng vượt qua được lằn ranh kia. Bây giờ thư nhà lại tới, xem ra nhất định sẽ xảy ra đại sự.