Như Quyên đi vào tẩm điện, dựa theo phân phó của Khang phi tắm rửa thay y phục cho nàng, bận đến khuya mới hầu hạ Khang phi đi ngủ xong.
Qua mấy ngày điều dưỡng, thân thể Khang phi đã khá hơn rất nhiều, chỉ là mấy ngày nay lại có tuyết rơi lớn. Hoàng thượng thương tiếc Khang phi thể yếu, miễn cho nàng một tháng thỉnh an, còn đưa tới một lượng thuốc bổ lớn. Chu Cẩm phi cũng thường tới nói chuyện với Khang phi, đem chuyện tình trong cung nói cho Khang phi nghe.
Sau khi Phùng Tiệp dư được tấn phong, dường như liền thành tân sủng của Hoàng thượng. Ban đầu Hoàng thượng chỉ mang theo áy náy tới thăm nàng một lúc, lại không ngờ Phùng Tiệp dư dốc sức nắm lấy cơ hội. Qua vài lần, Hoàng thượng dĩ nhiên lại mê thích, lúc nhàn hạ luôn đến ngồi một chút, số ngày ngủ lại cũng ngày càng nhiều.
Khang phi nghe xong lời này, cười nói: “Ta đã sớm nói Phùng Tiệp dư là người có phúc khí mà.”
Chu Cẩm phi lại nói: “Muội muội, cũng đừng nói tỷ tỷ không nhắc nhở ngươi. Tuy rằng ngươi được Thánh sủng lâu dài, nhưng nam nhân đều ham mới mẻ. Gần đây ngày ngươi thị tẩm cũng không nhiều lắm, đừng để cho người bên ngoài đoạt mất vị trí của ngươi.”
“Tạ tỷ tỷ nhắc nhở, muội muội tự có chừng mực.”
Chu Cẩm phi gật đầu, “Vậy là tốt rồi. Hiện giờ thân thể ngươi cũng đã hồi phục. Bước tiếp theo tính toán làm thế nào?”
Khang phi cười, “Có chút manh mối, nhưng còn phải quan sát một khoảng thời gian. Nếu đối phương không sốt ruột, chúng ta tự nhiên cũng không gấp gáp.” Hơi dừng lại, Khang phi dường như nhớ tới một chuyện, nói: “Có chuyện này muốn làm phiền tỷ tỷ hỏi thăm giúp ta.”
“Ngươi nói.”
“Nghe nói công chúa Triều Vân gần đây luôn xuất hiện trong ngự hoa viên, thời tiết không tốt, nàng là một đứa bé, nếu cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”
Chu Cẩm phi cười nói: “Muội muội ngươi lại thích quan tâm những việc đó. Bên cạnh Triều Vân có nhiều người đi theo như vậy, làm sao có thể bị cảm lạnh được?”
“Tỷ tỷ hãy cứ hỏi thăm giúp ta một chút. Tại sao Quý phi tỷ tỷ không chăm sóc kỹ công chúa Triều Vân?”
Lúc này Chu Cẩm phi cũng hiểu ra, gật gật đầu nói: “Ta sẽ đi Cung Hưng Hòa xem sao.”
Tiễn Chu Cẩm phi, sau giờ ngọ, Cung Lung Hoa nghênh đón một vị khách hiếm thấy, không ngờ là tân sủng Phùng Tiệp dư.
Dương Quỳnh nhìn Phùng Tiệp dư gần mấy ngày không gặp mà dáng vẻ đại biến. Quanh thân y phục, trang sức ngay cả khăn tay cũng đều quý phái hơn. Sẽ không phải là một người mắt không mở nữa chứ? Một người hai người, Dương Quỳnh đều thấy phiền.
Khang phi sai người dẫn Phùng Tiệp dư đến tẩm điện. Phùng Tiệp dư ngồi bên giường ân cần thăm hỏi vài câu, rồi sau đó lệnh cung nữ Bích Nhã dâng lên thuốc bổ nói: “Thần thiếp biết nơi này của nương nương tất nhiên không thiếu thứ gì. Cỏ linh chi này là khi thần thiếp tiến cung thì phụ thân đưa cho, giờ tặng cho nương nương bồi bổ thân thể. Dù sao cũng là một chút tâm tư của thần thiếp, mong nương nương đừng từ chối.”
Khang phi nghe xong lời này liền sai người nhận lấy, “Ý tốt của Phùng Tiệp dư, bổn cung đương nhiên hiểu được.”
Phùng Tiệp dư cười cười, quay đầu nhìn người xung quanh, bộ dạng muốn nói lại thôi. Khang phi cười cho mọi người rời đi, chỉ để lại hai người Dương Quỳnh cùng Như Quyên.
“Phùng Tiệp dư có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”
Phùng Tiệp dư nói: “Nương nương, thần thiếp có thể có ngày hôm nay, tất cả là nhờ chỉ điểm ngày đó của nương nương. Thần thiếp không phải là người vong ân bội nghĩa, sau này thần thiếp vẫn như cũ theo nương nương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Mong nương nương đừng xa lạ với thần thiếp.”
“Hiếm thấy ngươi có phần tâm này. Hiện giờ ngươi là tân sủng, cho dù không có bổn cung, ngươi cũng có thể sống rất tốt.” Thái độ của Khang phi rất không mờ mịt, chỉ nhàn nhạt thản nhiên.
Phùng Tiệp dư cười khổ nói: “Thần thiếp vào cung đã lâu, biết rõ những gian khổ trong Hậu cung. Cho dù thần thiếp có vô danh như lúc trước, cũng không ngừng bị người hãm hại, huống chi là hiện giờ? Nói tân sủng gì đó, chẳng qua là bị Hoàng thượng đưa lên nơi đầu ngọn gió mà thôi. Trong lòng thần thiếp hiểu được, Hoàng thượng coi trọng nương nương, vì muốn di dời ánh mắt của người ngoài, để nương nương an tâm dưỡng bệnh nên mới sủng ái thần thiếp.” Phùng Tiệp dư nói tới đây có hơi xúc động, “Nương nương, thần thiếp không cầu vinh hoa phú quý, quan sủng Hậu cung, chỉ cầu có thể bình an qua ngày, tháng năm an tĩnh.”
Nghe những lời này của Phùng Tiệp dư, Dương Quỳnh hoàn toàn sợ ngây người. Hóa ra nữ tử này đã nhìn thấu sự tình như vậy. Xem ra chính mình luôn xem nhẹ Phùng Tiệp dư rồi.
Nàng là người chân chính có thể không vì sự mê hoặc của danh lợi mà nhìn thấu bản chất. Không chỉ nhìn rõ mục đích của Hoàng thượng, cũng nhìn rõ chính xác người nên dựa vào. Khang phi quan sủng lục cung, đây là bản lĩnh. Điều này không phải chỉ cần buộc tâm của Hoàng thượng, mà còn phải có khả năng đối phó với toàn bộ đả kích.
“Phùng Tiệp dư nhìn thoáng được là tốt. Ở trong cung này, người không tranh không đoạt, luôn là người sống lâu nhất. Ông trời có mắt nhìn.” Lời Khang phi nói rất không rõ ràng, không đồng ý cũng không phản đối, cứ như vậy đuổi Phùng Tiệp dư đi.
Phùng Tiệp dư đi rồi, Như Quyên cau mày giống như đang suy nghĩ gì đó.
Khang phi nhìn nàng như vậy, buồn cười nói: “Ngươi nha đầu kia cũng học giấu tâm tư, nói đi, có gì muốn hỏi?”
Như Quyên nói: “Nô tỳ cảm thấy Phùng Tiệp dư thật ra là người có đầu óc.”
Khang phi cười nói: “Ánh mắt của bổn cung sẽ không sai.”
“Nương nương nói rất đúng. Có thành ý như vậy, cũng không uổng lúc trước nương nương lo lắng cứu nàng. Nhưng vì sao nương nương không đáp ứng nàng? Như vậy không phải người sẽ có thêm trợ lực sao?” Như Quyên nghĩ mãi không hiểu, đồng minh đưa tới cửa, tại sao không tiếp nhận?
Khang phi không giải đáp vấn đề của Như Quyên, chỉ hỏi ngược lại, “Bổn cung cần trợ lực làm gì?”
Như Quyên há miệng, lại phát hiện căn bản không thể trả lời được.
Khang phi gật gật đầu, “Các ngươi đều phải nhớ kỹ, bổn cung là phi tử, ở trong cung này, bên trên có Hoàng hậu, bên dưới có vô số phi tần. Bổn cung chỉ cần làm tốt chuyện bên trong, những thứ khác, bổn cung không nên đi làm. Kéo bè kết phái ở Tiền triều là tối kỵ, huống chi là ở Hậu cung? Nếu bổn cung đã không muốn làm gì cả, thì tại sao phải đi phạm kỵ húy?”
“Vâng, nô tỳ đã hiểu. Tạ nương nương dạy bảo.” Như Quyên nghe xong lời này giống như được khai sáng.
Trong lòng Dương Quỳnh rất tán thành với ý này của Khang phi. Khang phi quan sủng Hậu cung nhiều năm, không phải là không có đạo lý. Một mặt nàng cùng Hoàng hậu địa vị ngang nhau, nhưng mặt khác, lại chưa bao giờ đi che lấp hào quang của Hoàng hậu. Nếu đã là sủng phi, vậy nên làm tốt chuyện nên làm của một sủng phi.
Phục cửu giả phi tất cao, khai tiên giả tạ độc tảo*. (Sự vật ẩn tàng đã lâu, một khi lộ ra, nhất định sẽ lên như diều gặp gió. Khai phá sự vật quá sớm, thường sẽ kết thúc rất nhanh.)
Nếu mọi chuyện đều phải rút một cái kim, vậy chỉ sợ đã sớm điêu tàn còn một đống bùn đất.
Phùng Tiệp dư trở lại Loan Hương Cư, Bích Nhã nói, “Nương nương, lần này người đến vô ích rồi. Nô tỳ nhìn thái độ của Khang phi nương nương, là không muốn che chở cho chúng ta.”
Phùng Tiệp dư cởi áo choàng, ngồi bên cạnh chậu than sưởi ấm, “Bích Nhã, ánh mắt là phải nhìn xa một chút. Ngươi còn nhớ chủ nhân trước của Loan Hương Cư này không?” Phùng Tiệp dư ám chỉ chính là Tôn Mỹ nhân.
“Nô tỳ đương nhiên nhớ rõ.”
“Lúc trước Tôn Mỹ nhân được phong Tiệp dư thì phong quang cỡ nào? Nói một cách công bằng, ta cảm thấy Hoàng thượng đối với nàng là có vài phần tình ý. Nàng dùng vũ kỹ để lấy cảm tình của Hoàng thượng, được phong Tiệp dư nhưng cuối cùng cũng chỉ là quá khứ. Thế nhưng ta dựa vào cái gì? Tại sao Hoàng thượng lại chỉ phong mình ta?”
Nghe Phùng Tiệp dư nói xong, Bích Nhã suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ thật sự giống như người nói, Hoàng thượng chỉ vì muốn bảo hộ Khang phi nương nương mà để người làm bia ngắm?”
Phùng Tiệp dư gật đầu, “Hiện tại ngươi đã hiểu rõ rồi chứ, vì sao ta nhất định phải quy phục Khang phi nương nương? Bây giờ chúng ta không hề có chỗ dựa, tùy tiện chở thành bia ngắm, sẽ bị hại rất thảm.”
Hiện tại Bích Nhã mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, “Nương nương nói đúng. Nhưng mà Khang phi nương nương lại không tiếp nhận người.”
“Khang phi nương nương là người thông minh. Giữ ta lại, ít nhất còn có người che chắn ở trước mặt nàng. Cho nên... ta cảm thấy, tuy rằng nàng không nói gì nhiều, nhưng nếu ta xảy ra chuyện, nàng hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Mục đích Phùng Tiệp dư đi Cung Lung Hoa mặc dù không đạt được, nhưng dù sao Khang phi cũng không từ chối nàng. Đây chính là để lại vô vàn đường lui. Về sau sẽ xảy ra chuyện gì, Khang phi đối với nàng sẽ là thái độ gì, trước tiên phải xem chính nàng sẽ đi tiếp như thế nào đã.
Chuyện Khang phi trúng độc tra xét bảy tám ngày, bởi vì không có phương hướng, đến cùng vẫn không tra được gì. Hoàng thượng phát hỏa một trận, nhưng không tra được vẫn là không tra được.
“Ngay cả phương hướng đều không có, cũng làm khó người của Cục Cung Chính với Chấp Hình Ti rồi. Hoàng thượng người phát hỏa lớn như vậy, làm các nô tài sợ hãi là chuyện nhỏ, nếu tổn hại đến Long thể, ngược lại là thần thiếp có tội rồi.” Khang phi dùng cơm trưa với Hoàng thượng, thuận tiện cầu tình thay nhóm nô tài đang gấp đến mức như treo trên dây.
Nhắc tới chuyện này, Hoàng thượng liền tức giận, “Đều là nô tài vô dụng! Chuyện lớn như vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không điều tra ra, trẫm còn cần bọn hắn làm cái gì?”
“Người cũng đừng tức giận. Dù sao thần thiếp cũng không có việc gì, trước tiên người cứ để bọn họ điều tra, đừng nóng vội. Nóng vội còn không ăn được đậu hũ nóng, huống chi là loại tội mất đầu này.” Hiện tại Khang phi thỉnh cầu Hoàng thượng bởi vậy đặc biệt dịu dàng, mang theo một chút hồn nhiên, ngược lại không giống với ngày thường.
Hoàng thượng yêu nhất dáng vẻ nửa làm nũng nửa trêu đùa này của nàng, nghe vậy cười nói: “Cũng được, nếu nàng đã cầu tình thay những nô tài đó, trước hết trẫm tha cho bọn hắn, hơn nữa cho thêm chút thời gian.”
Khang phi lập tức đứng dậy vạn phúc nói: “Thần thiếp tạ Hoàng thượng khai ân.”
Hoàng thượng vội vàng kéo Khang phi ngồi xuống, oán giận nói: “Thân mình nàng còn chưa khỏe, những hư lễ đó liền miễn đi. Có điều chúng ta nói rõ, mất lòng trước được lòng sau, lần này nàng suýt nữa mất mạng, bất luận như thế nào trẫm cũng không thể cho qua. Nếu không Hậu cung này còn có cái gì để người ta yên tâm được.”
“Được được, Hoàng thượng người thương tiếc thần thiếp, thần thiếp đương nhiên cảm động. Như vậy đi, lát nữa gọi Doãn Cung Chính tới đây một chuyến, thần thiếp thuật lại quá trình cho nàng nghe, cũng để cho nàng có phương hướng điều tra.” Vốn dĩ Khang phi không muốn làm lớn chuyện, đây không phải là phong cách hành sự của nàng. Sự việc ở trong tối, nàng còn có thể có nhiều phương pháp xử lý, muốn giữ lại người nào, muốn bóc trần người nào cũng có thể nắm trong lòng bàn tay. Một khi sự việc bày ra ngoài thì nàng khó khống chế hơn rất nhiều.
Có điều nếu Hoàng thượng đã hạ quyết tâm như vậy, không tra được kết quả gì, chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc.
Hoàng thượng nghe xong gật đầu nói, “Ái phi nói cũng rất có đạo lý. Có điều thân thể nàng không khỏe, không cần nói quá lâu với bọn hắn, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Khang phi cười gật đầu.