Chương 112: Thẩm Vấn

Lại nói sau khi Dương Quỳnh đi vào phòng bếp nhỏ, không nhìn thấy Trương Yến liền xoay người đi vào phòng nghỉ của các nô tài ở bên ngoài, thấy bên trong mơ hồ lấp lóe bóng người. Dương Quỳnh không làm kinh động đến người bên trong, trở mình leo lên, nằm trên mái ngói nghe động tĩnh trong phòng.

Trong phòng có tiếng người đi qua đi lại, cùng với tiếng thở dài, có thể tưởng tượng người trong phòng đang rất lo lắng.

“Ngươi sợ cái gì?” Một giọng nữ truyền đến, Dương Quỳnh vừa nghe thấy giọng nói này, cảm giác máu đều đông lại, không ngờ là giọng của Yên Xảo.

“Bà cô của ta, ta có thể không sợ sao? Nếu Như Tuyết khai ra ta, ta chỉ có một con đường chết?” Là giọng của Trương Yến.

Yên Xảo nói: “Cũng không phải ngươi hạ độc, coi như Như Tuyết khai ra ngươi thì ngươi ăn ngay nói thật, không làm việc trái với lương tâm, thì không cần phải sợ quỷ gõ cửa.”

Trương Yến thở dài, “Ngươi nói thì dễ lắm. Loại chuyện này thà rằng oan uổng chứ sẽ không bỏ qua. Lúc ấy ta nên trực tiếp đến thưa bẩm với nương nương mới đúng. Chuyện này... Ai, chuyện này có giải thích thế nào cũng không rõ ràng.”

“Không phải lúc ấy ngươi đã nấu lại tổ yến sao? Làm sao lại xảy ra chuyện được?” Yên Xảo hỏi.

“Nếu ta biết thì cũng không cần ở trong này lo lắng.” Trương Yến lẩm bẩm nói: “Ta có cảm giác bị người khác tính kế.”

“Ngươi nghi ngờ ai?” Yên Xảo hỏi.

Trương Yến không nói tiếp. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Một lúc lâu sau Trương Yến mới nói: “Yên Xảo, nể tình chúng ra quen biết, nếu ta xảy ra chuyện, ngươi nói với nương ta giúp ta, nói ta không đầu độc người khác, là ta bị oan.”

Yên Xảo gật đầu, “Nương nương nhẹ dạ, có lẽ ngươi sẽ không chết đâu.”

Trương Yến không nói gì, dùng một tiếng thở dài kết thúc đối thoại của hai người.

Dương Quỳnh nghe hai người nói chuyện, rất khó phán đoán bọn họ đang nói thật hay giả. Nhìn dáng vẻ của Yên Xảo có vẻ là hiểu rõ tình hình, nhưng hai người kia cũng không giống như người hạ độc. Vậy là ai hạ độc? Là ai đổi bát tổ yến kia?

Dương Quỳnh đang rối rắm, liền thấy Yên Xảo từ trong phòng đi ra, nhìn xung quanh một chút, thấy không có người, lúc này mới an tâm rời đi.

Dương Quỳnh lại quan sát trong chốc lát, thấy Trương Yến không có hành động gì, nàng nóng lòng muốn trở về báo cho Khang phi phát hiện này, liền trở lại tẩm điện báo với Khang phi nội dung vừa mới nghe được.

Khang phi nghe xong, suy nghĩ một lúc, “Đi gọi Trương Yến tới đây.” Đồng thời quay đầu nói với Như Quyên, “Thay y phục cho bổn cung.”

Như Quyên lưu loát mặc áo khoác cho Khang phi, búi lại tóc cho nàng, rồi sau đó dìu Khang phi đến thư phòng.

Trương Yến đã bị đưa đến thư phòng, sau khi Khang phi bước vào, Trương Yến lập tức quỳ rạp xuống đất nói: “Nô tài biết tội, mời nương nương trách phạt!”

Khang phi nói: “Bổn cung còn chưa hỏi, ngươi đã vội vàng nhận tội. Đây không phải rất kì lạ sao?”

Trương Yến nói: “Nương nương nhìn rõ mọi việc, coi như nô tài chối cãi cũng vô dụng. Nương nương, nô tài nhất thời hồ đồ, không đúng lúc bẩm báo chuyện hạ độc, nhưng nô tài thật sự không phải người hạ độc! Nương nương đối đãi với chúng nô tài tốt như vậy, làm sao nô tài có thể che mờ lương tâm mà đi đầu độc nương nương?”

“Nếu không phải ngươi làm, vậy ngươi kể lại tường tận chuyện ban nãy cho bổn cung nghe.” Khang phi phân phó nói.

“Vâng.” Trương Yến xoa mồ hôi trên trán, kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra.

Sự tình đại khái cũng như Như Tuyết nói. Có chút không giống chính là bát tổ yến kia bị Yên Xảo va vào Như Tuyết nên mới rớt một ít ra ngoài, lúc này mới phát hiện trong đó có độc. Cũng là Yên Xảo khuyên Trương Yến không cần để lộ, hầm lại một bát thay thế là được rồi.

Khang phi nghe xong ngưng mi trầm tư một lúc, cho người dẫn Trương Yến xuống, giam lại.

“Nương nương, có cần dẫn Yên Xảo tới hỏi không?” Như Quyên hỏi.

Khang phi lắc đầu, “Các ngươi có cảm thấy gần đây Yên Xảo hơi kỳ lạ không?”

Nghe nàng nói vậy, Dương Quỳnh nói: “Nói vậy, ta cũng nhớ tới hai chuyện. Thứ nhất là đêm tiết Nguyên tiêu biểu hiện của nàng có chút kích động. Thứ hai là mấy ngày trước khi ta với nàng cùng đi đòi Hoa thái nghê thường, dường như nàng cũng muốn gây chuyện, nhưng bị ta ngăn cản.”

Như Quyên tiếp lời nói: “Nghe nói gần đây nàng ở bên ngoài cũng hiếu thắng hơn, đôi khi còn bắt nạt một vài tiểu cung nữ trong cung.”

Con ngươi Khang phi hơi híp lại, “Yên Xảo là một nha đầu lanh lợi. Nàng phải biết việc này là không nên làm. Bổn cung thấy, xem ra gần đây nàng rất áp lực.”

“Chẳng lẽ...” Như Quyên dò xét nói: “Yên Xảo không trung thực?”

Gần đây Dương Quỳnh nghe được có người phản bội gì gì đó đều cảm thấy phiền lòng, nói thẳng: “Yên Xảo làm rất nhiều việc cho nương nương, có phải thay lòng đổi dạ hay không chỉ cần nói chuyện này ra là được rồi, cần gì phải gây sức ép như vậy?”

Như Quyên ngẩn ra, nghĩ đến loại khả năng này, đều cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.

“Thanh Diệp, thời gian này ngươi chú ý Yên Xảo, không được rút dây động rừng. Bổn cung không muốn hoài nghi nàng, nhưng bổn cung không thể không hoài nghi nàng. Ngươi có hiểu ý bổn cung không?” Khang phi nhìn thẳng Dương Quỳnh.

“Ta hiểu được.” Dương Quỳnh đáp lời, trong lòng cũng hiểu được đạo lý kia, thế nhưng loại cảm giác hoài nghi bằng hữu này thực sự rất khó tiếp nhận. Suy cho cùng nàng không có sự bình tĩnh và lý trí như Khang phi, lúc trước nghi ngờ Thiên Linh đã làm nàng rất khó chấp nhận, bây giờ lại muốn theo dõi Yên Xảo, chỉ cảm thấy khí bị nghẹn ở ngực, không lên được mà cũng không xuống được.

Khang phi nhìn vẻ mặt của nàng, âm thầm lắc đầu. Dương Quỳnh, người này đủ thông mình, nhưng có khi sẽ lại hành động theo cảm tính. Trọng tình vốn không phải chuyện gì xấu, nhưng ở trong cung này, khó đảm bảo sẽ không bị người lợi dụng.

“Các ngươi đều lui xuống đi, bổn cung muốn suy nghĩ lại thế cục trước mắt.” Khang phi mệt mỏi khoát tay.

Như Quyên liếc mắt một cái, kéo tay Dương Quỳnh ra khỏi thư phòng.

“Thanh Diệp, nương nương suýt nữa bị độc chết, sao ngươi có thể không hiểu chuyện như vậy?” Lúc nãy Như Quyên đều tận mắt nhìn thấy, trước mặt Khang phi nàng không thể nói gì, nhưng không có nghĩa là nàng đồng ý với cách làm của Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh quay đầu nhìn cửa thư phòng, thở dài nói: “Chẳng lẽ ngươi cũng không để tâm sao? Hoài nghi bằng hữu sớm chiều ở chung với mình, trăm phương ngàn kế tìm ra sơ hở của các nàng, sau đó đưa các nàng vào chỗ chết?”

Như Quyên kéo tay Dương Quỳnh đi ra xa, lúc này mới nói: “Nếu đã là bằng hữu, thì sẽ không phản bội.”

Dương Quỳnh không có lời nào để nói. Trong lòng nàng vẫn có một trở ngại không vượt qua được. Đối với việc tín nhiệm đồng nghiệp, đã là thói quen nhiều năm khi nàng tham gia quân ngũ, thâm căn cố đế. Đó là có thể giao tính mạng của mình cho đồng nghiệp, hiện giờ lại người lừa ta gạt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Vì sinh tồn sao? Ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người cũng không có, vậy sống còn có ý nghĩa gì?

Như Quyên rất lo lắng, cảm xúc hiện tại của Dương Quỳnh là trước nay chưa từng có. Căn bản Như Quyên cũng không nghĩ tới đối với việc theo dõi Yên Xảo nàng lại mâu thuẫn như vậy, “Nếu ngươi không muốn làm, vậy để ta theo dõi Yên Xảo đi.”

“Không cần. Dù sao cũng là nương nương phân phó, để ta đi đi.” Dương Quỳnh thở ra một hơi phiền muộn, ngẩng đầu lên nhìn Như Quyên, “Tuy ta có khó thể tiếp nhận, nhưng ta có người muốn bảo vệ, yên tâm đi, ta sẽ không làm hỏng việc.”

Rốt cuộc Như Quyên cũng thở phào nhẹ nhõm, “Chỉ hy vọng thế.”

Khang phi nhấc bút Lang Hào lên, hồi lâu lại buông xuống. Thế cục hỗn loạn trước mắt, Cung Lung Hoa của nàng lập tức có hai cung nữ có vấn đề, cũng đều là người mình tin cậy, không thể không nói đây chính là đánh nàng trở tay không kịp. Đúng lúc này Dương Quỳnh lại còn nghĩ không thông, người trong tay nàng có thể sử dụng đã không nhiều nữa.

“Ai!” Thở dài một tiếng, Khang phi xoa nhẹ mi tâm. Sống trong thâm cung chín năm, nàng hiểu rõ đạo lý rút dây động rừng. Hôm nay là một bàn cờ loạn, chỉ cần hạ sai một quân cờ, chính là sinh tử hai đường.

Nghĩ như vậy, Khang phi lại thẩm vấn Trương Yến, hỏi quan hệ của hắn và Yên Xảo. Hóa ra trước khi vào cung Yên Xảo và Trương Yến đã quen biết. Khi Yên Xảo còn ăn xin ở ven đường, Trương Yến từng bố thí thức ăn cho nàng. Có điều nhà Trương Yến cũng nghèo, lúc này mới học nghề trong tửu lâu (quán rượu). Sau đó ông chủ của tửu lâu bị hoạch tội liền bắt hắn đi gánh tội thay, mà hắn còn nhỏ tuổi, nên liền tịnh thân* vào cung.

(*tịnh thân: trước khi vào cung làm thái giám thì phải ... mọi người hiểu rồi đấy :]] )

Về sau lại gặp Yên Xảo ở Cung Lung Hoa. Hai người coi như người quen cũ, thường xuyên qua lại, thân thiết hơn so với những người khác. Yên Xảo ham ăn, Trương Yến thường xuyên giữ lại thức ăn ngon cho nàng. Yên Xảo cũng thường cho hắn một ít bạc vụn. Trương Yến từng hỏi Yên Xảo bạc ở đâu ra, Yên Xảo chỉ nói là Khang phi thưởng. Trương Yến biết tuy rằng Yên Xảo không phải là người hầu hạ bên cạnh Khang phi, nhưng ở trước mặt Khang phi xem như được yêu thích, nên cũng không nghĩ nhiều.

Chuyện lần này vốn dĩ hắn cũng không biết gì, đến khi nghe Như Tuyết nói trong tổ yến có độc, thì Yên Xảo mới qua nhỏ giọng nói cho hắn biết chuyện hầm lại một bát tổ yến mới. Còn uy hiếp nói, một khi chuyện bị vỡ lở, hắn tuyệt đối không có đường sống. Coi như Khang phi không truy cứu, thì Cung Lung Hoa này tất nhiên cũng sẽ không dung nạp hắn nữa. Mà hắn đã sơ suất như vậy, thì còn chủ tử nào dám dùng hắn? Trương Yến từng chịu khổ, từng bị người ta bắt nặt, hắn biết sự đau khổ của những loại ức hiếp này. Nghĩ như vậy, ma xui quỷ khiến liền đồng ý.

Đến khi Như Tuyết mang đi, Trương Yến dự cảm sự việc không đúng, tìm Yên Xảo thương lượng. Sự tình về sau Dương Quỳnh cũng đã nói với Khang phi.

Khang phi nghe xong, lại hỏi lại vài chi tiết mấy lần. Thấy Trương Yến trả lời cơ bản nhất trí, đoán lời hắn nói là thật. Trương Yến này cũng đúng thật là xui xẻo. Hồ đồ bị kéo vào, nhưng có tội chính là có tội, cho dù không phải chủ mưu, thì cũng là đồng phạm.

Khang phi lệnh Nguyên Hương tiến vào dẫn Trương Yến xuống giam giữ, “Ở trong cung này, ngu xuẩn cũng là một loại tội lỗi. Cho nên bổn cung đã nói, bên cạnh bổn cung không cần kẻ ngu dốt.”

Lúc này Dương Quỳnh đi vắng, ở cạnh Khang phi chỉ có mình Như Quyên, “Như vậy xem ra, người hạ độc chính là Yên Xảo?” Như Quyên hỏi.

Khang phi có chút hứng trí hỏi lại, “Mặc kệ có phải là Yên Xảo hay không, ngươi đoán thử xem, chủ tử sau lưng Yên Xảo là ai?”

Như Quyên kinh ngạc nói: “Nương nương người đã biết?”

Khang phi cười lắc đầu, “Ngươi nghĩ bổn cung là thần tiên sao? Không có manh mối thì sao biết được?”

Như Quyên khó xử nói: “Nương nương cũng nói là không có manh mối, thì sao nô tỳ có thể đoán được?”

Khang phi nói: “Có manh mối rồi thì ngươi còn đoán làm gì? Mau đoán đi.”

Vẻ mặt Như Quyên đau khổ. Thế nào lại cảm giác như đang chơi trò chơi với Khang phi vậy? Trong đầu nàng loại trừ từng vị chủ tử một, nghĩ đến đầu tiên đương nhiên là Hoàng hậu. Nhưng nếu Hoàng hậu muốn động thủ thì tình hình tuyệt đối sẽ không như bây giờ, cũng sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy.