Chương 94: QUẦN MA LOẠN VŨ

Trên đỉnh Thiên Sơn tình hình ngày càng quỷ dị, vốn chỉ là một ngọn núi hoang vắng, ban đầu xuất hiện một yêu nhân tóc bạc, chẳng biết hắn dùng chiêu thức gì mà làm cho khắp ngọn núi đều phủ kín tuyết liên.

Trên núi vốn không có người. Sau khi hắn xuất hiện thì có thêm một nhà ba người, nhưng rồi ngườn tới ngày càng nhiều, ai nấy đều là vì tuyết liên mà tới, thế nhưng bây giờ tuyết liên nhiều tới mức sắp héo úa mà những kẻ cầu hoa kia vẫn ở lại trên núi không chịu đi.

Trên núi vốn không có hòa thượng. Cũng không có ni cô. Cũng không có cầu vồng. Một ngày đẹp trời, một đám người nữa kéo tới, có hòa thượng, có ni cô, có cầu vồng, có luôn Phong thấp huynh đệ. Bọn họ đến làm tìm người trên núi, tìm được rồi cũng không chịu rời đi.

Trước kia Thiên Sơn yên tĩnh, hoang vắng tới mức chim không ỉa phân, gà không đẻ trứng nhưng hôm nay Thiên Sơn chỉ còn thiếu màn ca múa nhạc để chào đón cảnh thái bình mà thôi.

Mỗi ngày bất luận mặt trời mọc mặt trời lặn, luôn luôn rất nhiều người canh giữ trước cái bàn vuông, bốn người một bàn, không biết mệt mỏi mà châu đầu vào bộ bài.

Chuyên gia nuôi trồng tuyết liên Mộ Thiên Sơn trước kia vốn rất vô tư với việc dân cư trên núi ngày càng tăng, ai thích ở lại thì cứ tùy tiện nhưng từ lúc nơi này có thêm hai vị hòa thượng trẻ tuổi thì thái độ của hắn thay đổi hẳn.

Hắn dùng nét bút mạnh mẽ hữu lực viết một bản bố cáo to tổ bố dán trên đỉnh núi: hòa thượng và kẻ ngốc không được lên núi.

Dán xong sau, bỗng nhiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cha ruột của hắn hình như cũng là một hòa thượng ah..

Vì vậy tháo bố cáo xuống, xóa xóa sửa sửa thành : hòa thượng trẻ tuổi cùng kẻ ngốc không được lên núi.

Mộ đại gia rất chờ mong hai kẻ tình địch có chút tự tôn của người xuất gia, sau khi xem bố cáo xong thì tự động rời đi.

Thế nhưng hắn phải thấy vọng rồi. Hai vị hòa thượng trẻ tuổi dường như không nhìn thấy bố cáo, mỗi ngày dối trá niệm A Di Đà Phật, còn vô sỉ vung tăng bào đập vào mấy bộ bài, lảm bẩm thiện thai, thiện tai, bái thí chủ, chúng ta siêu độ cho ngươi.

Trên đỉnh Thiên Sơn, hòa thượng cũng trở nên điên cuồng rồi.

Mộ đại gia cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, quyết định chủ động xuất kích. Hắn cười tủm tỉm, ngồi xuống bên cạnh hai hòa thượng trẻ tuổi, thanh âm ôn nhu như nước nói “ hai vị, định khi nào xuống núi?”

Vô Hoài lạnh lùng chúi đầu vào mấy lá bài trên tay, hoàn toàn không đếm xỉa tới hắn. Vô Hối ung dung đáp “ còn xem quý công tử chừng nào chịu để chúng ta đi”

Trong lòng Mộ đại gia rất không thoải mái, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nhất định là Mộ Ngưu Ngưu đang có ý đồ với thuật dịch dung cao siêu của Vô Hối hòa thường. Không biết có phải con của hắn từ lúc còn trong bụng mẹ đã trải qua rất nhiều kinh hãi, cho nên khi trưởng thành mới hoàn toàn khác xa con nhà người ta. Công phu chính thống đứng đắn không học, chỉ thích học mấy cái khinh công bỏ trốn, bày ra dáng vẻ phong lưu hoặc là dịch dung…Ngay cả công phu tuyệt đỉnh của cha ruột hắn cũng không thèm học, thế nhưng lại thèm chảy nước miếng mấy miếng võ mèo quào ba chân của người khác…

Nhi tử bảo bối của hắn so với hắn khi còn nhỏ thì tà môn hơn trăm ngàn lần.

Mộ Ngưu Ngưu thực cảm thấy mất mặt vì tấm bố cáo của cha, nên âm thầm tố giác với mẹ “ cha thực nhỏ nhen”, mẹ hắn mỉu cười, vuốt đầu hắn, yêu thương nói “ ân, người lớn lên đẹp mắt thì lòng dạ đều hẹp hơn người khác”

Khuôn mặt Mộ Ngưu Ngưu lập tức như trái mướp đắng, mẹ hắn hỏi sao vậy, hắn đáp” mẫu thân, Dao Dao muội có ghét bỏ ta lòng dạ nhỏ nhen không? dù sao ta lớn lên cũng rất đẹp trai ah”

Người trên đỉnh Thiên Sơn, ai nấy đều điên cuồng.

Mẫn quốc nơi nơi ca khúc thái bình, người người an cư lạc nghiệp, Mát quốc vẫn hàng năm tiến cống đều đặn dù có nhiều đại thần của Mát quốc vẫn tiếc rẻ Mẫn quốc giàu có thịnh vượng nhưng khi nghe nói trên Thiên Sơn ngay biên giới của hai nước có rất nhiều cao thủ võ lâm ẩn cư thì bọn họ liền thay đổi suy nghĩ. Có đám cao thủ ở đó thì đừng nói là một Mát quốc, cho dù mười Mát quốc cũng đừng hòng xâm phạm tới Mẫn quốc. Cho nên bọn họ dù có tặc tâm cũng không có tặc đảm.

Giang hồ lại nổi lên truyền thuyết mới, đồn rằng Thiên Sơn có ma lực, mọi người lên đó rồi sẽ ở luôn không chịu xuống nhưng cuối cùng truyền thuyết này cũng bị huynh đệ Phong thị phá vỡ.

Có người tận mắt nhìn thấy bọn họ từ trên núi xuống, trong ngực một người còn ôm một tiểu nữ oa, còn tiểu nữ oa thì đang cầm một bó to những bôn hoa màu trắng.

Ai nấy đều cảm thấy Phong thị huynh đệ rất có khí phách, có thể phá vỡ ma chướng trên đỉnh Thiên Sơn nhưng sự thực thế nào, chỉ có hai huynh đệ nhà này mới hiểu rõ nhất mà sự thực thường rất tàn khốc.

Thiên Sơn quá lạnh, chân của huynh đệ bọn họ lại bị đau.

Về sau trong dân gian bắt đầu hình hành một loại trò chơi mới, gọi là Lăn Qua Lăn Lại tử, bất luận là nam nữ lão ấu đều say mê như điếu đổ, nghe nói trò chơi này được truyền ra từ Thiên Khuyết cung.

Thời gian dần trôi qua, Lăn Qua Lăn Lại tử phát triển trở thành môn thể thao mang cấp quốc gia, hàng năm đều mở giải thi đấu, hai người đạt thứ hạng cao nhất sẽ được Thiên Khuyết cung tài trợ áo lạnh, lương khô và lộ phí, cả người hộ tống bọn họ lên Thiên Sơn.

Bởi lẽ nơi đó mới chính là quê hương, là nguồn cội của Lăn Qua Lăn Lại tử, người ở chỗ đó mới chính là cao thủ trong cao thủ.

Đưa cao thủ trong dân gian đến Thiên Sôn, một là muốn bọn họ hiểu được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn núi cao hơn, cao thủ còn có cao thủ của cao thủ. Hai là muốn cho các cao thủ trong dân gian qua chuyến đi này có thể nâng cao trình độ khi được trực tiếp thi đấu với các cao thủ chân chính.

Trên đỉnh Thiên Sơn, chỉ duy có tiểu nam hài Mộ Ngưu Ngưu là thập phần buồn bã bởi vì Phong Chung Ngọc đã rời đi rất lâu, làm hắn luôn than thở không thôi, sau có Phong Lưu công tử và Biến Thái thư sinh khai mở đầu óc cho hắn, tiểu Ngưu Ngưu rốt cuộc cũng thông suốt rằng nơi nào chẳng có cỏ thơm, làm cho hắn lại dạt dào sức sống, mỗi ngày lại hái hoa xuống núi ra sức phong lưu.

Không biết sau này tiểu nam hài tuấn mỹ ưa thích tặng hoa cho phái nữ khi trưởng thành sẽ giao tâm mình cho cô nương nào đây?