Chương 89: HÀNH TUNG CỦA CÁC VÕ LÂM CAO THỦ

Người xuống núi đón tiểu nam hài về nhà ăn cơm chính là sư đệ mất tích nhiều năm của Bách Quái, khinh công có một không hai Mật Thám

Bách Quái kích động xông lên ôm chầm lấy hắn, lớn tiếng nói “ sư đệ, mấy năm qua ngươi đã đi đâu?”

Mật Thám nhịn không được hất Bách Quái ra nói “ lão già chết tiệt, nhiều năm không gặp không ngờ võ công của ngươi lại không còn thế nhưng lại không chết, vậy coi như là có tiến bộ ah. Ngươi nhìn mà không thấy sao, ta ở trên Thiên Sơn”

Bách Quái hiếu kỳ hỏi “ ngươi ở trên Thiên Sơn? Ngươi cũng thích tuyết liên? Ngươi tự nguyện lên núi, tự nguyện ở trên đó suốt mấy năm nay?”

Mật Thám gật đầu nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Bách Quái chậc chậc hỏi: “Cái này đúng là tin tức nóng hổi nha, Thiên Sơn lạnh như vậy mà có người thích sống trên đó. Ngươi đừng nói là các coa thủ võ lâm mất tích đều không có chết, không mất tích mà thực ra bọn họ tự nguyện lên núi rồi ở luôn trên đó không chịu xuống ah”

Mật Thám liên tục gật đầu “ đúng vậy, đúng vậy, ngươi nói đều đúng, tất cả chúng ta có tay có chân chẳng lẽ có thể bị bắt buộc sao?”

Bách Quái nghẹn họng, sự kiện thần bí đồn đại khắp giang hồ thì ra lại là như vậy. Thật không có thiên lý mà. Quá không phù hợp quy luật tưởng tượng. Những cao thủ kia sao có thể tự nguyện được chứ, phải là bị yêu tinh gì đó bắt cóc thì mới phù hợp với quy luật tưởng tượng ah. Mà đây là tự nguyên nha, thật là quá mức phi lý.

Bách Quái trong lòng thầm mắng: mẹ nó, đám người kia đều bị trúng tà hay sao, đang yên đang lành tự nhiên chạy tới cái chỗ lạnh buốt này làm gì. Cả đám so với lão tử ta thì đúng là ngốc của ngốc ah.

Mật Thám lại hỏi Bách Quái “lão già chết tiệt, ngươi và những người kia không phải cũng muốn lên núi chứ?”

Bách Quái gật đầu đáp “ đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Mật Thám cau mày nói “ các ngươi cũng muốn tuyết liên?”

Bách Quái lắc đầu nói: “Không! Chúng ta là đi tìm hiểu chuyện nhân sĩ võ lâm bị mất tích”

Mật Thám nghe vậy thì tức giận nói “ tra cái gì mà tra, không có gì để tra hết. Cái gì mà mất tích, toàn là nói hưu nói vượn. Tất cả đều là tự nguyện, các ngươi nhanh đi về đi, đừng lãng phí thời gian nữa” quay đầu lại nói với tiểu nam hài “ đi mau, còn không mau thì mẹ ngươi chắc chắn sẽ cho ngươi ăn bánh canh roi ah”

Tiểu nam hài bị Mật Thám lôi đi, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn Phong Chung Ngọc không chịu rời.

Mật Thám cảm giác tiểu gia hỏa không nghe lời, nhìn thấy ánh mắt si ngốc của hắn thì lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, dừng bước, ân cần nói với Phong Chung Ngọc “ tiểu nha đầu, ngươi nghe ca ca nói ah, mặc kệ tiểu tử này trước kia đã nói những hoa ngôn xảo ngữ gì, ngươi tuyệt đối cũng đừng tin hắn, bằng không người chịu thiệt sẽ là ngươi”. Nhìn tiểu cô nương vẻ mặt do dự, không biết nên làm thế nào, Mật Thám lại nhịn không được tiếp tục khuyên bảo “có phải tiểu tử này tặng cho ngươi một đóa hoa không? nói là do hắn trồng lấy? còn nói ngươi lớn lên đẹp như đóa hoa đó?có phải hắn còn nói nếu ngươi thích thì sau này mỗi ngày hắn đều tặng ngươi một đóa, kêu ngươi ở dưới chân núi chờ hắn?” Mật Thám đang thao thao bất tuyệt, còn Phong Chung Ngọc thì hai tay nâng niu đóa hoa trắng, thì hai mắt sáng ngời, tươi cười chân thành nói “ tiểu tử này đang lừa ngươi đó, chiêu này hắn đã dùng để lừa không biết bao nhiêu tiểu khuê nữ nhà người ta rồi. Tiểu nha đầu, ngươi nghe lời, đưa đóa hoa kia cho ca ca được không?” vừa nói vừa vô sỉ xòe hai tay nhào tới.

Tiểu cô nương lập tức lấy thân che chở cho đóa hoa, nép mình sau lưng phụ thân, nũng nịu nói “ không được cho ngươi”

Mật Thám còn tính gỡ gạc thì bỗng nhiên mông đã bị tiểu nam hài hung hăng đạp cho một cái.

Tiểu nam hài cực kỳ khinh thường nói với Mật Thám “ ngươi có biết xấu hổ không? một đống tuổi rồi còn bày đặt xưng ca ca với nàng. Thật mất mặt cho tất cả dân chúng trên Thiên Sơn, quá đáng xấu hổ. Rốt cuộc ngươi có muốn dẫn ta về nhà ăn cơm không? nói cho ngươi biết, nếu lát nữa chúng ta về trễ thì coi chừng mẹ ta phạt ngươi, cho ngươi ba ngày không được đụng tới bàn bài”

Mật Thám nghe vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi, giống như sắp bị đại nạn lâm đầu, lập tức chộp lấy tiểu nam hài, bỏ chạy như bay.

Đám người Bách Quái ngây ngốc nhìn theo phương hướng của hai người, hồi lâu không nói nên lời. Bọn họ cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ mà bên trong sự kỳ lạ lại ẩn ẩn phong thái quen thuộc của cố nhân. Mọi người tò mò gần chết, quyết tâm nhất định phải lên núi để nhìn xem rốt cuộc sự tình là thế nào.

Đang lúc mọi người tính theo chân Mật Thám lên núi thì đột nhiên nghe tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới, có người từ xa lớn tiếng gọi “ hoàng thượng, xin dừng bước”

Đợi người tới gần thì thấy là một vị tướng quân, nhảy vội xuống ngựa, quỳ trước mặt Vong Trần, xúc động gọi “ hoàng thượng”

Vong Trần nâng người mới tới dậy “ ta đã sớm rời xa hồng trần, hai chữ hoàng thượng không thích hợp nữa, hôm nay pháp danh của ta là Vong Trần, Sở tướng quân, ngươi vội vàng như vậy là có chuyện gì gấp sao?”

Sở tướng quân đầy mặt lo lắng lo lắng hoảng sợ nói: “Bẩm Hoàng Thượng, đương kim thánh thượng nói cho ta biết lão hoàng thượng ngươi ở chỗ này, muốn ta ra roi thúc ngựa đến báo cho người một sự kiện khẩn cấp. Theo tin thám tử hồi báo thì hai ngày nay Mát quốc tụ tập lực lượng ở vùng phụ cận Thiên Sơn, khí thế hung hăng như là muốn tấn công vào kinh thành. Đại quân Mẫn quốc ta cũng đang trên đường hành quân, nhanh lắm cũng phải mất hai ngày mới tới đây, hoàng thượng muốn ta nhắn với lão hoàng thượng người phải nhanh chóng tìm được những võ lâm cao thủ kia, có thể nhờ bọn họ trợ giúp ngăn chặn thế tấn công của quân đội Mát quốc trong hai ngày, chỉ cần hai ngày thôi là đủ rồi”

Vong Trần sau khi nghe xong không khỏi cau mày cả giận nói: “Mát quốc thật sự đáng giận! Ngươi trở về phục mệnh, nói lão tăng ta dù có liều mạng cũng sẽ nhất định chống cự qua hai ngày”

Sở tướng quân vội vàng cỡi ngựa rời đi, mọi người liền tụ tập lại để thương lượng đối sách. Trời cũng bắt đầu về chiều, đã hết một ngày, chỉ cần chịu đựng thêm một ngày nữa thì đại quân sẽ tới. Mọi người thừa dịp ban đêm sẽ chia làm hai tốp, một nhóm sẽ lẻn vào trại địch, chém đầu mấy tên tướng lĩnh để làm giảm nhuệ khí của kẻ thù hoặc đốt cháy kho lương của bọn chúng thì càng tốt. Còn Bách Quái vốn đã bị trọng thương, võ công không còn nên muốn hắn lên núi tìm hiểu sự tình. Nếu những cao thủ võ lâm kia giống như Mật Thám nói, không có chết mà đang ở trên núi thì tìm cách thuyết phục bọn họ xuống núi, cùng chống giặc ngoại xâm.

Bách Quái nghe xong ý định của mọi người thì không phục, cự nự “ ta không chịu, ngoài trừ ta thì các ngươi không ai biết dùng độc, mà lúc nguy cấp thì công phu tốt mấy cũng không nhanh bằng độc ah”

Mọi người cảm thấy lời hắn nói cũng có lý, một quyền chỉ đánh được một người, còn một chút thuốc độc quăng ra là cả một đám ngã lăn quay nha.

Vì vậy kế hoạch thay đổi, mọi người quyết định để Phong Vũ lên núi, dù sao hắn có dẫn theo con gái, đi vào trại địch cũng không phù hợp lắm.

Phong Vũ nghe xong quyết định này về sau, ủy khuất nói: “… Cái này, là có chuyện như vậy, ta cùng ta ca…hai chúng ta rất sợ lạnh” lu1cn ày mọi người nhớ tới hai huynh đệ hắn thường xuyên bị Mộ Thiên Sơn phạt lặn tìm đồng tiền trong hàn trì, lặn riết rồi bị phong thấp, rồi hai huynh đệ trở nên sợ lạnh, lại có thêm danh hiệu huynh đệ phong thấp.

Lại phải thay người.

Vì đề phòng lại có ý kiến này nọ, tránh để mất thời gian nên cả đám cùng thống nhất sẽ chọn người theo phương thức rút thăm, cuối cùng người trúng thăm lại là Tím cầu vồng.

Mọi người muốn Cam cầu vồng mang theo Phong Chung Ngọc cùng lên núi, làm hắn ta ai oán nói “ ta vốn chạy chậm hơn tất cả mọi người, giờ lại mang theo một đứa bé, đã vậy còn không biết được đi, trên núi lạnh như vậy, ta còn phải chăm sóc cho nàng. Lỡ đâu trên núi thực sự gặp được gấu tinh, nó lại thích ăn thịt tiểu oa nhi non mềm thì sao? hơn nữa mang theo nàng, ta đã chậm lại càng chậm hơn, làm trễ nãi thì sao?” thực ra là Cam cầu vồng không muốn mang theo một tiểu oa nhi mà thôi, ai bảo hắn luôn cho rằng nữ nhân rất phiền phức a.

Mọi người ngẫm lại cảm thấy Cam cầu vồng nói cũng có lý, thấy sắc trời càng tối, thật sự không thể kéo dài hơn nữa liền lập tức sai Cam cầu vồng lên núi, còn mọi người dẫn theo Phong Chung Ngọc thâm nhập vào trại địch.

Những người này, thân thủ đều bất phàm, chỉ có Bách Quái là công phu mèo quào ba chân, cho nên mấy người kia vào trại địch như chốn không người, chém chém giết giệt gọn gàng sạch sẽ mà Bách Quái thì đã nghèo còn trúng cái eo, hắn lại gặp phải phó tướng võ công cao cường, không kịp đánh cũng chẳng kịp dùng độc đã bị người ta đánh cho một chưởng, nếu không nhờ đội hình cầu vồng kịp thời xông lên cứu hắn thì e rằng lúc này hắn đã bị giằng xéo dưới chân phó tướng của địch quân rồi.

Mọi người thừa lúc quân địch đại loạn vội vàng rút khỏi, tìm một chỗ an toàn dưới chân núi rồi bắt đầu trị thương cho Bách Quái.

Vất vả lắm mới giữ cho tâm mạch của hắn bình ổn trở lại, Bách Quái cố gắng mở mắt, run rẩy nắm lấy tay Phong Chung Ngọc, lắp bắp nói “ cho ta…cho ta…nhanh cho ta…ta muốn…ta muốn”

Mọi người kinh hãi.

Đội hình cầu vồng càng thêm khinh bỉ Bách Quái “ lão già chết tiệt. Thật mất mặt, chết tới nơi vẫn không quên giở trò lưu manh. Đừng đùa nghịch nữa, bên cạnh ngươi không phải không có nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, tuy là ni cô nhưng cũng không đáng để ngươi ra tay với nữ hài đồng nha. Thật là hạ lưu, vô sỉ”

Bách Quái bị chửi tức đến nỗi lại lâm vào hôn mê, còn Phong Vũ thì hận không thể lập tức giết chết ai đó. Hai ni cô xinh đẹp trừng mắt với đội hình cầu vồng, miệng niệm kinh phật để kiềm chế tâm trạng, nhờ Phật tổ cản mình không tiến lên cắt lưỡi bọn họ.

Chỉ có Phong Chung Ngọc ngây thơ hỏi “ lão già chết tiệt, ngươi muốn cái gì? Ngươi tỉnh ah, mau nói cho ta biết ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?”

Gó đêm lành lạnh thổi qua, trong nội tâm của mọi người cảm khái không thôi…