Chương 136: Thuốc Giải

**__ "Thanh Di_ ệp, ngươi tỉnh táo lại một chút, đều đã _qua rồi."


Chương thứ một trăm ba mươi lăm: Thuốc giải

Trái tim của Dương Quỳnh đến lúc này vẫn còn đang đập loạn. Nếu như người bị dao đặt trên cổ là nàng, nàng sẽ chẳng hề sợ hãi. Thế nhưng người kia lại chính là Khang phi, đến giờ nàng nghĩ lại mà vẫn cảm thấy sợ. Nếu không phải bỗng nhiên nàng nhớ ra lúc này Khang phi chỉ có một mình, sợ có chuyện gì nên cố ý quay lại xem, thì không phải là Tôn Bảo lâm sẽ thành công hay sao?

Chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, nhưng lại chính là sinh tử hai đường. Loại cảm giác này thật sự rất đáng sợ. Tay nàng vẫn còn đang run rẩy. Trải qua cái chết của Thiên Linh, nàng đã không chịu nổi được cảm giác này nữa.

Khang phi thấy sắc mặt của Dương Quỳnh không tốt, thở dài, "Thanh Diệp, ngươi tỉnh táo lại một chút, đều đã qua rồi." Tay Khang phi nắm chặt lấy tay đang cầm kiếm của Dương Quỳnh, lúc này mới khiến tay Dương Quỳnh thôi run rẩy.

Hàn quang lóe lên, kiếm Ánh Nguyệt tra lại vào vỏ.

Khi Hoàng thượng đến thì Khang phi đã được thái y băng lại vết thương. Vốn miệng vết thương không sâu, nhưng vì cẩn thận nên thái y vẫn quấn vài vòng băng vải lên cổ Khang phi.

Hoàng thượng vừa nhìn thấy như vậy thì tức khắc nổi giận. Khang phi nhẹ giọng khuyên giải hồi lâu, Hoàng thượng mới dần bình tĩnh lại.

Khang phi như vậy đương nhiên không thể thị tẩm được, Hoàng thượng nhìn thấy lại vừa đau lòng vừa buồn bực, một trận lửa giận đương nhiên đều trút hết lên người Tôn Bảo lâm, lập tức giao Tôn Bảo lâm cho Cục Cung Chính, nghiêm lệnh trong vòng ba ngày phải tra rõ nguyên nhân, tức khắc đăng báo.

Đối với chuyện thủ vệ để cho Tôn Bảo lâm vào cung, ý của Hoàng thượng là sai người trực tiếp đánh chết hai thái giám này ngay trong đêm, nhưng vì Khang phi nói đỡ mới tha cho hai người một mạng, trực tiếp phái đến nơi khác quét sân. Đối với hành động trung tâm hộ chủ của Dương Quỳnh và Nguyên Hương, Hoàng thượng rất khen ngợi, thưởng cho không ít vàng bạc. Hai người đều cảm tạ long ân.

Hoàng thượng nhẹ nhàng an ủi Khang phi, cũng hứa hẹn chắc chắn sẽ cho Khang phi một lời giải thích. Khang phi tỏ ra vô cùng thể thiếp rộng lượng, khuyên Hoàng thượng nên đi nơi khác nghỉ ngơi, không nên bỏ lỡ đêm đẹp.

Hoàng thượng đi rồi, Khang phi liền lệnh Dương Quỳnh lập tức đến Thái Y Viện tìm Ngô Đồng, để hắn đến Cục Cung Chính xem Tôn Bảo lâm.

Dương Quỳnh hỏi, "Nương nương cảm thấy Tôn Bảo lâm bị trúng độc?"

Khang phi gật đầu, "Bổn cung ở cạnh sát nàng, thấy hai mắt nàng đỏ ngầu thì đã cảm thấy chuyện không bình thường, hơn nữa nàng nói năng lộn xộn, xem ra là thần trí rối loạn, để Ngô Đồng đi xem, lo trước khỏi họa."

Dương Quỳnh lĩnh mệnh, lập tức tới Thái Y Viện. Ngô Đồng không có gia thất, ở trong Thái Y Viện, coi như là trực cả năm.

Nghe Dương Quỳnh kể xong, Ngô Đồng nói, "Theo như ngươi nói thì quả thật đúng là biểu hiện trúng độc. Nhưng có điều ta phải tới xem mới có thể khẳng định được."

Dương Quỳnh lập tức đưa Ngô Đồng tới trước nhà lao của Cục Cung Chính. Nơi này Dương Quỳnh đã từng tới một lần. Với thói quen khi làm vệ sĩ, đó chính là khi đến bất kì chỗ nào, trước hết cũng phải nhớ kĩ tất cả các cửa ra vào, và những nơi có khả năng thành cửa ra vào.

Bởi vì Cục Cung Chính ở trong Hoàng cung, cho nên nơi này phòng vệ cũng không quá nghiêm ngặt. Dương Quỳnh dẫn theo Ngô Đồng từ cửa sổ trên mái nhảy vào phòng giam. Lúc này trong phòng giam rất yên tĩnh, cây đuốc trên tường vẫn tiếp tục cháy. Trong ánh lửa tối tăm mờ mịt, bọn họ tìm được Tôn Bảo lâm. Hiển nhiên là Tôn Bảo lâm đã qua công đường, lúc này trên người có rất nhiều vết thương, đã hôn mê bất tỉnh.

Ngô Đồng đến gần, nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch, kiểm tra mắt của nàng, sau đó lấy ngâm châm ra châm hai cái trên người nàng, xong xuôi quay người dùng tay ra hiệu với Dương Quỳnh, ý bảo bọn họ có thể đi.

Lúc đi ra cũng giống khi đi vào, Dương Quỳnh dẫn Ngô Đồng ra ngoài theo cửa sổ trên mái, trở lại Thái Y Viện.

Vào phòng Ngô Đồng, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Thế nào?" Dương Quỳnh hỏi.

Ngô Đồng nói, "Không phải trúng độc, mà là bị người hạ cổ. Nếu không loại bỏ cổ độc, thì không đến sáng mai nàng ta sẽ chết."

"Lợi hại như vậy sao!" Dương Quỳnh kinh hãi nói.

Ngô Đồng liếc nàng một cái, cười nói, "Loại cổ này chỉ có thể sống được sáu canh giờ, khi hết thời gian nó sẽ nhả ra một lượng nọc độc lớn rồi chết đi. Đến lúc đó kí chủ cũng sẽ bị độc chết, tử trạng không khác gì người uống thuốc độc tự sát."

"Ngươi có giải được không?"

Ngô Đồng đang điều chế thuốc, "Coi như nàng may mắn, gặp được Ngô thần y ta. Nếu không đến chết nàng vẫn là một con quỷ hồ đồ."

Đối với sở thích tự kỉ này của Ngô Đồng, Dương Quỳnh cũng bất đắc dĩ. Người này đúng thật là một kì tài, độc cổ song tuyệt. Trong Thái Y Viện này quả là có một không hai. Cho nên, tuy rằng Ngô Đồng ở Thái Y Viện luôn rảnh rỗi, nhưng cũng không ai dám coi thường hắn.

Tốc độ của Ngô Đồng rất nhanh, thời gian chưa đến một nén nhanh đã bào chế xong thuốc giải. Hắn lại tốn thêm một lúc để luyện thuốc giải thành thuốc viên, sau đó mới đưa cho Dương Quỳnh, "Nhân tiện nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn khẩu cung của Tôn Bảo lâm, thì có thể để nàng bị độc phát rồi cứu nàng cũng chưa muộn. Cảm giác đau đớn khi bị độc phát ta đảm bảo chỉ cần nàng trải qua một lần, thì cả đời cũng khó mà quên được." Nói xong còn xấu xa cười cười.

Dương Quỳnh nhìn hắn như quái vật, "Rốt cuộc ngươi có còn là thầy thuốc không?"

Ngô Đồng cười, "Trong giang hồ ta còn có một cái tên khác là "Độc Y", ngươi nói ta có phải là thầy thuốc không?"

Dương Quỳnh không biết "Độc Y" Ngô Đồng trong giang hồ quả thật là một nhân vật nổi danh. Nếu không phải do hắn lưu luyến dược liệu trân quý trong Hoàng cung thì cũng sẽ không cam lòng làm một thái y nho nhỏ.

Dương Quỳnh quyết định không để ý đến vị thái y không bình thường này nữa. Nàng cầm thuốc giải trở về Cung Lung Hoa, khi đi qua tẩm điện của Khang phi thì thấy bên trong còn ánh đèn yếu ớt, nghĩ có lẽ Khang phi còn chưa ngủ liền ở ngoài gõ cửa. Quả nhiên nghe thấy tiếng của Khang phi.

Dương Quỳnh đi vào nội thất, thấy Khang phi chỉ mặc trung y trắng nằm trên giường, thấy nàng bước tới hỏi, "Sự việc làm đến đâu rồi?"

Dương Quỳnh thuật lại, cuối cùng lấy thuốc giải mà Ngô Đồng giao cho đưa cho Khang phi.

Khang phi không nhận lấy, phân phó Dương Quỳnh cất kĩ thuốc giải, "Xem ra người hạ cổ quả nhiên ở chỗ của Trịnh Quý phi. Nàng hạ cổ với Tôn Bảo lâm đại khái là muốn mượn tay Tôn Bảo lâm giết bổn cung, sau đó độc chết Tôn Bảo lâm, như vậy sẽ không có chứng cứ, sẽ không để lại phiền phức nào."

"Trịnh Quý phi quả nhiên ác độc!" Dương Quỳnh nghĩ một bước lại một bước như vậy, ngẫm lại vẫn còn thấy sợ.

"Nàng là người lợi hại. Dưới gia thế của bổn cung và Chu tỷ tỷ mà vẫn có thể ngồi vững trên vị trí đứng đầu tứ phi, là đã có thể thấy được thủ đoạn của nàng. Vốn dĩ bổn cung và nàng không thù không hận, xem ra lần này, trong bụng nàng, hẳn là con trai."

Dương Quỳnh nói, "Nếu Trịnh Quý phi muốn con của mình làm Thái tử, thì hẳn sẽ phải mưu đoạt Hậu vị. Vậy nàng đối phó với Hoàng hậu mới đúng chứ, tại sao phải bám lấy nương nương?"

"Đây là chỗ thông minh của nàng. Nàng ở Hậu cung nhiều năm, đã sớm nhìn rõ thế cục Hậu cung. Nếu nàng trực tiếp đối phó với Hoàng hậu, bổn cung tất sẽ không thờ ơ đứng nhìn. Hoàng hậu mà bổn cung thừa nhận, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình La Tiêu Nữ. Những người khác thượng vị, bổn cung và Chu tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không có đường sống, cho nên nàng mới không dám tùy tiện chống lại Hoàng hậu. Hơn nữa Hoàng hậu cũng không dễ đối phó, cho nên nàng chọn bổn cung. Loại trừ được bổn cung, Chu tỷ tỷ không đáng lo, Hoàng hậu một cây làm chẳng lên non, đến lúc đó Hậu cung còn không phải là thiên hạ của nàng." Khang phi nói xong, đáy lòng cũng cười lạnh. Trịnh Quý phi quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại đánh giá thấp năng lực của Hoàng hậu và Chu Cẩm phi. Hai người kia đến hôm nay đều ngồi vững trên địa vị của mình, cũng không phải là dựa vào sự trợ giúp của Thẩm Thu Hoa nàng.

"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Sáng mai ngươi đến Cục Cung Chính, lập tức cho Tôn Bảo lâm ăn thuốc giải, không cần đợi đến khi độc phát. Sau đó thuật lại cho nàng nghe chuyện đã xảy ra, bất luận nàng tin cũng được không tin cũng được, bổn cung cũng đã tận tình tận nghĩa rồi. Còn về chuyện thẩm vấn, Doãn Cung chính sẽ có biện pháp. Nàng nợ bổn cung một ân tình, sẽ biết nên làm thế nào."

"Vâng," Dương Quỳnh đáp lại, đứng dậy muốn về phòng của mình, nhưng đi hai bước lại dừng lại.

Khang phi thấy Dương Quỳnh lại quay lại ngồi ở mép giường, hỏi: "Còn việc gì sao?"

"Nương nương, phòng của ta lạnh quá."

Khang phi nghe xong bật cười, "Muốn ở lại thì nói, ngươi tìm cái cớ sứt sẹo như vậy, cũng không sợ người ta cười cho." Nói xong, dịch người vào bên trong.

Dương Quỳnh bước tới chậu đồng ở một bên, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó mới cởi áo lên giường.

Khang phi bị khí lạnh trên người Dương Quỳnh khiến cho rùng mình một cái. Dương Quỳnh "khà khà" cười, "Nương nương, chúng ta ôm, lập tức sẽ ấm." Nói xong, dập tắt ngọn nên cạnh giường.

Trong bóng tối, Khang phi cảm giác thấy tay Dương Quỳnh dò vào trong áo trung y của mình, ở bên ngoài cái yếm vuốt ve ngực mình. Tay Khang phi giữ chặt tay Dương Quỳnh, ngăn không cho nàng lộn xộn.

"Nương nương..." Đối với chiêu giả bộ đáng thương này, thật sự lần nào Dương Quỳnh cũng thành công.

Tay Khang phi vẫn giữ lấy Dương Quỳnh, nhưng lực lại nhẹ đi rất nhiều. Dương Quỳnh nắm lấy tay Khang phi sang một bên, xoay người áp Khang phi dưới thân.

"Có thể ôm ngươi, thật sự là quá tốt rồi!" Dương Quỳnh cảm thán từ nội tâm, khiến Khang phi cũng thở dài dưới đáy lòng.

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, hai người đều không có thời gian và tâm tư hưởng thụ cá nước thân mật. Hôm nay vốn dĩ cũng không nên, nhưng nếu đã như vậy rồi, thì thuận theo ý của nàng có làm sao?

Dương Quỳnh lại không để ý tới tâm tư phức tạp trong lòng Khang phi. Người dưới thân là chân ái của nàng, giờ phút này đương nhiên cũng muốn thuận theo cảm giác của thân thể, cũng không muốn suy nghĩ những thứ khác nữa.

Dương Quỳnh cúi đầu, hôn lên môi Khang phi. Từng chút từng chút một, hai người đều mang theo tâm tình cẩn thận sau khi trải qua nạn họa.

Nhiệt tình của Khang phi dần dần bị nhen nhóm. Hé miệng, đón nhận sự chiếm đoạt của Dương Quỳnh.

Có lẽ là quá lâu rồi chưa từng thân cận, mà lần này động tác của Dương Quỳnh có chút thô bạo. Khang phi bị nhiệt tình của Dương Quỳnh làm cho nàng càng lúc càng không thể suy tư.

"Ưm..." Khang phi khó nhịn ngâm ra tiếng.

Dương Quỳnh giống như nhận được sự cổ vũ, tay nàng kéo áo trung y của Khang phi, cởi bỏ dây thắt yếm. Trong bóng tối, Dương Quỳnh nhìn không rõ bộ dạng y phục nửa cởi nửa không của Khang phi, nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã khiến cho tình cảm của nàng chiến thắng lý trí.

(Trong ngoặc là tác giả đã cắt, kaka:)))

{Dương Quỳnh buông tha cho đôi môi Khang phi, đi ngược xuống dưới, cẩn thận từng chút một né qua cái cổ bị thương của nàng, sau đó đến trước ngực. Há miệng ngậm lấy một nụ anh đào, khiến Khang phi phải hít vào một hơi. Dương Quỳnh nghe được tiếng hít thở lại càng mút mạnh hơn. Khang phi khó chịu, cong người lên nghênh hợp với động tác của Dương Quỳnh.

Đến khi nụ anh đào bị mút đến sưng đỏ, Dương Quỳnh mới đổi sang tiến công bên kia. Đồng thời tay nàng cởi bỏ tiết khố của Khang phi, ngón tay thăm dò xuống hạ thể Khang phi.

Khang phi không chịu đựng được hai nơi đồng thời bị tra tấn, ngón tay không tự chủ nắm chặt lấy áo ngủ bằng gấm ở dưới thân, tiếng ngâm nga trong miệng càng thêm du dương mềm mại.

"Nơi này của nương nương thật ấm áp." Dương Quỳnh xấu xa mở miệng.

Mặt Khang phi giống như bị lửa thiêu, nhỏ giọng nói, "Ngươi... Câm miệng!" Lời tiếp sau còn chưa nói ra thì đã bị Dương Quỳnh hôn vào trong miệng.

Tay Dương Quỳnh ở dưới thân Khang phi ra ra vào vào, rất nhanh cảm giác được nơi ngón tay là một mảnh ướt át. Nàng nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của Khang phi, nỉ non nói, "Thật ướt."

Mặt Khang phi vốn dĩ đã đỏ bừng, lại nghe thấy Dương Quỳnh nói câu vô lại như vậy, đưa tay làm bộ muốn đánh. Dù trong bóng tối nhưng Dương Quỳnh vẫn có thể nhanh chóng nhìn ra được động tác của Khang phi, đưa tay nắm lấy tay nàng đặt ở sau lưng.

"Nương nương không ngoan, phải phạt." Dương Quỳnh nói, dùng một tay bắt chặt lấy hai tay của Khang phi đặt phía sau lưng.

"Dương Quỳnh..." Khang phi không biết, giờ phút này nàng đặc biệt động tình, hô lên hai chữ này mà tràn ngập hương vị quyến rũ.

"Nương nương, ta ở đây." Tay Dương Quỳnh đang cầm chặt tay Khang phi lại dùng sức, thân mình Khang phi không tự chủ được cong lên, "Đây là tự nương nương chủ động nha." Dương Quỳnh cúi đầu tiếp tục mút lấy nụ hoa trước ngực Khang phi.

Khang phi bị sắc dục giày vò phải há miệng hô hấp, giống như cá mắc cạn.

Nhưng dường như Dương Quỳnh lại cố tình làm vậy, khơi gợi lên nhiệt tình của Khang phi, sau đó lại không chạm vào nàng.

Khang phi khó chịu kẹp chặt hai chân, muốn Dương Quỳnh chạm, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Dương Quỳnh tra tấn Khang phi, nhưng đồng thời chính mình cũng không được dễ chịu. Mồ hôi trên trán nàng nhỏ xuống, rơi trên da thịt Khang phi, phát ra âm thanh yếu ớt.

"Nương nương vẫn thẹn thùng như vậy." Cuối cùng, Dương Quỳnh bất đắc dĩ, tách hai chân của Khang phi ra, ngón tay tiến vào.

Bởi vì động tác lúc trước, cho nên thân thể của Khang phi vô cùng mẫn cảm, phía dưới lại càng ướt hơn. Ngón tay Dương Quỳnh rất dễ dàng bị hút vào. Dương Quỳnh cảm nhận sự ấm áp và mềm mại trong thân thể Khang phi, thở dài: "Nương nương đã như vậy rồi, nhưng vẫn không chịu chủ động cầu hoan sao?"

Khang phi không muốn nghe nhất là những lời này, thế nhưng hai tay lại bị Dương Quỳnh bắt chặt, nàng đành phải chủ động hôn lên môi Dương Quỳnh, che lại miệng của nàng, tránh cho phải nghe những lời xấu hổ muốn chết như vậy.

Dương Quỳnh không ngờ Khang phi sẽ chủ động hôn mình, đương nhiên mừng rỡ hưởng thụ nụ hôn hương diễm của mỹ nhân, ngón tay ở phía dưới một khắc cũng không ngừng.

Vốn dĩ thân mình Khang phi đã mẫn cảm hơn bình thường, lại bị Dương Quỳnh hành hạ lâu như vậy, giờ khắc này lại tiếp tục nhận loại kích thích mãnh liệt như sóng trào, khiến cho trong đầu nàng như có ánh sáng chớp động, hai chân không tự chủ muốn khép lại. Dương Quỳnh dùng một chân chặn lại động tác của nàng, tốc độ ngón tay nhanh hơn. Quả nhiên, nghe được tiếng rên giống như vừa đau đớn vừa sung sướng của Khang phi. Có thể khiến cho người mình yêu như vậy, trong lòng Dương Quỳnh rất tự hào. Ngón tay lại một khắc cũng không ngừng. Khang phi chịu không nổi, mềm giọng xin tha. Dương Quỳnh cũng không để ý tới, ngón tay chạm vào không nơi nào không ướt át, cũng không biết chăn đệm dưới thân bị Khang phi làm ướt thành bộ dạng gì.

Tiếp theo lại một trận giống như co rút, Khang phi giãy dụa càng kịch liệt hơn. Dương Quỳnh sợ nàng bị thương, liền buông ra hai tay nàng. Hai tay Khang phi vừa được tự do liền ôm chặt lấy cổ Dương Quỳnh, trong miệng rít lên giống như tiếng khóc.

Dương Quỳnh biết thân thể Khang phi đã đến giới hạn, lại càng không dám thả lỏng. Ngón tay tiếp tục ra vào, cảm giác thân mình Khang phi run rẩy, dưới hạ thể trào ra một lượng chất lỏng lớn.

Dương Quỳnh lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, có chút phản ứng không kịp.

"Nương nương?" Nàng dò hỏi. Tay Khang phi vẫn ôm chặt lấy cổ Dương Quỳnh, chẳng qua là có hơi vô lực.

"Ngươi vẫn ổn chứ?" Dương Quỳnh không thấy Khang phi trả lời, liền muốn xuống giường thắp ngọn nến.

Tay Khang phi giữ chặt Dương Quỳnh, "Không được đi!" Lời nói ra đặc biệt khàn khàn.

"Ngươi thế nào?" Trong lòng Dương Quỳnh vẫn không xác định được.

Khang phi dịch chuyển thân mình, tránh khỏi nơi ẩm ướt dưới thân, "Ngươi biến ta thành như vậy, còn hỏi ta thế nào?" Lời nói ra, nửa là xấu hổ nửa là giận dỗi.

Lúc này Dương Quỳnh mới yên lòng. Nàng thân thiết ở bên tai Khang phi nhẹ giọng nói, "Nương nương, lần đầu tiên ta thấy tình huống này nha. Ta không hiểu, ngươi phải dạy ta."

Thân mình Khang phi vô cùng mệt mỏi, giờ phút này cũng không còn sức lý luận với Dương Quỳnh, liền nói: "Ngươi đi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa."

"Bây giờ?" Dương Quỳnh sửng sốt.

Khang phi chán nản, "Ngươi biến ta thành như vậy, không tắm rửa sao ta ngủ được?"

Dương Quỳnh lập tức không dám dị nghị nữa, choàng áo khoác đi chuẩn bị nước ấm.

Bởi vì đêm nay Hoàng thượng muốn tới, Khang phi thị tẩm xong nhất định muốn tắm rửa, cho nên phòng bếp nhỏ sẽ chuẩn bị nước ấm. Khi Dương Quỳnh mang nước ấm trở lại tẩm điện thì Khang phi đã thắp đèn, nàng cũng đã mặc trung y, nhưng là một bộ khác.

Dương Quỳnh đổ nước ấm vào thùng gỗ, thử nước xong nói, "Nương nương, có thể tắm rồi."

Khang phi vừa nhìn thấy Dương Quỳnh, lại xấu hổ đỏ mặt. Nàng quay lưng, nói: "Ngươi đi đổi chăn đệm đi."

"Vâng." Dương Quỳnh thấy Khang phi mặc trung y có phần trong suốt, lại nhớ tới hương vị thực cốt tiêu hồn vừa rồi, liền nuốt nước miếng. Giờ phút này Khang phi nói gì nàng cũng đều không dám trái lời.

Thừa dịp lúc Khang phi tắm rửa, Dương Quỳnh lấy chăn đệm mới trong tủ ra thay đổi. Mang chăn đệm trên giường ra để ở gian ngoài, nhắm mắt làm ngơ, miễn cho Khang phi da mặt mỏng, lát nữa nhìn thấy lại giận dỗi.

Khang phi tắm rửa xong trở lại giường, thấy Dương Quỳnh bò lên, cảnh giác nói, "Ngươi không được ở lại."

Dương Quỳnh cười nói, "Nương nương của ta, chúng ta ngủ thôi, bằng không trời cũng sắp sáng rồi."

Khang phi không để ý tới nàng, cứ nằm ở giữa giường. Dương Quỳnh biết Khang phi giận dỗi, nhưng vẫn cứ ôm Khang phi vào lòng mình. Khang phi giãy dụa hai cái, thấy Dương Quỳnh không có tâm tư khác, cùng liền bất động. Hai người đều cực kì mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Trời vừa mới sáng, Như Quyên đúng giờ đi vào tẩm điện của Khang phi. Nhìn thấy đệm chăn ở gian ngoài, Như Quyên cũng không tránh được mà xấu hổ đỏ mặt. Đẩy cửa đi vào bên trong, thấy Khang phi còn đang ngủ, nhưng lại không thấy Dương Quỳnh, chắc là đã về phòng của mình.

Như Quyên thấy thời gian còn một lúc, nên cũng không đánh thức Khang phi. Đi ra gian ngoài, lấy chăn đệm lặng lẽ đi xử lý.

Khi trở về thì Khang phi đã dậy rồi, nhìn thấy Như Quyên bước vào, Khang phi có chút chột dạ.

Như Quyên nói, "Nương nương, nên rửa mặt chải đầu thôi."

Khang phi biết loại chuện này là không thể gạt được Như Quyên, thấy nàng cũng không đề cập tới, nghĩ hẳn có lẽ là cũng không muốn mình khó xử. Đối với sự thể thiếp của Như Quyên, trong lòng Khang phi rất cảm kích. }

Thời điểm đến Cung Phượng Từ vấn an Hoàng hậu, Hoàng hậu đã sớm nghe nói cổ Khang phi bị thương, nên liền miễn vấn an cho nàng, lúc nào khỏi thì hãy đến.

Khang phi không cố chấp, nhận ý tốt của Hoàng hậu.

Sau khi trở về, Dương Quỳnh đến thưa bẩm nói thuốc giải đã cho Tôn Bảo lâm ăn, nàng đã khôi phục thần trí. Nghe Dương Quỳnh nói xong, mặc dù Tôn Bảo lâm không hoàn toàn tin tưởng, nhưng bởi vì chịu hình cho nên cái gì nói được cũng đã nói hết.

Doãn Cung chính là người có kinh nghiệm, dù vậy, nhưng vẫn qua hai công đường, để nàng có điều gì nên khai đều khai sạch sẽ sau đó mới thôi.