Như Quyên nói: “Nương nương, việc này phải bẩm báo ngay với Hoàng thượng, để Hoàng thượng làm chủ cho người!”
Khang phi khoát tay chặn lại, “Không vội, bổn cung muốn suy nghĩ thật kỹ.”
Vốn dĩ mọi người cho rằng việc này lại muốn ầm ĩ ra ngoài, không ngờ Khang phi đột nhiên yên tĩnh, không chỉ không cho người báo cho Hoàng thượng, thậm chí còn dặn Lý thái y phải miệng kín như bưng, không được để lộ.
“Nương nương, người tính làm thế nào?” Tiễn Lý thái y rời đi, Dương Quỳnh rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Khang phi vuốt vuốt góc áo của mình, đăm chiêu.
“Các ngươi không cảm thấy chuyện này có chút kì lạ sao?”
Lúc này Nguyên Hương cũng tiến vào, nghe được câu hỏi của Khang phi, nói: “Ý của nương nương là...”
Dương Quỳnh trầm ngâm nói, “Nương nương là nói chuyện này làm quá lộ liễu sao?”
Khang phi gật đầu, “Nếu quả thật muốn hại bổn cung, chỉ cần hạ thạch tín vào tổ yến, chờ Như Quyên đến lấy là được rồi. Cần gì phải uổng công đưa tới. Bổn cung xưa nay cẩn thận, hành vi này cũng đã đủ khiến cho bổn cung hoài nghi. Huống chi...” Khang phi nhìn chén nhỏ trước mặt mình, “Huống chi lại là dùng loại độc thạch tín thường thấy nhất này, sau đó chỉ cần truy xét, lập tức có thể tra ra. Mặc dù hại chết bổn cung, nhưng người nọ cũng sẽ không trốn được, chuyện này quả thật không phải hành động sáng suốt.”
Ba người nghe xong đều cảm thấy có lý. Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
Như Quyên đi mở cửa, đứng ở bên ngoài chính là Thiên Linh. Dương Quỳnh vừa thấy Thiên Linh, trong lòng liền căng thẳng. Mấy ngày nay, tuy rằng nàng và Khang phi đều đang hoài nghi Thiên Linh, nhưng lại án binh bất động, cũng không nói cho những người khác. Mỗi ngày Thiên Linh đều đúng quy củ làm việc, không bắt được bất kì nhược điểm nào.
Thiên Linh tiến vào nói với Khang phi, “Nương nương, cây trâm ngọc hôm trước bị gãy đã được người của Cục Thượng Phục sửa xong.” Nói xong, đưa tới một cái hộp gỗ.
Khang phi mở ra nhìn, thấy là cây trâm ngọc mấy ngày trước mình vô ý làm rơi xuống đất vỡ thành hai đoạn đã được ghép lại, nối bằng tơ vàng, làm thành điêu khắc, xem ra đúng là rất độc đáo. Cây ngọc trâm này cũng không phải danh phẩm quý giá gì, chỉ là ngày thường Khang phi cài quen rồi, không nỡ vứt mà thôi. Hiện giờ sửa được rồi, nàng cũng rất vui mừng.
“Nhìn tay nghề, hẳn là từ tay của Lý Tư Sức rồi.”
Thiên Linh cười nói: “Ánh mắt của nương nương thật tinh tường. Bởi vì là đồ của nương nương, nên Lý Tư Sức không dám mượn tay người khác, tự mình động thủ ghép lại.”
Khang phi gật gật đầu, “Cũng vất vả cho ngươi rồi.”
Thiên Linh vạn phúc nói, “Làm việc cho nương nương, nào có chỗ nào khổ cực. Nếu không còn chuyện gì khác, nô tỳ xin lui xuống trước.”
“Đi đi.”
Thiên Linh đi rồi, Khang phi nói: “Như Quyên, ngươi dẫn người đưa tổ yến đến đây, nhớ kỹ, đừng để lộ. Nguyên Hương, ngươi đi thông báo, gác cửa cung chặt chẽ, bất luận là người nào của Cung Lung Hoa cũng không được ra ngoài.”
Như Quyên cùng Nguyên Hương đáp lời, chia nhau ra làm việc.
“Nương nương vẫn nghi ngờ Thiên Linh?” Dương Quỳnh hỏi.
Khang phi vuốt vuốt cây trâm ngọc, hỏi ngược lại, “Ngươi không nghi ngờ nàng sao?”
“Thế nhưng ta cẩn thận quan sát, nàng làm chuyện gì cũng đều rất bình thường, không có chỗ đáng để hoài nghi.”
Khang phi quay đầu nhìn nàng, thở dài, “Chung quy ngươi vẫn không muốn tin nàng phản bội bổn cung. Chuyện này cũng khó trách, nàng đối với ngươi, quả thật rất tốt.”
Dương Quỳnh vò đầu, nhỏ giọng thì thầm, “Ta chỉ tin tưởng chứng cứ.”
“Bổn cung bất động lâu như vậy, không phải là đang đợi chứng cứ sao? Gần đây ngươi vẫn phải chú ý đến Thiên Linh, có điều không cần để lộ chân tướng, làm nàng phòng bị.”
“Ta biết.”
Như Quyên dẫn cung nữ đưa tổ yến vào tẩm điện, “Thưa nương nương, đây là cung nữ đến đưa tổ yến, tên là Như Tuyết.”
Như Tuyết là một cung nữ tuổi xấp xỉ với Y Vân, bộ dạng rất bình thường, không có điểm gì xuất sắc. Lúc này nàng thi lễ nói: “Nô tỳ Như Tuyết tham kiến nương nương.” Tuy rằng cùng làm người hầu ở Cung Lung Hoa, nhưng Như Tuyết không có tư cách tiếp xúc trực tiếp với Khang phi. Vì thế đã lâu như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng đối mặt nói chuyện với Khang phi.
“Đứng lên đáp lời.” Thân thể Khang phi còn chưa khỏe hẳn, lại vừa mới trải qua chuyện hạ độc kinh tâm độc phách này, tuy rằng ở trước mặt người ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ. Lúc này thái độ có chút mệt mỏi. Dương Quỳnh thấy vậy nói: “Nương nương, người mệt rồi, giao cho chúng ta hỏi đi, người nghe là được rồi.”
Khang phi gật gật đầu, tựa đầu vào gối mềm nghỉ ngơi.
Dương Quỳnh liếc mắt về phía Như Quyên ra hiệu, ý là để Như Quyên hỏi trước.
Như Quyên hiểu được, hỏi: “Như Tuyết, đồ bổ của nương nương là ai sai ngươi đưa tới?”
Như Tuyết ngập ngừng nói: “Là... là nô tỳ thấy tổ yến hầm xong rồi, sợ cứ để như vậy sẽ làm hỏng hương vị, cho nên mới tự chủ trương đưa tới cho nương nương.”
“Thật vậy sao?” Như Quyên nói xong sắc mặt trầm xuống, quát: “Nha đầu to gan! Ở trước mặt nương nương ngươi còn dám nói dối? Không muốn sống nữa phải không?”
Như Tuyết sợ tới mức quỳ trên mặt đất, khóc ròng nói: “Nương nương tha mạng! Như Quyên tỷ tỷ tha mạng! Nô tỳ không nói dối. Đúng là tổ yến hầm xong rồi, nô tỳ liền đưa tới.”
Như Quyên còn muốn mắng nữa, Dương Quỳnh ngăn lại, nói: “Như Quyên, ngươi dọa nàng như vậy cũng không hỏi được gì.” Dương Quỳnh nói xong, chậm rãi bưng chén tổ yến ở trước mặt Khang phi, đi tới trước mặt Như Tuyết, “Chén tổ yến này là nương nương thưởng cho ngươi. Ngươi ăn đi.”
Như Quyên giật mình nhìn Dương Quỳnh. Nàng không nghĩ tới bình thường Dương Quỳnh ôn hòa thế nhưng lúc này lại hung ác như vậy? Nhưng nàng không biết, ở trong lòng Dương Quỳnh nghĩ đến mà sợ cũng không kém gì Khang phi. Các nàng đều cho rằng vừa mới qua việc trúng độc kia, lúc này đối phương hẳn sẽ ngừng công kích, tránh mũi sào, không ngờ lại lập tức ra tay, đây quả thật chính là khiêu khích.
Trước giờ Dương Quỳnh cũng không phải người nương tay nhân từ. Đối đãi với địch nhân, nàng ra tay luôn tàn nhẫn và quyết đoán.
Chén nhỏ bị đưa đến bên miệng Như Tuyết. Như Tuyết sợ tới mức từng bước lui về phía sau, “Thanh Diệp tỷ tỷ tha mạng! Thanh Diệp tỷ tỷ tha mạng!”
“Đồ ngon như vậy, tại sao không ăn?” Dương Quỳnh cười giống như lưỡi đao, cắt xuống một vết thương trong lòng Như Tuyết.
“Nô tỳ... nô tỳ sao dám ăn đồ bổ của nương nương?” Sắc mặt Như Tuyết trắng bệch, lời nói ra run lẩy bẩy.
“Không phải nương nương đã thưởng cho ngươi rồi sao?” Dương Quỳnh lại đưa chén nhỏ đến gần.
Như Tuyết lại như cũ né tránh như hồng thủy mãnh thú, tiếp tục lùi về sau.
Dương Quỳnh không cười, trầm thấp thở dài, “Như Tuyết, nếu ngươi muốn chúng ta tin lời ngươi nói, vậy ngươi hãy ăn bát tổ yến này. Nếu không ăn, chúng ta sẽ đưa ngươi đi Chấp Hình Ti, nói ngươi có ý đồ mưu hại nương nương. Hai con đường, tự ngươi chọn đi.”
Như Tuyết khóc dập đầu nói: “Hai vị tỷ tỷ, nô tỳ van cầu mọi người, thả cho nô tỳ một con đường sống đi! Nô tỳ thật sự không làm gì cả, nô tỳ chỉ đến đưa đồ bổ mà thôi!”
Lời này của Như Tuyết rõ ràng là có hàm ý khác. Dương Quỳnh nói: “Nhìn bộ dáng của ngươi đáng thương như vậy, chúng ta cũng không phải ác nhân vô tình. Như vậy đi, đem tất cả những gì ngươi biết nói hết cho chúng ta, chúng ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, thế nào?”
Như Tuyết nức nở không nói lời nào, dường như đang cân nhắc.
“Nếu ngươi còn định nói láo, ta sẽ cầm bát tổ yến này tự mình đổ vào miệng ngươi.” Dương Quỳnh nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, vẻ mặt khát máu.
Như Tuyết nhìn bát tổ yến trong tay nàng, thấp giọng nói: “Ở trong đó... ở trong đó có độc.”
Như Quyên vội vàng hỏi: “Là ngươi hạ độc?”
Như Tuyết lắc đầu, “Làm sao nô tỳ dám hạ độc? Là lúc nô tỳ bưng tổ yến, không cẩn thận làm đổ một ít ra ngoài, bị một con mèo hoang ăn, lúc sau nó liền sùi bọt mép chết. Thế nên nô tỳ mới biết trong này có độc.”
“Nếu đã biết có độc, vì sao ngươi còn muốn đưa tới đầu độc nương nương?” Như Quyên tức giận nói. Biết rõ có độc còn dám đưa tới, không muốn sống nữa sao?
Như Tuyết khóc ròng nói: “Nô tỳ thấy có độc, liền muốn đến thưa bẩm với nương nương. Nhưng không ngờ gặp được Trương công công, hắn nghe nói trong tổ yến có độc, liền cầu nô tỳ đừng để lộ, nói nếu bẩm báo nương nương, hắn liền không sống được. Nô tỳ thấy bộ dạng của hắn đáng thương liền đồng ý. Rồi sau đó hắn hầm một bát tổ yến khác, bởi vì phải cho kịp giờ dùng đồ bổ của nương nương, nên hắn đun bằng lửa lớn, mùi vị kém hơn ngày thường rất nhiều. Vì muốn không có chênh lệch lớn, hắn mới sai nô tỳ đem tổ yến vừa mới nấu xong đưa đến trước. Nếu đợi đến lúc Như Quyên tỷ tỷ đến lấy, tổ yến kia sẽ bị tan ra mất.”
Nghe được câu nói sau cùng của Như Tuyết, Dương Quỳnh cùng Như Quyên không hẹn mà cùng nhìn về phía bát tổ yến, lại thấy tổ yến không có gì thay đổi.
“Ngươi đang nói dối!” Như Quyên cả giận nói.
“Oan uổng! Những lời nô tỳ nói đều là thật. Nếu có một câu nói dối, nô tỳ sẽ lập tức chết ở đây!” Lúc này vì muốn thoát tội mà Như Tuyết không để ý đến bất kì cái gì nữa.
Dương Quỳnh với Như Quyên liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy lời Như Tuyết nói đúng là có vài phần có thể tin.
Dương Quỳnh nói: “Nếu như đã đổi bát tổ yến khác, vậy tại sao ngươi lại nói bát tổ yến này có độc?”
Một lúc lâu sau Như Tuyết mới đáp. “Nô tỳ không biết. Chỉ là... chỉ là trong lòng nô tỳ chột dạ, thấy Như Quyên tỷ tỷ đến tìm, liền biết sự việc có khả năng đã bị phát hiện, lại thấy bát tổ yến một miếng cũng không vơi, Thanh Diệp tỷ tỷ còn bắt nô tỳ nhất định phải ăn. Nô tỳ liền cảm thấy trong bát này nhất định là có vấn đề, nhất định là có độc.”
“Ngươi có thấy người hạ độc hay không?” Dương Quỳnh hỏi.
Như Tuyết lắc đầu, “Lúc nô tỳ phát hiện, trong tổ yến đã có độc rồi.”
Dương Quỳnh nhìn ánh mắt Như Tuyết một lúc, nàng không nói gì, quay đầu lại nhìn Khang phi đang dựa vào gối mềm.
Khang phi gật gật đầu, Dương Quỳnh liền cho người vào dẫn Như Tuyết xuống trông giữ.
“Nương nương, chúng ta có cần đi tìm Trương Yến không?” Như Quyên hỏi.
“Vừa rồi Như Tuyết đã nói, bát tổ yến Trương Yến hầm rất nhanh sẽ bị tan, cho nên mới lập tức đưa tới. Thế nhưng các ngươi xem bát này, đã lâu như vậy rồi mà vẫn rất tốt. Điều này nói lên cái gì?” Khang phi ngồi dậy, nhìn hai người trước mặt.
Như Quyên nói: “Chẳng lẽ đây là bát lúc đầu có độc kia?”
Khang phi gật đầu, nói với Dương Quỳnh, “Ngươi đến phòng bếp nhỏ theo dõi Trương Yến, hắn nhất định sẽ để lộ sơ hở?”
Dương Quỳnh không rõ tại sao Khang phi lại chắc chắn như vậy, nhưng vẫn theo phân phó của Khang phi đi làm.
Lúc này Nguyên Hương tiến vào, đi đến trước giường Khang phi nói: “Nương nương, thái giám thủ vệ nói, một khắc trước, Trương Yến của phòng bếp nhỏ định xuất cung, bị ngăn lại xong liền trở về.”
Khang phi cười nói: “Có lẽ, rất nhanh Thanh Diệp sẽ có phát hiện.”