*__ "Khang phi, v_ _ậy_ _ngươi nói xem t_ _ại_ _sao Thanh Di_ _ệp_ _l_ _ại_ _bi_ _ết_ _võ công." __ *
Chương thứ một trăm bốn mươi hai: Gây khó dễ
Dương Quỳnh hít sâu một hơi, bước lên khán đài. Hoàng thượng cho phép Thu Vân thuật lại sự tình. Thu Vân chậm rãi nói.
Thì ra khi Thu Vân mới vào cung là người của Cục Thượng Dược, cùng Thanh Diệp làm việc dưới chướng của Chưởng dược Tống Vân Quán. Thân là cung nữ của Cục Thượng Dược đương nhiên ít nhiều cũng hiểu được đặc tính của thuốc. Vì vậy mà Thu Vân và Thanh Diệp cùng một vài cung nữ khác bình thường phải nếm thử dược liệu, tất nhiên nếu không có độc thì cũng sẽ có tác dụng phụ. Chỉ là thể chất của Thanh Diệp đặc biệt, trong một lần thử thuốc, người khác đều không sao, nhưng duy chỉ có Thanh Diệp phản ứng rất mạnh. Sốt cao ba ngày, thấy sắp không xong, Chưởng dược Tống thử vài biện pháp đều không được, hơn nữa hơi thở của Thanh Diệp cũng chỉ còn một nửa, Thu Vân thay y phục cho nàng xong thì nàng cũng đã tắt thở, sau đó nàng được cuốn chiếu, chuẩn bị ném ra ngoài cung. Sau lại có người nói Thanh Diệp đã tắt thở rồi, Chưởng dược Tống sợ dính xui, cũng không kiểm tra nữa, trực tiếp cho người mang nàng đi. Chuyện về sau, Thu Vân cũng không biết nữa.
Hoàng thượng, Hoàng hậu nghe xong, lại quay đầu hỏi Dương Quỳnh, để cho nàng giải thích chuyện xảy ra.
Trong lòng Dương Quỳnh rất căng thẳng, nhưng nét mặt vẫn phải giữ vững thần thái trấn định. Kỳ thật chuyện Thu Vân nói cũng không khó phủ nhận, bởi vì trong chuyện này có quá nhiều vấn đề. Nhưng đối với chuyện mình không biết Dương Quỳnh cũng không dám nhiều lời. Bởi vì đối phương cũng có thể bắt một tình tiết mà dò hỏi kỹ, đến lúc đấy, chắc chắn mình chỉ có nguy cơ bị l ộ hãm (b ại l ộ và hãm h ại ).
Có điều, tình hình hiện giờ, là không nói không được.
Dương Quỳnh cũng bắt đầu thuật lại chuyện mình biết.
Trên đường Thanh Diệp bị đưa đi, gặp phải một lão ma ma ở Cục Thượng Dược. Lúc bà đi ngang qua nghe được âm thanh yếu ớt, liền xin mấy thái giám ở đó cho mở ra nhìn, liền phát hiện Thanh Diệp chưa chết. Lão ma ma ở Cục Thượng Dược nhiều năm, nếu nói chữa bệnh thì chưa chắc tinh thông, nhưng nếu nói dùng thuốc thì lại là người trong nghề. Nghe nói trong vị thuốc có độc, bà liền cho Dương Quỳnh uống một ít thuốc, vài ngày sau Dương Quỳnh qua khỏi. Chuyện này đương nhiên không gạt được Chưởng dược Tống, cung nữ chết, mặc dù không phải chuyện gì lớn, nhưng Chưởng dược Tống cũng phải gánh trách nhiệm. Lúc này thấy Thanh Diệp khởi tử hồi sinh, Chưởng dược Tống thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng không dám giữ nàng lại. Vì vậy Thanh Diệp rời khỏi Cục Thượng Dược, được Phủ Nội Vụ phân đến Cung Lung Hoa làm cung nữ chạy vặt.
Nói xong, Hoàng thượng lại càng cảm thấy hứng thú. Nhìn thì hai người ai cũng đều có lý, nhưng không biết là ai đang nói dối.
Hoàng thượng hỏi Hoàng hậu ở bên cạnh, "Theo Hoàng hậu thì đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Hoàng hậu nói, "Hoàng thượng, thần thiếp là người ngoài cuộc, tất nhiên không đoán được. Có điều nếu như Hoàng thượng muốn biết chân tướng, thì sao không gọi Chưởng dược Tống tới hỏi xem sao?"
Hoàng thượng lập tức truyền chỉ tuyên Chưởng dược Tống. Không lâu sau, một nữ tử mặc y phục màu xanh khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi bước lên đài, quỳ xuống hành lễ với Đế Hậu. Dương Quỳnh trộm nhìn, nữ tử y phục xanh này dung nhan mỹ lệ, nhìn phục sức của nàng, chắc hẳn là Chưởng dược Tống.
Hoàng thượng không nói, Hoàng hậu đơn giản thuật lại sự tình, cuối cùng hỏi, "Chưởng dược Tống, ngươi xem hai người này, ai nói thật?"
Chưởng dược Tống trả lời, "Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu, lời Thu Vân và Thanh Diệp nói đều là thật."
"A?" Hoàng thượng nói, "Ngươi nói xem."
Chưởng dược Tống nói, "Lúc đầu nô tì cho rằng Thanh Diệp đã chết, nên cho người đưa nàng đi, ngay sau đó Trần Chiêu nghi tới Cục Thượng Dược lấy thuốc, nhìn trúng Thu Vân, nên liền dẫn nàng về. Cho nên sau này chuyện Thanh Diệp được cứu sống, có lẽ là Thu Vân không biết."
Hai người Đế Hậu đều gật đầu, thì ra là như vậy.
Thu Vân đột nhiên mở miệng nói, "Khởi bẩm Hoàng thượng, coi như là nô tì không biết chuyện sau đó, nhưng nô tì và Thanh Diệp đã sống cùng nhau mấy tháng, Thanh Diệp không thể nào không biết nô tì là ai được!"
Đây cũng thật là một vấn đề. Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh âm thầm kêu khổ. Tuy rằng Khang phi đã dùng mọi cách tìm hiểu tình hình trước kia của Thanh Diệp nói cho nàng, thế nhưng người Thanh Diệp quen biết, Khang phi cũng không có biện pháp.
"Thưa Hoàng thượng, khi đó ta khởi tử hoàn sinh, gần như là người của hai thế giới. Bởi vì dính dáng đến độc trong vị thuốc nên rất nhiều chuyện liền quên mất, cũng rất nhiều người không còn nhớ rõ nữa." Dương Quỳnh không thể làm gì khác hơn là trôi chảy bịa chuyện.
Tuy lý do này có chút gượng ép, nhưng cũng miễn cưỡng nói được.
Trong lúc Dương Quỳnh đang thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, thì phía dưới đột nhiên truyền đến một giọng nói mềm mại, "Nàng không phải Thanh Diệp."
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời. Ánh mắt của mọi người nhất thời đều hội tụ về phía người vừa nói. Dương Quỳnh cũng theo tiếng nói nhìn lại, tâm tư lập tức chìm xuống đáy.
Là Yên Liễu! Là người đầu tiên nàng gặp ở thế giới này!
Yên Liễu rất nhanh bị dẫn lên đài. Nàng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói, "Khởi bẩm Hoàng thượng, người này không phải là Thanh Diệp."
Hoàng thượng cảm thấy việc hôm nay biến đổi bất ngờ, vô cùng thú vị. Vì vậy cũng không hỏi tội thất lễ của Yên Liễu, chỉ nói, "Ngươi nói đi."
Yên Liễu nói, "Hoàng thượng, nô tì vốn là người của Cung Lung Hoa. Sau khi Thanh Diệp tới Cung Lung Hoa thì ở cùng phòng với nô tì. Nô tì hiểu rõ Thanh Diệp, nàng một tay trói gà không chặt, tuy là một nữ tử yếu đuối nhưng lại tinh thông dược vị. Sau đó có một ngày, nô tì thấy nàng mặc y phục rất quái lạ. Hơn nữa, nàng quên mất tất cả mọi chuyện trước kia, không chỉ không nhận ra nô tì, mà ngay cả việc mặc y phục chải đầu cũng không biết. Lúc đó nô tì liền thấy rất lạ, chưa kịp hỏi kỹ, thì Thánh chỉ của Hoàng thượng đã đến. Khang phi nương nương bị chuyển đến Lâm Phương Các, nàng liền đi theo Khang phi nương nương. Về sau nô tì cũng chưa từng gặp lại nàng."
Bên trong những lời này có rất nhiều tin tức, sau khi Yên Liễu nói xong, tất cả mọi người ở đây cũng đều không tiếng động. Trong đầu Dương Quỳnh thoáng qua mấy trăm ý tưởng, nhưng rốt cuộc vẫn không có một lý do nào tốt để giải thích chuyện này. Đấu trí, dệt chuyện, đều không phải là điểm mạnh của nàng.
Một lúc lâu, Hoàng thượng nhìn Dương Quỳnh. Dương Quỳnh nhạy bén cảm nhận được trong ánh mắt của Hoàng thượng nhìn nàng, lần đầu tiên có sự hoài nghi.
"Thanh Diệp, ngươi giải thích thế nào?"
Dương Quỳnh căn bản không có gì để nói, nhưng vẫn nhắm mắt nói, "Hoàng thượng, quả thật lúc trước ta quên hết tất cả mọi người, có điều, sau này từ từ ngẫm lại, ta nghĩ, đây có lẽ là do lần ta trúng độc kia gây nên, sẽ thỉnh thoảng quên mất điều gì đó." Dù sao cũng đã khẳng định là trúng độc, vậy đem tất cả mọi chuyện đẩy cho trúng độc đi.
Trịnh Quý phi ở một bên cười nói, "Nữ quan Thanh Diệp thật là có phúc nha! Vốn dĩ trúng độc là một chuyện xấu, nhưng ngươi lại có thể nhân họa đắc phúc, từ một nữ tử yếu đuối tay chói gà không chặt, dĩ nhiên lại thành cao thủ võ công, thật là khiến cho người ta khó mà tin được."
Dương Quỳnh đau đầu. Mất trí nhớ còn có thể nói là di chứng trúng độc, nhưng chuyện biết võ công thì giải thích thế nào? Nói là do Âu Dương Đình dạy mình? Thế không phải là sẽ bán đứng Âu Dương Đình sao? Hơn nữa, Thanh Diệp vốn dĩ là một nữ tử nhu nhược không biết võ công, mình xuất thân là vệ sĩ bộ đội đặc chủng, hai người chênh lệch đơn giản là một người trên trời, một người dưới đất. Coi như khai ra Âu Dương Đình, thì cũng không có cách nào giải thích được việc võ công của mình đột nhiên tăng mạnh.
"Tiệc rượu tẩy trần của Hoàng hậu cách thời gian Khang phi chuyển đến Lâm Phương Các cũng chưa tới nửa năm, làm sao ngươi có thể từ một nữ tử yếu đuối biến thành cao thủ võ công được? Thanh Diệp, tốt nhất ngươi nên nói rõ cho trẫm biết!" Câu nói phía sau của Hoàng thượng nói rất chậm, cũng mang mười phần ý tứ uy hiếp.
Trịnh Quý phi nhìn Dương Quỳnh không nói gì, lại nói, "Hoàng thượng, nếu Thanh Diệp không có gì để nói, thì như vậy Khang phi muội muội hẳn là hiểu rất rõ, nếu không làm sao có thể coi trọng nàng như vậy được?"
Ánh mắt của mọi người lại tập trung về phía Khang phi. Ngay từ đầu Khang phi đã biết mục đích cuối cùng của Trịnh Quý phi chính là mình, cho nên nghe đến đó liền đứng dậy đi tới trước mặt Hoàng thượng. Trước tiên hành lễ, sau mới lên tiếng nói, "Quý phi tỷ tỷ quả đúng là nhiệt tình, ngay cả chuyện của nô tì trong cung thần thiếp cũng đều quan tâm như vậy."
Ý cười trên mặt Trịnh Quý phi không thay đổi, "Muội muội nói cũng phải, chúng ta tỷ muội tình thâm, người lai lịch không rõ như Thanh Diệp ở bên cạnh muội muội, tỷ tỷ ta tất nhiên là phải quan tâm một chút rồi."
"Làm sao lại không rõ lai lịch được? Thanh Diệp vào cung, tất cả tư liệu đều được ghi trong danh sách, trừ tịch phong quan cũng là ân điển của Hoàng thượng ban cho, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, thế nào lại giống như tỷ tỷ nói, lai lịch không rõ được?" Ánh mắt Khang phi trong trẻo nhưng lạnh lùng, không kiêu ngạo cũng không nhún nhường.
Trịnh Quý phi vốn tưởng rằng Dương Quỳnh là nhược điểm lớn nhất của Khang phi, lúc này liên quan đến lai lịch của Dương Quỳnh, nhất định sẽ khiến Khang phi lúng túng, nhưng thấy nàng vẫn bình tĩnh thong dong như thế, trong lòng cũng bất giác âm thầm thán phục.
"Khang phi, vậy ngươi nói tại sao Thanh Diệp lại biết võ công." Hoàng thượng hỏi.
"Vâng." Khang phi nói, "Trước kia Thanh Diệp quả thực không biết võ công, chẳng qua nàng theo thần thiếp đến Lâm Phương Các, Hoàng thượng chắc cũng biết đó là nơi như thế nào rồi. Thần thiếp không làm bất cứ chuyện gì, cho nên tất cả mọi chuyện đều do một mình Thanh Diệp đảm đương. Thanh Diệp vì làm việc, cùng là vì rèn luyện thân thể mà bắt đầu tự học võ công. Trong Lâm Phương Các có một quyển tập võ công bị thất lạc, thần thiếp không biết trong quyển tập kia ghi chép võ công gì, nhưng có điều sau khi nàng luyện thì quả thực khỏe mạnh hơn lúc đầu. Vốn dĩ thần thiếp cho rằng đây cũng không phải chuyện gì lớn, người trong cung của thần thiếp học cái gì, thần thiếp biết là được rồi, không ngờ lại đưa tới phong ba như vậy. Lần sau nếu thần thiếp gặp thì cũng sẽ rút kinh nghiệm, các nô tài học cái gì mới, đều sẽ phải báo cáo trước, nhưng lại không biết nên báo cáo cho ai đây?" Khang phi liếc mắt về phía Trịnh Quý phi, "Quý phi tỷ tỷ, tỷ nói có đúng không?"
Sắc mặt của Trịnh Quý phi thay đổi, vốn tưởng rằng lần này Khang phi sẽ không có cơ hội thoát thân, không ngờ nàng lại khua môi múa mép dĩ nhiên bịa ra được những lời này, "Muội muội thật sự là có phúc, ở trong lãnh cung cũng có thể tìm được sách võ công."
Nghe Trịnh Quý phi nói xong, sắc mặt Khang phi không đổi, chỉ là nhẹ nhàng lặp lại, "Lãnh cung sao?"
Sắc mặt của Hoàng thượng cũng trầm xuống, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Trịnh Quý phi. Trịnh Quý phi không thể làm gì khác là im lặng cúi đầu.
Khang phi chuyển đến Lâm Phương Các, mặc dù mọi người đều hiểu đó chính là bị đày vào lãnh cung, thế nhưng trong Thánh chỉ của Hoàng thượng chỉ nói đó là dưỡng bệnh. Hơn nữa mặc dù Khang phi bị giáng cấp, nhưng tất cả các trọng đãi của phi tử vẫn đều có. Sau khi Khang phi phục vị, Hoàng thượng lại càng không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện Khang phi bị đày vào lãnh cung nữa. Trịnh Quý phi cũng là do đắc ý vênh váo nên mới có thể phạm phải kiêng kỵ như vậy.