*__ "Thân mình bổn cung không khỏe, đồ đạc ở đây phải làm phiền Ngô thái y rồi." __ *
Chương thứ một trăm ba mươi tám: Tâm sự
Nếu như nói trước đây mọi ý đồ của Khang phi đều nằm trong dự liệu của Hoàng hậu, thì giờ đây những lời cuối cùng này, lại là những lời Hoàng hậu tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ tới. Nàng cho rằng Khang phi tới là để kết minh, nhưng xem ra quả thực cũng không phải vậy. Nhưng câu "Đừng cứu giúp" này là có chuyện gì?
"Ngươi nói cái gì?"
Khang phi gật đầu, "Nương nương không nghe nhầm đâu. Nếu như thần thiếp bị buộc tội, xin nương nương hãy khoanh tay đứng nhìn. Người chỉ cần nhớ kĩ, mục đích của Trịnh Quý phi là phượng vị của người, sự nguy hiểm của người lớn hơn của thần thiếp, chỉ cần người bất động, Trịnh Quý phi sẽ không có cách nào đạt được mục đích. Như vậy tất cả thắng bại đều không thể biết được."
Hoàng hậu nhìn Khang phi, thấy nàng vẫn bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng phía sau lại là sóng to gió lớn đến nhường nào? Tuy rằng Hoàng hậu vẫn không tin Trịnh Quý phi sẽ có năng lực lớn như vậy, lật đổ Khang phi, đó là chuyện mà ngay cả Hoàng hậu như nàng cũng không làm được, chẳng qua nhìn dáng vẻ như lời thề son sắt của Khang phi, nhưng lại không phải là do nàng không tin. Khang phi sẽ không ở đây lấy chuyện này ra đùa với nàng.
"Tuy bổn cung cảm thấy chuyện như vậy sẽ không xảy ra, nhưng bổn cung vẫn muốn hỏi một câu, nếu quả thật chuyện đó xảy ra, ngươi có cách tự cứu mình không?"
Ánh mắt Khang phi rủ xuống, ngón tay khẽ vuốt tay ghế dựa, nhẹ giọng nói, "Nương nương, chuyện thần thiếp nói chỉ là dự tính xấu nhất. Nếu quả thật chuyện đó xảy ra, thần có thể tự cứu mình hay không người cũng đều phải làm như vậy. Cân nhắc lợi và hại, thần thiếp bị buộc tội và phượng vị, người phải chọn một."
"Ngươi đang giúp bổn cung?" Hoàng hậu cảm thấy Khang phi đang tận tâm lấy lòng, thế nhưng chuyện này là không có khả năng. Nữ nhi Thẩm gia nàng đã có bao giờ tận tâm lấy lòng người khác đâu?
"Hoàng hậu nương nương đừng nghĩ như vậy, thần thiếp chỉ không muốn người hại mình đạt được mục đích mà thôi." Trong giọng nói của Khang phi thậm chí còn mang theo chút dí dỏm.
Hoàng hậu nhìn nàng một lúc, gật đầu, "Lời của ngươi bổn cung đã nhớ. Có điều sau này bổn cung làm thế nào, còn phải xem ý của bổn cung."
Khang phi thấp mi thuận mắt, gương mặt cung kính, "Tất nhiên, lời thần thiếp nói chỉ là đề nghị, hết thảy vẫn phải nghe Hoàng hậu nương nương."
"Ngươi..." Dường như Hoàng hậu còn lời muốn hỏi, nhưng suy nghĩ một lúc, rồi lại thôi.
Khang phi đợi một lúc không thấy Hoàng hậu nói gì, liền đứng lên nói, "Nếu Hoàng hậu nương nương không có dặn dò gì khác, thần thiếp xin cáo từ."
Hoàng hậu gật đầu, đưa mắt nhìn thân ảnh nhỏ yếu của Khang phi rời khỏi thư phòng.
Cửa phòng bị mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, có hơi chói mắt. Hoàng hậu nheo mắt lại, thân ảnh Khang phi cứ như vậy biến mất giữa một luồng sáng trắng.
Không hổ là nữ nhi của Thẩm gia! Gặp biến không sợ hãi, nhìn mầm biết cây, trong tình huống bản thân gặp nguy hiểm nhưng vẫn có thể đưa ra phán đoán như vậy, thảo nào sự kiêng kỵ của Hoàng thượng với Thẩm gia lại sâu như thế. Thẩm lão gia tử thịnh niên thoái ẩn, quả thật là đại trí tuệ.
Từ sau khi trở về từ Cung Phượng Từ, Khang phi không nói một lời nào. Như Quyên có chút lo lắng hỏi, "Nương nương, người sao vậy?"
Khang phi lắc đầu, quay lại nhìn thoáng qua Dương Quỳnh ở phía sau, thở dài, "Bổn cung chỉ hơi mệt thôi."
Như Quyên nhìn ra Khang phi chỉ nói cho có lệ, nên thuận tiện nói. "Nô tì đi xem thuốc bổ được chưa."
Dương Quỳnh thấy Như Quyên đi ra, bước tới trước mặt Khang phi, cúi đầu hỏi, "Nương nương đang lo lắng chuyện gì vậy?"
Khang phi cười khổ, "Vẫn bị ngươi nhìn ra. Trịnh Quý phi không phải là một người dễ đối phó, bổn cung lo lắng lần này sẽ không ứng phó được."
"Nương nương rất ít khi sẽ nói như vậy." Dương Quỳnh nhíu mày, Khang phi không phải là người chịu nhận thua, trước đây bày mưu tính kế, là khôn khéo cỡ nào?
"Đúng vậy, Nhưng lần này, bổn cung không dám chắc chắn sẽ thành công." Khang phi thở dài, cười cười, "Dương Quỳnh, nếu như bổn cung xảy ra chuyện, ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn hay không?"
"Không thể." Dương Quỳnh cự tuyệt rất thẳng thắn, thấy Khang phi còn muốn nói tiếp, Dương Quỳnh dứt khoát quay lưng lại, "Nương nương, người đừng khuyên ta. Nếu quả thực người xảy ra chuyện, thì ta nhất định sẽ cứu người. Cho dù trả giá bằng cái mạng này của ta, ta cũng sẽ không hối tiếc. Chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với người, duy chỉ có chuyện này là không được."
"Ta cũng đoán sẽ như vậy, cho nên ta không muốn đưa ngươi ra ngoài. Ngược lại họa phúc sinh tử, chúng ta cũng sẽ ở cùng nhau."
Hoàng thượng nhận được tin vui của Trịnh Quý phi, tuy là đã biết trước nhưng lúc này vẫn rất cao hứng đến thăm Cung Hưng Hòa. Trịnh Quý phi ra đón, cùng Hoàng thượng nói chuyện vui vẻ cả một buổi chiều, lại dùng bữa tối với Hoàng thượng sau đó mới lưu luyến nhìn Hoàng thượng rời đi.
Cùng lúc đó trong Cung Phượng Từ, bữa tối Hoàng hậu chỉ ăn nửa bát cơm. Thái Quyên cùng Thái Lăng đều nghĩ nhất định là Hoàng hậu có tâm sự, hơn nữa đa phần là liên quan tới việc hôm nay Khang phi đến thăm.
"Nương nương người có tâm sự sao?" Thái Quyên dò hỏi.
Hoàng hậu dùng một tay đỡ trán, nói: "Nghe nói Hoàng thượng đến Cung Hưng Hòa."
Thái Quyên nói, "Vâng, tin tức mới truyền đến, Hoàng thượng đang dùng bữa tối với Trịnh Quý phi."
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, lại không nói gì nữa.
Thái Quyên và Thái Lăng liếc nhìn nhau, Thái Lăng nói, "Nương nương, trong tay người đã có lời khai của Tôn Bảo lâm, Hoàng thượng cũng đã xem rồi, vì sao lại không bắt Quý phi nương nương trị tội?"
"Câu hỏi ngu xuẩn." Hoàng hậu thở dài, "Trịnh Quý phi có thân phận gì, chẳng lẽ chỉ cần một Bảo lâm nho nhỏ cũng có thể lật đổ nàng? Huống chi trong người Trịnh Quý phi mang thai long chủng, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, bây giờ bổn cung cũng không có biện pháp bắt nàng, các ngươi không thấy Hoàng thượng cũng không tự mình xử lý chuyện này sao? Coi như Trịnh Quý phi tội ác tày trời, nhưng cái thai kia của nàng rất quý giá. Dù bổn cung muốn trị tội nàng, thì cũng phải đợi sau khi nàng sinh hạ. Trong thời gian lâu như vậy, thực sự có rất nhiều biến số."
Thái Quyên nhớ tới một việc, hỏi: "Nương nương, vì sao người nhất định phải để Quý phi công bố tin vui? Nếu như không công bố, không phải là người sẽ có lý do trị tội nàng sao?"
Hoàng hậu tiếc hận rèn sắt không thành thép, lắc đầu, "Ngươi và Thái Lăng đều ngu xuẩn giống nhau. Tin vui của Trịnh Quý phi ai biết cũng không phải vấn đề, thế nhưng Hoàng thượng đã biết, đó chính là thông thiên, công bố hay không cũng không khác nhau. Các ngươi đừng quên, khẩu cung của Tôn Bảo lâm được chuyển tới từ chỗ Hoàng thượng. Hơn nữa, coi như Hoàng thượng không biết, thì Trịnh Quý phi cũng không phải người câm điếc, chẳng lẽ nàng sẽ không nói hay sao? Nàng là Quý phi, coi như có vào lao ngục thì cũng không ai dám động đến nàng."
Thái Quyên và Thái Lăng chán nản. Thái Lăng nói, "Nương nương làm như vậy là muốn để Trịnh Quý phi trở thành mục tiêu công kích của mọi người?"
Lúc này Hoàng hậu mới hài lòng nói, "Không tệ, vẫn còn có thể dạy bảo, không đến mức quá ngu. Nhưng bổn cung không định mượn đao giết người, có điều làm như vậy, trong Hậu cung sẽ có rất nhiều tai mắt theo dõi Cung Hưng Hòa. Có người làm việc thay cho chúng ta, chúng ta sẽ cũng sẽ tiết kiệm được sức lực mà làm chuyện khác."
Ngày thứ hai sau khi tin vui của Trịnh Quý phi được truyền đi, Cung Hưng Hòa ngựa xe như nước, gió chiều nào xuôi theo chiều đó, vốn là quy luật sinh tồn của người trong cung. Khang phi cũng theo lẽ tặng một phần lễ đưa qua. Nguyên Hương trở về báo cho Khang phi biết tất cả mọi thứ đều được thái y kiểm nghiệm, bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Tất nhiên là phải cẩn thận rồi, ai biết trong những lễ vật kia giấu thứ gì hại người không." Tuy ngoài miệng Khang phi nói như vậy, nhưng nét mặt lại có chút không yên.
Đến tối, Khang phi phân phó Dương Quỳnh đến Thái Y Viện, để cho Ngô Đồng ngày mai tranh thủ cơ hội đến Cung Hưng Hòa kiểm tra vật phẩm, tra xem trong Cung Hưng Hòa ai là người hạ độc.
Ngày hôm sau, Đặng Thái y phụ trách kiểm nghiệm vật phẩm của Cung Hưng Hòa bị nhiễm phong hàn, mà những thái y khác đều bận việc, tạm thời không thể đến được, cho nên Ngô Thái y luôn rất rảnh rỗi bị phái đến Cung Hưng Hòa.
Ngô Đồng là một nam tử rất phóng khoáng. Đôi mắt đào hoa hẹp dài, suốt dọc đường đi vào Cung Hưng Hòa, không biết đã làm cho bao nhiêu trái tim cung nữ phải đập loạn.
"Vị này chính là Ngô đại nhân?!" Đại cung nữ Thu Lan của Trịnh Quý phi đứng ở cửa hỏi.
Ngô Đồng gật đầu, cười nói, "Chính là tại hạ. Kính mời cô nương thông truyền với nương nương một tiếng, nói tại hạ phụng mệnh đến đây."
Thu Lan nhìn nụ cười của Ngô Đồng, càng lộ vẻ phong lưu phóng khoáng hơn, không khỏi âm thầm đỏ mặt, cúi đầu chạy chậm đi thẳng vào trong, không bao lâu liền chạy trở ra, nét mặt vẫn còn ửng đỏ, "Nương nương cho mời. Ngô đại nhân, đi bên này."
Ngô Đồng dẫn theo tiểu thái giám đi theo sau vào Cung Hưng Hòa. Cả đường đi, ánh mắt Ngô Đồng không ngừng quan sát xung quanh. Vào chính điện, thấy nơi đây bày đầy là hạ lễ của các cung đưa tới, Trịnh Quý phi thì chậm rãi đi ra từ phía sau tấm bình phong. Ngô Đồng vội vàng thi lễ.
"Đứng lên đi. Bổn cung cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ngô thái y." Sắc mặt Trịnh Quý phi hồng thuận, xem ra lần này được chăm sóc vô cùng tốt.
"Vi thần mới tới Thái Y Viện, vẫn chưa may mắn được xem bệnh cho các chủ tử trong cung." Ngoài miệng Ngô Đồng nói rất cung kính, nhưng trong lòng lại âm thầm cười nhạt, người nào dám để mình chữa bệnh, chỉ sợ thật sự không muốn sống nữa.
Trịnh Quý phi nghe xong chỉ cười cười, cũng không nói gì nhiều, "Thân mình bổn cung không khỏe, đồ đạc ở đây làm phiền Ngô thái y rồi." Nói xong đứng dậy rời đi.
Ngô Đồng cung kính đưa tiễn Trịnh Quý phi, sau đó tùy ý lục lọi trong đống lễ vật. Mọi người đều biết Trịnh Quý phi có thai là đại sự trong cung, từ Hoàng thượng đến Hoàng hậu đều cực kỳ coi trọng, vì vậy chắc chắn sẽ không có ai đui mù mà tặng cả những đồ không nên có. Ngô Đồng lục lọi một lúc, cũng không có phát hiện gì, bất giác nhàm chán.
Có điều nhàm chán là nhàm chán, nhưng Ngô Đồng vẫn đàng hoàng kiểm nghiệm từng lễ vật một. Nếu như để bỏ sót mà có vấn đề xảy ra, hắn chắn chắn sẽ không gánh nổi. Đang xem xét, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Ngô Đồng quay đầu lại, thấy Đại cung nữ Thu Lan bưng trà và điểm tâm đi tới trước mặt hắn.
"Ngô đại nhân mời dùng trà điểm." Dáng dấp Thu Lan không tệ, y phục cung nữ màu hồng bao bọc lấy thân thể mảnh khảnh của nàng, đem mông, ngực, thắt lưng phác họa ra rất mê người.
"Đa tạ cô nương." Ngô Đồng đang buồn chán, thấy có một tiểu mỹ nhân tự mình đưa tới cửa như vậy, đương nhiên sẽ không thể để lỡ, lập tức bắt chuyện, "Tại hạ còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương."
Nét mặt tươi cười của Thu Lan như đón xuân về, "Nô tì là Thu Lan, nhất đẳng cung nữ của Cung Hưng Hòa."
Ӽc5 <>
Ngô Đồng gật đầu, cặp mắt đào hoa híp lại, một loại khí chất xấu xa xuất hiện, "Xem ra Thu Lan cô nương rất được Quý phi nương nương trọng dụng. Vậy sao không ở cạnh nương nương hầu hạ? Mà lại đến nói chuyện phiếm với tại hạ, phải chăng tại hạ đã làm cô nương chậm trễ chính sự?"