“Bổn cung biết, Thiên Linh chết các ngươi rất đau lòng.” _
Chương thứ một trăm ba mươi mốt: Nghỉ ngơi
Tiểu thái giám nghiệm xét thấy không có sai sót, vội vàng xoay người định ra ngoài bẩm báo. Nhưng vừa xoay người lại, thì thiếu chút nữa đụng phải Dương Quỳnh đi sau theo vào.
Tiểu thái giám sợ tới mức nhảy lên, loại chuyện này hắn cũng đã từng làm rất nhiều lần, nhưng chưa từng có một cung nữ nào dám theo vào.
Dương Quỳnh không để ý đến tiểu thái giám còn đang giật mình, hàn quang chợt lóe, lụa trắng bị kiếm Ánh Nguyệt cắt đứt. Dương Quỳnh tiến lên ôm lấy thi thể của Thiên Linh. Người tự vẫn vẻ mặt sẽ không đẹp, Dương Quỳnh lấy khăn tay ở trong ngực ra, che khuất mặt Thiên Linh.
Lúc này thái giám bước tới nói, “Nữ quan Thanh Diệp, chúng ta đã nghiệm xét hoàn tất, xin trở về phụng mệnh. Lát nữa sẽ có người tới nhận thi.”
Dương Quỳnh biết dưới tình huống như vậy, bọn họ sẽ phải trực tiếp mang thi thể đi. Lần này đi thêm một chuyến, đơn giản cũng là vì thấy Thiên Linh và mọi người trong Cung Lung Hoa có quan hệ không tầm thường, nên cố ý bán một cái nhân tình mà thôi.
“Ý tốt của công công, Thanh Diệp xin nhận. Đa tạ.”
Thái giám thấy nàng là người hiểu chuyện, liền dẫn người trở về phục mệnh.
Dương Quỳnh ôm Thiên Linh đến trên giường, để thi thể của nàng ngay ngắn. Thiên Linh toàn thân mặc áo trắng như tuyết, lúc này bị khăn lụa màu trắng che mặt, lại càng có vẻ không dính một hạt bụi.
“Rốt cuộc ngươi cũng được giải thoát rồi. Nợ ta thiếu ngươi, không trả nổi. Nhưng người khác nợ ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi đòi lại!” Tay Dương Quỳnh không tự chủ nắm chặt. Miệng vết thương vẫn chưa kịp khép liền nứt toác, máu tươi thấm ra vải bông trắng. Một màu đỏ thẫm, nhìn thấy mà ghê người.
Sau khi Thiên Linh được bọn thái giám dùng chiếu cuốn quanh mang đi, Dương Quỳnh một mực đi theo đến tận cửa, nhìn mạt màu trắng kia dần dần đi xa, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Nguyên Hương đi tới vỗ vỗ vai nàng, “Trở về thôi.”
Dương Quỳnh không nói gì, xoay người, dưới chân lảo đảo, may mắn có Nguyên Hương đỡ được.
“Ngươi cũng chưa khỏe hẳn, đừng tự giày vò mình nữa.” Nguyên Hương kéo nàng đến bên ngoài tẩm điện của Khang phi, “Nương nương đang đợi ngươi. Nàng cũng đã một đêm không ngủ, ngươi khuyên một chút.”
Dương Quỳnh gật gật đầu. Thiên Linh đã chết, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Đạo lí này nàng hiểu, nhưng hiểu là một chuyện, đau lòng lại là một chuyện khác.
Vào cửa, Dương Quỳnh thấy Khang phi đang ngồi dựa trên giường, ánh mắt có chút mơ màng, không biết đang suy nghĩ điều gì. Thấy nàng vào, Khang phi ngẩng đầu, hỏi: “Thiên Linh bị đưa đi rồi?”
Dương Quỳnh gật gật đầu.
Khang phi nhìn nàng, thật lâu không nói lời nào. Dương Quỳnh cũng không biết nên nói gì. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, tư vị trong lòng cũng không dễ chịu.Cuối cùng vẫn là Khang phi mở miệng trước, “Bổn cung biết trong lòng ngươi khó chịu, nhưng có vài lời bổn cung vẫn phải nói. Nếu không phải vì ngươi hành sự lỗ mạng, chuyện của Thiên Linh có lẽ sẽ còn cơ hội cứu vãn. Nàng chết là vì ngươi.”
Không chờ được một câu an ủi, lời Khang phi nói tựa như dao. Mắt Dương Quỳnh đã không còn lệ, nàng chỉ cúi đầu, nhìn mặt đất. Nàng biết điều Khang phi nói đều là sự thật. Mình không có nhiều tâm cơ, lại nhiệt tình mù quáng, trúng quỷ kế của người khác, liên lụy đến cả một mạng của Thiên Linh.
Hối hận, giống như kiến bâu lấy mật.
“Nếu ngươi muốn khóc, thì hãy nhân dịp hôm nay để nước mắt chảy khô đi. Bây giờ chúng ta từng bước hung hiểm, sẽ không còn Thiên Linh thứ hai chịu chết vì ngươi nữa.”
Lời Khang phi nói làm thân mình Dương Quỳnh chấn động. Đúng vậy, hiện tại sao có thể là lúc để đau lòng được? Nàng còn phải lấy lại công bằng cho Thiên Linh, còn phải bảo vệ Khang phi, rốt cuộc thì mình ở trong này khóc cái gì?
“Nương nương, ta biết sai rồi, nguyện ý nhận hết tất cả trách phạt.”
Khang phi lắc đầu, “Có trách phạt gì thì trước tiên ngươi cũng phải nhớ kỹ. Bây giờ là lúc dùng người, người bên cạnh mà bổn cung có thể tin tưởng được chỉ có ba người các ngươi. Ngươi đi nói cho Nguyên Hương và Như Quyên biết, ba người các ngươi luân phiên thay nhau nghỉ ngơi, một người trông giữ cung là được rồi. Chuyện của Thiên Linh đã kết thúc, các ngươi cũng nên điều chỉnh lại tinh thần. Ngày hôm nay bổn cung không cần các ngươi hầu hạ, buổi tối lại đến đi.” Thấy Dương Quỳnh dường như muốn nói, Khang phi lại tiếp tục, “Đây là mệnh lệnh của bổn cung, không được kháng cự.”
Một câu, liền chặn lại lời Dương Quỳnh còn chưa nói ra miệng. Dương Quỳnh đành phải theo ý của Khang phi truyền đạt lại cho Nguyên Hương và Như Quyên. Ba người biết bây giờ không phải lúc cậy mạnh, vì thế luân phiên nghỉ ngơi, đến buổi tối, tinh thần của cả ba cũng đều khá hơn rất nhiều.
Ban ngày Khang phi cũng không nhàn rỗi, nàng đi một chuyến đến Cung Hồng Huy, nói chuyện với Chu Cẩm phi rất lâu mới trở về. Lúc trở lại, mặt trời cũng đã sắp lặn. Khang phi dùng bữa tối, sau đó chờ ba người Dương Quỳnh ở trong tẩm điện.
Trước khi Khang phi nói chuyện nhìn sắc mặt của cả ba, nhất là Dương Quỳnh, thấy khí sắc của các nàng đã tốt hơn nhiều so với ban sáng, lúc này mới lên tiếng nói, “Bổn cung biết, Thiên Linh chết các ngươi đều rất đau lòng. Nhưng chuyện cũ đã qua, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống. Nếu không muốn chuyện của Thiên Linh phát sinh lần nữa, chúng ta phải làm một cái gì đó.”
Ba người đều biết, Khang phi muốn hành động rồi, cùng đồng thanh nói, “Tất cả nghe theo nương nương phân phó.”
Khang phi lắc đầu nói, “Không vội. Trước tiên chúng ta phải biết rõ việc này do người nào gây nên.”
Như Quyên nói, “Là Tôn Mỹ nhân.”
Khang phi nói, “Tôn Mỹ nhân tất nhiên có tham dự, nhưng không phải chủ mưu. Lúc trước người đối phó với bổn cung đều là người dễ bị kích động, vì một chuyện nào đó mà muốn đưa bổn cung vào chỗ chết. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, đối phương không nóng không vội, mưu tính từ từ, hơn nữa lại đổi mục tiêu, xuống tay với Thanh Diệp. Nhìn bên ngoài thì như không có nguy hại lớn đến bổn cung, nhưng thật ra lại trực tiếp uy hiếp bổn cung. Đối phương là cao thủ mưu tính nhân tâm, nếu chúng ta lơ là, chỉ sợ cục diện sẽ rất khó lấy lại được thế cân bằng.””Tại sao lại luôn có người nhằm vào nương nương như vậy?” Như Quyên cau mày.
“Đánh rắn đập đầu. Đối phương muốn gì, bổn cung không biết, nhưng nếu đổi lại là bổn cung, bổn cung cũng sẽ làm như vậy. Cho nên đối phương là người thông minh, mà người thông minh tất có sở cầu, đương nhiên cũng không phải chỉ là vị trí này của bổn cung.” Vẻ mặt Khang phi không một gợn sóng, hiển nhiên đã biết đối phương là ai.
Nguyên Hương hỏi, “Nương nương, vậy chúng ta...”
“Chúng ta phải làm ngược lại, loại trừ vây cánh của đối phương, chậm rãi từng bước xâm chiếm thế lực của nàng.” Khang phi thở dài, “Bổn cung có lỗi với sư phụ.”
Ba người Dương Quỳnh đều giật mình, xem ra lần này Khang phi quyết định hạ thủ với Tôn Mỹ nhân rồi.
“Nguyên Hương, ngươi đi thả tin đồn, nói Hoàng thượng vốn định sủng hạnh mấy vị Mỹ nhân mới được tấn phong ở Thiên Nhu Uyển. Nhưng đáng tiếc, ở Thiên Nhu Uyển có người mà Hoàng thượng không muốn gặp, cho nên đành thôi.”
Nguyên Hương tự nhiên có cách thả tin tức ra ngoài, hơn nữa càng sẽ không bị người tra được ngọn nguồn.
Thiên Nhu Uyển.
Tôn Mỹ nhân vì chuyện tấn phong mà ý chí tinh thần sa sút. Nàng là người cao ngạo, từ khi vào cung tới nay danh tiếng đều luôn ở đầu ngọn gió. Trong các chư vị Mỹ nhân, nàng cũng là người đầu tiên được tấn phong Tiệp dư. Đáng tiếc trăng tròn rồi trăng lại khuyết, những ngày tháng an nhàn của nàng dường như ngay lúc đó liền bước vào ngõ cụt. Vì thất nghi trước điện mà bị giáng làm Mỹ nhân, vì chuyện cẩu thả của Thiên Thanh và thị vệ mà bị cấm túc, bỏ lỡ mất cơ hội đại phong Hậu cung, tuy rằng Tôn Mỹ nhân không chịu nhận thua, nhưng nàng cũng biết, đóa hoa thuộc về nàng kia cũng đã dần dần khô héo rồi.
Nhưng, nàng không cam lòng! Luận gia thế, luận dung mạo, luận tài hoa, so với mấy người Giang Tiệp dư nàng càng ưu tú hơn. Nhưng vì sao mình lại rơi vào kết cục ngày hôm nay?
Trong viện đang có người nói chuyện, Tôn Mỹ nhân cũng không muốn nghe. Mấy ngày nay, trong viện luôn có mấy kẻ nói không ít lời không xuôi tai. Lúc đầu nàng còn ra ngoài mắng chửi vài câu, nhưng sau dần cũng lười, không muốn động. Kệ các nàng nói đi, chẳng qua cũng chỉ là vài người không trèo cao được nên quay ra nâng cao đạp thấp mà thôi.
“Nhắc đến khiêu vũ, thì làm gì còn ai múa đẹp hơn Tôn Mỹ nhân tỷ tỷ của chúng ta chứ? Một khúc kim liên vũ khi đó, đã thành danh có một không hai đấy.”
“Theo ta thấy, muội muội khen nàng quá mức rồi, kim liên vũ kia tuy đẹp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tài nghệ vũ cơ tầm thường mà thôi, làm sao có thể được xưng là thất tuyệt có một không hai cơ chứ? Nói đến khiêu vũ, chúng ta ai mà không được học từ nhỏ? Bất quá cũng chỉ là có người thích khoe ra thôi. Thật tình, chúng ta là phi tần của Hoàng thượng, sao có thể động một chút là múa cho người khác xem được? Chúng ta cũng không phải vũ cơ, đúng là vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận mà.”
“Tỷ tỷ nói đúng. Chúng ta là người phải giữ thân phận, dù muốn tranh sủng cũng không thể làm chuyện mất thể diện được. Không giống như một vài người, ngoại trừ thứ đó ra, cũng chẳng lấy ra được cái gì khác.”
Một loạt tiếng cười châm biếm quanh quẩn trong Thiên Nhu Uyển.
Tôn Mỹ nhân nắm chặt khăn tay. Khiêu vũ là sinh mệnh của nàng, bỏ lợi ích qua một bên, thì quả thật nàng không từ bỏ khiêu vũ được.
Từ khi bắt đầu học vũ đạo, không một ngày nào là nàng không luyện tập.
Thế nhưng... Thế như hiện giờ...
Tôn Mỹ nhân nhìn bộ Hoa thái nghê thường kia, bên trên đã phủ một lớp bụi. Nàng không cách nào khiêu vũ được nữa. Mỗi lần muốn nhảy, trong đầu nàng không tự chủ đều xuất hiện hình ảnh Khang phi khiêu vũ. Dáng múa hoàn mỹ, ngạo cốt như tiên, không thể tượng tưởng được, cũng không thể cao siêu hơn.
Tôn Mỹ nhân thấy tay của mình run run. Nàng liều mạng áp chế hai tay mình, nhưng lại vẫn run rẩy không ngừng.
Không còn vũ đạo, nàng không còn tư cách tranh sủng, cũng không còn giá trị sống.
Cứ chờ chết như vậy sao?
“Ha ha ha ha!” Tôn Mỹ nhân đột nhiên cất tiếng cười to.
Thẩm Thu Hoa! Coi như ta chết, cũng phải kéo ngươi chôn cùng!
Buổi tối ngày hôm sau, cung nữ Phù Dung của Chu Cẩm phi tới Cung Lung Hoa, nói rất nhiều chuyện với Khang phi. Chỉ là Khang phi đuổi Dương Quỳnh ra ngoài, không cho nàng nghe. Phù Dung đi rồi, Dương Quỳnh mới được gọi vào. Nhưng Khang phi cũng không cho Dương Quỳnh biết rốt cuộc Phù Dung đã nói những gì, chỉ hỏi tình hình của Tố Tranh.
Như Quyên nói, “Sáng sớm hôm qua nàng có tỉnh lại một lần. Nô tì hỏi nàng tình hình, nàng vẫn nói giống như lúc trước đã nói với nô tì, nên nô tì cũng không bẩm báo lại với nương nương.”
Khang phi nghe xong lại hỏi tình hình Tố Cầm.
Như Quyên trả lời, “Nô tì đã báo với Cục Cung Chính, nghe nói Doãn Cung chính đã phái người đi tra xét, đại khái là trong hai ngày sẽ có tin tức.”
“Tố Cầm sẽ không tự dưng mất tích. Xem ra là lành ít dữ nhiều rồi.”
“Nương nương, người nói Tố Cầm cũng là nội gián sao?” Như Quyên dò hỏi.
“Các ngươi ngẫm lại xem, Thường ma ma xuất môn, Thanh Diệp theo dõi bị hãm hại, Thiên Linh ra tay giết người, trong việc này, không phải có một sợi dây nối chúng lại với nhau sao?”