Môi Khang phi giật giật, muốn nói chuyện, nhưng lại không phát ra tiếng.
Dương Quỳnh cầm lấy chén nước trắng ở trên bàn, uống một ngụm, cúi người đẩy vào trong miệng Khang phi.
Khang phi hiện tại sức để đỏ mặt cũng không có, chỉ đành lộ ra ánh mắt sủng nịnh bất đắc dĩ.
“Ta biết ngươi sắp tỉnh, liền đuổi hết các nàng đi. Ta muốn khi ngươi tỉnh lại sẽ nhìn thấy ta, chỉ có thể nhìn thấy ta.” Dương Quỳnh có chút bá đạo nói.
Khang phi lại gắng sức, rốt cuộc cũng nói ra được, “Ngươi lại đang giận dỗi.” Âm thanh yếu như muỗi kêu, nhưng lại làm nước mắt Dương Quỳnh lập tức rơi xuống.
“Thu Hoa, ngươi không biết ta đã sợ hãi thế nào. Ta nghĩ, nếu ngươi chết rồi thì ta làm sao bây giờ? Ta cảm thấy không có ngươi, ta tồn tại cũng không có ý nghĩa.” Dương Quỳnh thô lỗ lau nước mắt, toét miệng cười nói: “Cũng may ngươi đã tỉnh, ta cảm thấy ta cũng sống lại rồi.”
Ánh mắt Khang phi rất bình tĩnh, “Vừa khóc vừa cười, cũng không sợ người ta chê cười.”
Dương Quỳnh cười nói: “Ai dám chê cười ta? Ta chỉ cho ngươi chê cười.”
Khang phi tỉnh được một lúc, thân thể tốt hơn nhiều. Dương Quỳnh không muốn phá hỏng bầu không khí này, chậm chạp không đem tin tức tốt lành truyền ra. Cuối cùng Khang phi cũng có chút bất đắc dĩ, liếc nàng một cái nói: “Ngươi định để người khác lo lắng tới khi nào?”
Dương Quỳnh “hì hì” cười. “Các nàng lo lắng của các nàng, chúng ta nói chuyện của chúng ta.”
Khang phi không còn cách nào khác, trước mắt mình còn không có sức so đo với người này, tùy nàng đi.
Đến khi Dương Quỳnh cùng Khang phi chán đủ rồi, lúc này mới ra ngoài gọi người. Đám người Như Quyên vừa nghe tin Khang phi tỉnh lại, mừng rỡ không thôi. Vào trong tẩm điện vây quanh Khang phi hỏi han ân cần. Khang phi cũng cảm thấy không khí vui vẻ hòa thuận này rất ấm áp.
Bởi vì đêm đã khuya, Khang phi ngăn không cho Nguyên Hương định đi thưa bẩm Hoàng thượng.
Tối nay Dương Quỳnh như cũ nhận gác đêm, để những người khác đều trở về ngủ.
“Ta nghe nói hôm qua cũng là ngươi gác đêm, như vậy thân thể ngươi chịu được không?” Khang phi lúc này so với khi vừa tỉnh lại đã khỏe hơn nhiều, nhỏ giọng nói chuyện đã không thành vấn đề.
Dương Quỳnh gian xảo nói: “Nếu nương nương đau lòng ta, vậy cho ta nửa cái giường thì thế nào?”
Khang phi nở nụ cười. Người nọ là bị mình chiều hư rồi. Lúc nào cũng không quên chơi xấu.
Dương Quỳnh cởi áo khoác, nằm bên cạnh Khang phi, đưa tay miêu tả dung nhan tiều tụy của Khang phi, “Ngươi chịu khổ rồi.”
Khang phi lắc đầu, “Ta biết trong lòng ngươi cũng không dễ chịu.”
Tuy rằng Dương Quỳnh định đợi sau khi thân thể của Khang phi tốt hơn mới đem nguyên do đầu đuôi sự việc nói cho nàng biết, nhưng Khang phi kiên trì lập tức phải biết tình hình. Bệnh nhân là lớn nhất, Dương Quỳnh đành phải nói hết mọi chuyện cần thiết.
Khang phi nghe xong nhíu mày trầm tư một chút, Dương Quỳnh nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nữa, nghĩ chuyện này hao tổn tinh thần, chú ý thân thể của ngươi.”
“Được. Ta không nghĩ. Có điều ngươi nhớ kỹ, sáng mai đi Chấp Hình Ti, nói Phùng Mỹ nhân không phải người hại ta, rất nhanh sẽ có thể ra ngoài, để cho bọn họ tự có cân nhắc.”
“Không phải Phùng Mỹ nhân?” Dương Quỳnh còn muốn tiếp tục hỏi, thế nhưng nghĩ lại, hỏi tới hỏi lui như vậy thì đến hừng đông cũng không nói xong. Vì vậy đè xuống lòng hiếu kỳ, kéo Khang phi vào trong lòng mình, ngủ.
Khang phi nhu thuận tiến vào ngực Dương Quỳnh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, loại cảm giác an tâm này, thật tốt.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Hương đi báo cho Hoàng thượng tin Khang phi đã tỉnh. Dương Quỳnh thì đi Chấp Hình Ti. Tân nhiệm cô cô của Chấp Hình Ti tên là Ngân Châu, nhìn theo giáo huấn của tiền nhiệm Ly Yên, vì vậy đối với người của Cung Lung Hoa đều rất cung kính.
“Ta phụng mệnh Khang phi nương nương đến thông báo với Ngân Châu cô cô một tiếng. Khang phi nương nương đã tỉnh lại, hơn nữa bác bỏ chuyện nàng trúng độc có liên quan đến Phùng Mỹ nhân. Phùng Mỹ nhân như thế nào, cô cô hẳn đã rõ. Nên làm như thế nào, cô cô hẳn là càng rõ ràng hơn.” Trên mặt Dương Quỳnh mang theo ý cười.
Ngân Châu vội vàng nói: “Vâng, ta đã biết nên làm thế nào. Nữ quan Thanh Diệp yên tâm, Phùng Mỹ nhân rất tốt.”
“Đó là chuyện của Chấp Hình Ti. Khang phi nương nương ở tâm nhân hậu nên mới để ta tới nơi này một chuyến.” Dương Quỳnh nói xong, đứng dậy rời đi.
Trong lòng Ngân Châu thầm kêu một tiếng, “Nguy hiểm thật!” Bởi vì Phùng Mỹ nhân không nhận tội, Hoàng thượng gây áp lực càng lúc càng lớn. Vốn dĩ nàng tính toán nếu hôm nay Phùng Mỹ nhân không cung khai, nàng liền dùng một ít hình phạt ngầm để bức nàng nhận tội. Trong Chấp Hình Ti có rất nhiều hình phạt để cho người ta đau đến chết, nhưng lại không nhìn ra thương tích gì. Tùy tiện làm một hai cái, đoán chừng Phùng Mỹ nhân liền không chống đỡ được.
Nếu không phải Thanh Diệp đến chuyến này, có lẽ là mình đã rước đại họa vào thân rồi. Ngân Châu vừa nghĩ vừa lau mồ hôi lạnh.
Lúc Dương Quỳnh trở lại, Hoàng thượng đang ở trong tẩm điện. Dương Quỳnh thấy thế liền không đi vào, trở về phòng của mình. Thiên Linh đi vắng, nàng ngã xuống giường, công việc bộn bề không dứt thật ra cũng không cảm thấy mệt, nhưng vừa nằm xuống, toàn bộ mệt nhọc lập tức đè sụp xuống nàng, một chút khí lực để ngọ nguậy cũng không có, liền ngủ mất.
Sau khi Thiên Linh vào cửa liền nhìn thấy Dương Quỳnh nằm nghiêng ở trên giường, giày không cởi, áo khoác không cởi, chăn cũng không đắp, không khỏi lắc đầu, “Vẫn luôn không tự chăm sóc mình như vậy.” Nói xong, nàng đi qua nhẹ chân nhẹ tay cởi giày cho Dương Quỳnh, dịch lại thân mình, đắp chăn cho nàng.
“Nếu như ngươi đối với ta, chỉ cần bằng một nửa ta đối với ngươi, vậy ta liền thỏa mãn.” Thiên Linh giống như đang tự nói chuyện với mình.
“Nương nương...” Dương Quỳnh xoay người, phát ra một tiếng nói mớ.
Thiên Linh nghe xong, thở dài nói: “Trong lòng ngươi chỉ có một mình nương nương. Vì nàng liều mạng, vì nàng bị thương, vì nàng chịu hình, nhưng nàng là nương nương, là nữ nhân của Hoàng thượng, tại sao ngươi không hiểu chứ?”
Quả thật Dương Quỳnh không hiểu. Nàng chỉ biết thích một người thì sẽ đối tốt với nàng, toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng. Còn về những thứ khác, nàng không muốn nghĩ.
Giữa trưa, Dương Quỳnh tỉnh lại, cảm thấy đói bụng. Mấy ngày nay, vì chuyện của Khang phi mà quả thật nàng nuốt không trôi, đã lâu rồi không có cảm giác đói bụng.
Ra ngoài dạo một vòng, phát hiện đã qua giờ cơm trưa. Dương Quỳnh đành phải trở về, lại thấy Thiên Linh xách theo hộp đựng cơm, đang lấy đồ ăn bày ra bàn.
“Thiên Linh, ngươi lấy ở đâu vậy?” Dương Quỳnh nói chuyện mà bắt đầu chảy nước miếng.
Thiên Linh liếc nàng một cái: “Còn có thể ở đâu được? Thấy ngươi ngủ say nên không nhẫn tâm đánh thức. Ta cố ý bảo phòng bếp nhỏ giữ lại cho ngươi. Mau ăn đi cho nóng. Cái bụng của ngươi kêu, ta cũng nghe thấy rồi.”
Dương Quỳnh có chút ngượng ngùng. Chung quy cũng là một cô nương, bụng kêu ục ục như vậy, thật sự là quá mất mặt rồi. Giống như gió cuốn mây tan quét sạch đồ ăn trên bàn, Dương Quỳnh lau miệng, “Rốt cuộc cũng ăn no rồi.”
Thiên Linh lắc đầu, “Ngươi cũng còn có thể ăn! Rõ ràng là mấy ngày nay chưa ăn cái gì nghiêm chỉnh cả. Ngươi cũng không suy nghĩ xem, nếu nương nương xảy ra chuyện thì không phải tất cả chúng ra đều trông cậy vào ngươi sao. Nếu ngươi để mình mệt ngã rồi, chúng ta trông cậy vào ai đây?”
Dương Quỳnh biết Thiên Linh là vì muốn tốt cho mình, vội vàng an ủi nói: “Được rồi được rồi, Thiên Linh tốt của ta, ta biết rồi. Lần sau nhất định sẽ ăn cơm đúng giờ.”
Thiên Linh phỉ phui nói: “Không có câu nào nghiêm chỉnh cả.”
Sau khi Hoàng thượng gặp Khang phi, liền hạ chỉ thả Phùng Mỹ nhân. Không biết Khang phi nói như thế nào, Hoàng thượng cảm thấy hai lần oan uổng Phùng Mỹ nhân xác thực không phải, liền hạ chỉ tấn phong Phùng Mỹ nhân là Tiệp dư, chuyển vào Loan Hương Cư lúc trước Tôn Mỹ nhân từng ở.
“Tại sao nương nương lại khẳng định không phải là Phùng Mỹ nhân hạ độc?” Như Quyên không hiểu.
Khang phi nghỉ ngơi hai ngày, đã có thể ngồi dậy. Hiện giờ nàng chỉ mặc một chiếc áo trung y màu trắng, tựa vào gối mềm, thân thể gầy yếu còn chưa khôi phục, càng thêm mỏng manh, làm người ta thương tiếc.
“Ngươi còn nhớ nha đầu bổn cung để lại bên cạnh Phùng Mỹ nhân không?”
“Người nọ tên Tử Kinh?” Như Quyên đương nhiên nhớ rõ.
“Không sai. Ngày ấy đúng là Tử Kinh đi theo bên cạnh Phùng Mỹ nhân. Nếu Phùng Mỹ nhân có động tác gì, Tử Kinh sẽ báo hiệu cho bổn cung.” Ngày ấy Khang phi quay đầu lại, không phải để nhìn Phùng Mỹ nhân, mà là nhìn Tử Kinh ở bên cạnh Phùng Mỹ nhân. Nếu Tử Kinh không biểu thị gì, thì chứng tỏ cái châm kia không phải do Phùng Mỹ nhân làm.
Hôm ấy xác thực cũng là do Khang phi sơ suất. Tuy rằng nàng biết rõ điểm này, nhưng lại không ngờ độc mình trúng phải lại lợi hại như vậy. Đợi đến khi nàng ý thức được thì đã không thể mở miệng nói chuyện.
Như Quyên gật đầu. Khang phi rất ít khi trực tiếp phái người đến chỗ những chủ tử khác. Nếu đã phái đi, vậy nhất định phải là người cực kì trung tâm. Thậm chí so với nàng và Nguyên Hương còn phải trung tâm hơn. Bởi vì người được thả đến nơi đó, thật sự rất dễ dàng bị thu mua. Một khi bị thu mua, cho dù là truyền về một tin tức giả, cũng có thể khiến các nàng lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
“Nếu không phải Phùng Mỹ nhân, vậy sẽ là ai? Nương nương người bị trúng độc gì vậy? Tại sao lại lợi hại như vậy?”
Khang phi cười nói: “Các ngươi là người tỉnh táo còn không biết, lại tới hỏi người bệnh như ta?”
Như Quyên đỏ mặt, nói: “Nô tỳ nào có thông mình như nương nương vậy đâu.”
“Như Quyên, việc này không được gấp. Từ từ quan sát, đều sẽ có manh mối.” Khang phi nhìn tuyết lại rơi ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói.
“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ.”
Bởi vì Khang phi trúng độc, Hoàng thượng nghiêm chỉ tra rõ. Chuyện đại phong Hậu cung cũng bị trì hoãn.
Ngày hôm đó Chu Cẩm phi đến Cung Lung Hoa thăm Khang phi. Bởi vì trông giữ Khang phi mà nàng mệt đến sinh bệnh, dưỡng vài ngày mới khỏe.
“Bệnh của tỷ tỷ mới khỏi, làm sao lại đến đây rồi?” Thân mình Khang phi cũng tốt lên rất nhiều. Chẳng qua tất cả mọi người đều không cho nàng xuống giường, chỉ khi có Dương Quỳnh ở đây mới để nàng xuống đất đi lại một chút.
Chu Cẩm phi ở bên ngoài tẩm điện cởi áo choàng, lại ở cạnh chậu than xua tan khí lạnh trên người, lúc này mới vào nội điện. “Sớm đã muốn tới thăm ngươi. Nhưng mà lúc trước tuyết cứ rơi mãi, thân thể của ta đây còn chưa thật lưu loát. Bọn nha đầu nói gì cũng không cho ta ra ngoài, nên mới trì hoãn đến hôm nay.” Chu Cẩm phi đến bên giường Khang phi, kéo tay nàng hỏi: “Thế nào? Còn cảm thấy khó chịu không?”
Khang phi cười lắc đầu, “Đã sớm tốt rồi, chỉ là thân mình còn hư nhược. Đám nha đầu này của ta cũng vậy, một hai đều không cho ta xuống giường. Cả ngày nằm trên giường, tỷ tỷ xem, ta đều mập một vòng rồi.” Khang phi vội vàng kể khổ.