Quái Đao Hứa Diệp!
Không ngờ là mình lại gặp hắn ta ở chỗ này.
Nghe nói người này tâm tính tàn nhẫn, thích giết chóc, hắn ta thích nhất là tra tấn người khác.
Từng là một vị độc hành khách, sau này gia nhập Bạch Mã phỉ, nhưng mà vẫn thích độc lai độc vãng.
Luận thực lực, sợ là chỉ đứng sau mấy vị thủ lĩnh của Bạch Mã phỉ, cũng có được tu vi Đoán Cốt.
Ánh mắt Mạc Cầu chuyển động, liếc nhìn xung quanh.
Nơi này là nội trong của võ quán, đã từng là nơi ở của mấy vị sư phụ, hôm nay thì đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Còn có mấy cỗ thi thể đang nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, khuôn mặt bọn họ dữ tợn, trước khi chết nhất định là rất thống khổ.
Xem ra là do người ở trước mặt này ra tay.
Tâm niệm nhanh chóng chuyển động, Mạc Cầu biết rằng đối phương đã xem mình là hái hoa khách Phạm Cường, cho nên mới chủ động dừng tay.
Nhưng cũng biết lúc này không thể rụt rè, lập tức chậm rãi gật đầu:
"Cũng tốt!"
"Hắc hắc. . ." Hứa Diệp híp mắt cười quái dị:
"Nghe nói Phạm huynh thông hiểu Cơ Quan thuật, vừa vặn có đất dụng võ."
Cơ Quan thuật?
Mạc Cầu thầm giật mình, nhưng trên mặt lại là mây trôi nước chảy, nói:
"Hứa huynh khách khí, chẳng qua là có biết một hai mà thôi, nhưng tại sao các hạ lại biết được nơi này có cơ quan?"
"Chắc chắn có!" Hứa Diệp gật đầu:
"Ta tận mắt nhìn thấy có mấy người chạy vào đây, nếu như không có cơ quan ám thất, chẳng lẽ những người kia còn biết phi thiên độn địa hay sao?"
Có ám thất, vậy thì sẽ có cất giấu đồ tốt, nếu đã biết được thì đương nhiên sẽ không buông tha.
"Như vậy à. . ." Mạc Cầu hiểu rõ, nhìn căn phòng trước mặt rồi chậm rãi nói:
"Trước đó Hứa huynh đã tìm như thế nào?"
"Ta?" Hứa Diệp nhếch miệng cười một tiếng, lập tức giơ tay rồi lấy chuôi đao hung hăng va chạm vào trong vách tường.
Thanh đao trong tay gã ta cực kỳ quái dị, lưỡi đao có hình vòng cung, chuôi đao rất dài, phần sau còn có một lưỡi búa sắt.
Có lẽ cũng vì vậy nên gã ta mới được xưng là Quái Đao.
"Bành!"
Lưỡi búa đâm vào vách tường, dưới tác động của cự lực, vách tường bị lõm xuống dưới, nửa căn phòng cũng theo đó mà lắc lư không thôi.
Khí lực này. . .
Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại.
Liền xem như hắn toàn lực bộc phát Long Xà kình thì cũng không làm được như vậy.
"Là vậy đấy." Hứa Diệp nhìn vách tường mấp mô ở bên cạnh, biểu tình có phần lạnh lùng:
"Phạm huynh có biện pháp nào tốt hơn không?"
"Ta?" Mạc Cầu sờ sờ cằm, trầm ngâm nói:
"Phá hư luôn luôn dễ dàng hơn kiến thiết, mặc dù biện pháp này của Hứa huynh rất trực tiếp, nhưng lại rất hữu dụng."
"Thật sao?" Hứa Diệp vẻ mặt hồ nghi:
"Nhưng ta gần như đã lật tung toàn bộ căn nhà này lên rồi mà vẫn không thể tìm thấy chỗ nào không đúng."
Ngươi tìm không thấy, chẳng nhẽ ta có thể tìm thấy sao?
Mạc Cầu cạn lời, nhưng vẫn là nhắm mắt nói:
"Yên tâm, khẳng định là sắp tìm được rồi, có lẽ Hứa huynh chỉ kém lâm môn một cước, lần tiếp theo liền có thể tìm được cơ quan."
"Vậy được." Hứa Diệp nhìn hắn một cái, không mời tự tiện, đồng thời lại dùng chuôi đao hung hăng đánh vào vách tường.
"Bành!"
Phòng ốc run rẩy, tro bụi rì rào rơi xuống.
Mạc Cầu mím môi một cái, cũng từ dưới đất nhặt lên một cây côn, gõ gõ đập đập mặt đất ở xung quanh.
"Phạm huynh." Hứa Diệp vừa động thủ, vừa nhìn về phía Mạc Cầu:
"Lôi bang chủ của Bạch Mã bang bọn ta là một nhân vật có chí khí cao xa, muốn kết giao tứ phương hào hùng, nghe nói gần đây Phạm huynh không được tốt lắm, không biết có ý định đến Bạch Mã bang bọn ta không?"
"Gia nhập Bạch Mã bang?" Mạc Cầu sững sờ, lập tức lắc đầu liên tục:
" Hảo ý của Hứa huynh tại hạ tâm lĩnh, bất quá Phạm. . . Phạm mỗ tự do tự tại đã quen, không chịu nổi ước thúc."
"Vậy thì thật là đáng tiếc." Nghe vậy, hai mắt Hứa Diệp co rụt lại, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý.
"Răng rắc. . ."
"Đông!"
Một âm thanh khác lạ làm cho hai người đồng thời khựng lại.
Hứa Diệp quay đầu nhìn Mạc Cầu, trong mắt mang theo vẻ khâm phục:
"Không hổ là Phạm huynh, ta tìm lâu như vậy mà chả thấy gì, ngươi chỉ cần một chốc đã tìm ra cơ quan."
Ta còn có thể nói cái gì, đây là vận khí sao?
Mạc Cầu há to miệng, lộ vẻ xấu hổ, may mà có hắc bố che mặt, đối phương cũng không nhìn thấy.
Dị hưởng đến từ một cái cột hình trụ, lại gõ gõ hai lần, tiếng cơ quan chuyển động vang lên.
"Kẽo kẹt. . ."
"Đông!"
Trong mộc góc phòng, sàn nhà dày chừng một thước bỗng nhiên xốc lên, lộ ra không gian bên dưới.
Trong không gian chật hẹp này có hai người đang ẩn giấu.
Một vị phụ nhân mỹ mạo sắc mặt thảm bạch, quần áo lộn xộn, và một đứa bé khoảng năm sáu tuổi.
Hai người đang núp trong đó, vẻ mặt hoảng sợ nhìn lên.
"Đi ra!" Hứa Diệp tiến lên một bước, mặt lạnh tóm hai người này ra, một tay nhấc vị phụ nhân kia lên, hỏi:
"Ngươi là ai?"
"Tráng sĩ tha mạng, ta. . . Ta không biết gì cả." Phụ nhân giãy dụa, trong mắt lộ vẻ kinh hoảng:
"Tha mạng a!"
"Ba!" Hứa Diệp nhíu mày, trực tiếp quất cho một bạt tai, đánh cho vị phụ nhân này ngã xuống đất:
"Mả mẹ nó, ta hỏi ngươi là ai?"
"Ta. . . Ta là thiếp thất của Tống phủ." Nửa bên gò má của phụ nhân lập tức sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào vội vàng hồi đáp.
"Thiếp thất?" Hứa Diệp nhíu mày:
"Vậy là vô dụng rồi."
Nói xong liền tiện tay bổ cho một đao.
Trong mắt của gã ta, thiếp thất chỉ giống như nô bộc, căn bản không có một chút giá trị.
"Đương . ."
Một thanh trường kiếm ngăn lại lưỡi đao, Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, xuất hiện ở giữa hai người:
"Hứa huynh, không nên vọng động."
"Ồ?" Hứa Diệp nhướng mày rồi nở một nụ cười quái dị nói:
"Ta vậy mà lại quên, thương hương tiếc ngọc hái hoa khách Phạm huynh ở đây, sao lại để ta lạt thủ tồi hoa được."
"Hái hoa khách!" Người phụ nhân đang co quắp trên mặt đất nghe vậy thì trên mặt liền lập tức biến sắc, nhìn về phía Mạc Cầu với ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Nỗi sợ hãi này còn vượt qua cả khi đối mặt với Hứa Diệp.
"Ta. . ." Mạc Cầu im lặng, chỉ lắc đầu rồi chỉ về phía ám thất ở dưới đất, nói:
"Ngoài bọn họ ra thì bên trong không có gì cả."
"Hử?" Hứa Diệp ngoái đầu nhìn sang, trong căn hầm tối chật hẹp này lại chẳng có vật gì khác.
Sắc mặt gã ta lập tức trầm xuống:
"Nếu như vậy thì càng phải giết bọn hắn. Lãng phí nhiều thời gian của lão tử như vậy, chết không có gì đáng tiếc!"
"Đừng!" Mạc Cầu đưa tay hư cản, nói:
"Hứa huynh, thủ hạ lưu tình."
"Chậc chậc. . ." Hứa Diệp lại bỏ đao xuống, nở một nụ cười quái dị:
"Không sai, nữ nhân này đối với ta đúng là vô dụng, nhưng đối với Phạm huynh thì lại cực kì hữu dụng a!"
" Thằng nhóc này thì không cần dùng đến đúng không?"
Nói xong liền cầm đao chỉ vào hài đồng bên cạnh.
"Đừng!" Phụ nhân nghe vậy liền run lẩy bẩy, vội vã ôm hài đồng vào trong ngực:
"Van cầu các ngươi, đừng động vào con ta. Chỉ cần buông tha con ta, các ngươi. . . Các ngươi muốn ta làm gì cũng được."
Nói xong, nàng ngẩng gương mặt kiều diễm lê hoa đái vũ lên nhìn về phía Mạc Cầu, thậm chí còn chơi cử động thân thể.
"Cái gì cũng được?" Hứa Diệp liếc Mạc Cầu một cái rồi nói:
"Phạm huynh, xem ra hôm nay ngươi có thể được như mong muốn a."
"Hứa huynh không cần phải dựng trò vui." Mạc Cầu lắc đầu, nói:
"Chúng ta tới đây không phải vì cái này, lưu nàng một mạng thì còn có thể hỏi ra một ít chuyện."
"Ha ha. . ." Hứa Diệp sững sờ, lập tức cười to:
"Nói hay lắm, thế nhân đều nói Phạm huynh trầm mê nữ sắc, bây giờ xem ra, chỉ là thích nữ sắc mà không bị mê hoặc."
"Tại hạ bội phục!"
Nói xong liền quay người nhìn về phía ả phụ nhân, âm thanh lạnh lùng nói:
"Ngươi nghe rõ rồi chứ?"
"Nếu như muốn sống thì lấy ra thứ đáng giá, nếu không thằng nhóc này sẽ là của ta, ngươi thì thuộc về Phạm huynh."
". . ." Cơ thể của người phụ nhân này run lên, không khỏi ôm chặt đứa trẻ trong ngực, cả người run bần bật.
"Ngươi yên tâm." Thấy như vậy, Mạc Cầu chầm chậm nói:
"Chỉ cần ngươi có thể lấy ra vật hữu dụng, tỉ như bí tịch võ công, chúng ta tuyệt đối sẽ không động thủ với các ngươi."
"Nghe nói Tống sư phụ cực kỳ sủng ái thiếp thất của ông ta, chắc là ngươi sẽ biết một vài chỗ bảo tàng bí ẩn chứ nhỉ?"
Quán chủ Tống phủ của Tụ Anh võ quán là cao thủ Luyện Tạng đại danh đỉnh đỉnh trong thành, nghe nói lúc trẻ còn từng xung kích qua Hậu Thiên cảnh giới, đáng tiếc là không thành công.
Lấy một tay đao pháp xưng hùng.