Không lâu sau đó, sắc mặt Mạc Cầu hơi trắng bệch tê liệt ngã xuống đất, thở phì phò.
Hắn vẫn là khinh thường Quái Đao Hứa Diệp.
Không giống với hái hoa khách Phạm Cường, sức chịu đựng của người này đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Dù cho bị Mê Hồn hương ảnh hưởng, trước khi chết vẫn có liên tục bộc phát như thường, điều này làm cho Mạc Cầu luống cuống tay chân.
Đặc biệt là một đòn nặng nề ở ngực, nếu như không nhờ có da thú hộ thể, dù hắn không chết cũng phải trọng thương.
May mà mọi chuyện đều đã kết thúc.
"Hô. . ."
Sau khi ổn định khí tức, Mạc Cầu giãy dụa đứng dậy, từ trên thi thể của Hứa Diệp lấy đi thư tịch và bình sứ.
Thứ hắn xem đầu tiên đương nhiên là thư tịch rồi.
« Tống Thị Đao phổ »
Một cái tên đơn giản rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề, khiến hai mắt hắn sáng lên.
Đao pháp của quán chủ võ quán Tụ Anh - Tống Phủ đã danh chấn một phương, cho dù là hắn cũng đã nghe danh từ lâu.
Hắn lâp tức vội vã lật ra, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Không hổ là bảo vật được giấu kỹ như vậy.
Trong thư tịch này, từ chiêu cơ bản nhất là Tống thị tam thập lục liên hoàn đao quyết đến cao thâm là thập tam thức Truy Hồn Đao, thậm chí ba chiêu đao pháp áp đáy hòm cũng có ghi chép trong này.
Cái gì cần có đều có!
"Có quyển đao phổ này rồi thì sau này mình sẽ không cần đau đầu vì võ kỹ nữa." Mạc Cầu vô cùng vui vẻ, ngay cả nỗi mệt mỏi rã rời trên người dường như cũng đã tan thành mây khói.
Hắn lập tức vội vàng đi tìm một cái bao rồi gói gém toàn bộ đồ vật lại.
Ánh mắt đảo qua hai mẹ con đang hôn mê ở nơi hẻo lánh, hắn trầm ngâm một chút liền ném hai người này vào trong ám thất.
Sau đó đóng cửa ngầm lại.
Tiếp theo liền nhặt thanh quái đao lên rồi đeo ở bên hông, tả đao hữu kiếm, nhìn thôi là thấy rất có uy thế rồi.
Hắn đang muốn cất bước rời khỏi thì không khỏi khựng lại.
Hơi trầm ngâm một chút, Mạc Cầu mở « Tống Thị Đao phổ » ra, trực tiếp lật đến ba trang cuối cùng.
Có câu nói là ma đao bất ngộ khảm sài công.
(Mài đao không sợ lầm công đốn củi, ý nghĩa là chuẩn bị trước thì không bao giờ thừa.)
Hiện giờ bên ngoài đang hỗn loạn như vậy, phải tận khả năng tăng tiến thực lực, không cần phải đi ra ngoài gấp gáp như vậy.
Đương nhiên là hắn không thể nào học hết Tống thị đao pháp trong khoảng thời gian ngắn như vậy được, nhưng lại có thể học được những chiêu ưu tú nhất.
Giống như Phân Ảnh kiếm, không phải cũng chỉ có thể học một chiêu?
Ba trang cuối cùng, mỗi trang đều có một thức Đao pháp.
Mỗi thức đều là tập hơp đao pháp đại thành ở phía trước, uy năng cường hãn, là tinh túy của Tống thị Đao pháp.
Thức thứ nhất: Minh Tâm đao.
Chiêu thức đại khí bàng bạc, có thể công có thể thủ.
Công như sơn loan áp đỉnh, làm gì chắc đó, mang theo đại thế đè người, thủ thì như tường đồng vách sắt, mưa gió bất nhập, cơ hồ không có sơ hở.
Thức thứ hai: Kinh Hàn Nhất đao.
Chiêu thức lăng lệ, xuất tắc tất sát.
Chiêu này là chiêu tàn nhẫn và quyết tuyệt nhất trong Tống Thị Đao phổ, cũng là chiêu thức trực tiếp, dứt khoát nhất.
Là một sát chiêu!
Thức thứ ba: Xá Thân Nhất đao.
Đốt cháy khí huyết, liều chết đánh cược một lần.
Đây là một chiêu đao pháp cùng địch câu phần, một khi thi triển, bất luận có đánh giết được đối thủ hay không thì bản thân tám thành là bị phế đi.
"Hệ thống!"
Mạc Cầu ý niệm khẽ động, màn sáng trong xuất hiện chỉ trong nháy mắt.
Một lát sau, ba thức Đao pháp đã được khắc lên màn sáng.
Không hề xảy ra chút ngoài ý muốn, còn lại không đủ trăm viên tinh thần chi quang căn bản là không có cách nào cảm ngộ được ba thức Đao pháp này.
Đừng nói là ba thức, sau khi hắn nếm thử, còn lại tinh quang chỉ đủ để cảm ngộ thức thứ thứ nhất là Minh Tâm đao.
"Đủ rồi!" Ánh mắt Mạc Cầu lấp lóe, trong lòng lập tức động niệm.
"Bạch!"
Tinh quang lấp lóe rồi nhanh chóng ảm đạm, đồng thời môn đao pháp được khắc họa trên màn sáng cũng bị tinh quang triệt để thôn phệ.
Chỉ trong chớp mắt, trong thức hải chỉ còn sót lại hai viên tinh thần đang ương ngạnh lấp lóe, những viên khác đều đã ảm đạm.
Cùng lúc đó, những cảm ngộ liên quan tới Minh Tâm đao liên tiếp dâng lên đầu.
Xuất đao, thu đao, chuyển hướng biến hóa, hành động như thế nào, đối địch như thế nào v.v... Đều có.
"Minh Tâm đao."
Mạc Cầu híp mắt lại, tay phải bỗng nhiên xẹt qua chuôi đao ở bên hông, bốn đạo đao mang đan xen lẫn nhau lập tức xuất hiện trước người.
"Bạch!"
Hắn nhẹ nhàng điểm nhẹ dưới chân, đao tùy thân đi, đao quang vũ động như vòng, trong nháy mắt vây quanh bao bọc cơ thể hắn.
"XÌ.... . ."
Lưỡi đao run rẩy giữ không trung, thân hình của hắn cũng hiển lộ ra.
Cảnh giới của Minh Tâm đao chia làm hai tầng.
Một là Chính Tâm, Đao pháp có thể tùy ý thi triển, có thể chuyển đổi giữa công và thủ, có thể ngộ ra biến hóa của chiêu thức.
Hai là Minh Tâm, Đao pháp ở cảnh giới này thì sẽ không còn câu nệ ở chiêu thức cố định nữa, mà sẽ xuất thần nhập hóa.
Luận cảm ngộ, Mạc Cầu tất nhiên là ở cấp độ Minh Tâm rồi.
Chỉ tiếc là trong đầu thì hiểu, nhưng cơ thể của hắn lại không thích ứng được.
Bây giờ dù hắn có toàn lực thi triển thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới cấp độ Chính Tâm, chỉ có thể coi là thuần thục Đao pháp.
Bất quá. . .
Đã không sai biệt lắm rồi!
Thu hồi Quái Đao, nhẹ nhàng điểm nhẹ dưới chân, toàn bộ cơ thể vọt lên rồi bay ra ngoài tường viện, chớp mắt liền biến mất không thấy nữa.
. . .
Trong bóng tối.
Mạc Cầu tả đao hữu kiếm, vai cõng một cái bao đang thận trọng tiềm hành.
Tối nay hắn có thu hoạch tương đối khá.
Thiên La công, vô danh da thú, Tống Thị Đao phổ, Cửu Giang Hành Thủy đồ không biết được làm bằng chất liệu gì. . .
Càng đừng đề cập đến rất nhiều vàng bạc.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn đã vừa lòng thỏa ý, chỉ cầu an ổn vượt qua vụ hỗn loạn này, sau đó tiêu hóa thu hoạch.
"Đương đương. . ."
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương lọt vào trong tai, nhưng điều này cũng không thể làm cho hắn thay đổi sắc mặt.
"Mau trốn!"
"Mau trốn!"
"Rốt cuộc thì các ngươi là ai? Dám nhân lúc cháy nhà mà hôi của, Bạch gia bọn ta thề sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
"Lão tặc, nói nhảm nhiều quá, chịu chết đi!"
"A!"
"Bạch gia?" Trong bóng tối, Mạc Cầu dừng bước lại, sắc mặt dần dần âm trầm.
Bạch gia gần như được xem như đệ nhất đại hào môn trong thành, hơn nữa còn là dùng võ truyền gia, thực lực hùng hậu.
Nghĩ ngờ lần này vậy mà cũng gặp nạn.
Quan trọng hơn là, bằng hữu của hắn Tuân Lục, Tiểu Sở đều đang ở trong Bạch gia làm người hầu, không biết tình hình hiện giờ của họ thế nào rồi.
"Cộc cộc. . ."
Tiếng bước chân gấp rút và hốt hoảng từ phía sau vang lên, nghe âm thanh ước chừng có hơn mười người.
"Tách ra trốn!"
Có người rống to, tiếng bước chân lập tức phân tán, chạy theo những đường tắt ở khắp tứ phương.
Nơi Mạc Cầu đang ẩn thân, ánh mắt hắn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc nên vội vàng đi theo.
Mặc dù hắn không biết khinh công thân pháp, nhưng dù sao cũng còn thực lực, không bao lâu liền đuổi kịp đối phương, sau đó vỗ nhẹ vào đầu vai của đối phương rồi nói:
"Ngô Tam ca!"
"Ai?" Đối phương hoảng hốt, vô thức giật mình quay người vung vẩy thanh binh khí trong tay, nhưng lại chém vào không khí.
"Ngô Tam ca, là ta." Mạc Cầu giật mảnh hắc bố trên mặt xuống, nói:
"Mạc Cầu học đồ của hiệu thuốc Thanh Nang, là bằng hữu của Tuân Lục và Tiểu Sở, huynh còn nhớ không?"
"Mạc Cầu?" Ngô Tam ca chăm nhìn một hồi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra:
"Thì ra là Tiểu Mạc đại phu, suýt chút nữa là ngươi hù chết ta rồi, đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Trong thành hỗn loạn, ta cũng đang chạy loạn, không biết tại sao lại đến được nơi này." Mạc Cầu mở miệng:
"Ngô Tam ca, Bạch gia xảy ra chuyện rồi sao?"
". . ." Nghe vậy, Sắc mặt của Ngô Tam ca trầm xuống, dừng lại một chút mới trầm trầm nói:
"Có người xông vào Bạch gia, lão gia bị giết, thiếu gia tiểu thư chạy tứ tán, Bạch gia. . . Gặp tai."
"Đám đạo phỉ này thật sự là đáng hận!" Mạc Cầu mắng phụ một câu rồi lập tức lo lắng hỏi:
"Vậy Ngô Tam ca có biết tình huống của hai người Tuân Lục và Tiểu Sở không?"
Ngô Tam ca liếc nhìn một vòng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta nghe nói, xông vào Bạch gia, chưa chắc đã là đạo phỉ."
"Đến nỗi Tuân Lục và Tiểu Sở, hai người bọn họ đi theo Tam thiếu gia, lúc ấy quá mức hỗn loạn, tất cả mọi người đều giống như con ruồi không đầu chạy lung tung, tình huống cụ thể thế nào thì ta cũng không biết."
"Không biết?" Mạc Cầu nhíu mày.
Hắn chỉ quan tâm bằng hữu, đối với ai đã xông vào Bạch gia thì không có chút hứng thú nào.
"A. . ." Đúng vào lúc này, một giọng nói có chút quen mang theo vẻ kinh ngạc khó tin từ nơi không xa truyền đến:
"Nơi này còn có hai con cá lọt lưới!"
"Là ngươi!" Ngô Tam ca quay đầu, dưới màn đem mông lung, chỉ có thể nhìn thấy được hình thể của người tới, sắc mặt hắn ta đại biến.
Sau đó bèn đẩy Mạc Cầu ra, dùng hắn yểm trợ mình rồi hốt hoảng bỏ chạy.
"Muốn chạy trốn, ngươi trốn được sao?" Tiếng cười lạnh vang lên, người tới giương cánh tay lên, một vệt hàn quang bắn thẳng đến ót của Ngô Tam ca.
Thế tới kinh người!
Đồng thời, bổ nhào về phía Mạc Cầu.
Trong bóng tối, bản năng của Mạc Cầu đã đủ để ngăn vệt hàn quang kia lại, nhưng sắc mặt hắn lạnh lùng, để mặc cho nó xuyên qua đầu lâu của Ngô Tam ca.
Tự mình cầm đao trong tay rồi phát lực, va chạm với người đang đột kích.
Minh Tâm đao!
"Đinh đinh đang đang. . ."
Tia lửa tung tóe, bóng người tách ra, hai người cũng nhìn rõ lẫn nhau, sắc mặt đồng thời thay đổi.
"Là ngươi, Mạc đại phu!"
"Là ngươi, lão tam!"
Đối phương rõ ràng là gã lão tam trong nhóm người Quách Tiêu.
Hai người đối mắt nhìn nhau, hai mắt lão tam chuyển động, cười gằn:
"Không ngờ Mạc đại phu còn là một vị cao thủ!"
"Quá khen." Mạc Cầu nói với giọng băng lãnh, bỗng nhiên nghi ngờ mở miệng:
"Không phải các ngươi đã gia nhập vào Hắc Hổ đường rồi sao, tại sao lại đi đuổi giết Bạch gia. . ."
Nói đến một nửa, hắn liền yên lặng.
"Hắc hắc. . ." Lão tam híp mắt lại, thè cái lưỡi dài ra khẽ liếm khóe miệng, nói:
"Mạc đại phu đoán không sai, người động thủ với Bạch gia chính là Hắc Hổ đường bọn ta."
"Ta có thể không nói gì cả." Mạc Cầu mở miệng:
"Chuyện này đối với ta không có chỗ tốt!"
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Lão đại từng nói, trên đời này chỉ có người chết mới có thể chân chính ngậm miệng." Lão tam khinh thường cười một tiếng, cất bước lại gần, khi ánh mắt nhìn lên trên người Mạc Cầu thì biểu lộ của gã đột nhiên sững sờ:
"Hộ Hoa kiếm? Quái Đao?"
"Ây. . ." Mạc Cầu yên lặng, lập tức nói:
"Đây là do ta nhặt được!"
"Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?" Sắc mặt Lão tam biến đổi, dưới chân có chút triệt thoái về phía sau, trong mắt mang theo vẻ cảnh giác:
"Hái hoa khách Phạm Cường thì cũng thôi, Quái Đao Hứa Diệp là người của Bạch Mã phỉ, Lôi lão đại lại là người có thù tất báo, ngươi xong rồi!"
"Không." Mạc Cầu bỗng nhiên mở miệng:
"Còn chưa xong."
"Chỉ cần không ai nói ra thì hắn ta sẽ không biết, ngươi nói đúng không?"
Hiện trường yên tĩnh, lão tam há to miệng, sau đó nắm chặt con dao găm trong tay, trong lòng dần dần nặng nề.