Chương 4: Ta Có Bệnh

Hiệu thuốc Thanh Nang có thể trở thành hiệu thuốc số một số hai trong thành ngoài việc trong tiệm có đầy đủ các loại thảo dược ra, thì thầy thuốc nơi này cũng có rất nhiều kinh nghiệm.

Đặc biệt là Diệu Thủ Thần Châm Hứa lão, năm đó chỉ dựa vào bản thân liền đã làm nên tên tuổi trong thành này.

Mặc dù hiện giờ Hứa lão hiếm khi xuất thủ, nhưng các đệ tử được ông ấy bồi dưỡng lại rất giỏi y thuật.

Thậm chí còn có những người ra giá cao để mời thầy thuốc về nhà xem bệnh, hiệu thuốc càng là không lo thiếu bệnh nhân.

Công việc bận rộn được hơn nửa tháng.

"Chỉ có một buổi chiều." Trong hậu đường, Tần sư phụ đang thưởng thức trà, từ trên người lấy ra mười đồng tiền lớn, đưa tới:

"Đừng phung phí, tiêu ít một chút, nhớ trở về trước giờ Dậu."

"Vâng." Mạc Cầu thưa một tiếng rồi cung kính nhận lấy đồng tiền lớn:

"Cám ơn Tần sư phụ."

Làm học đồ thì sẽ không có tiền lương, nhưng nếu tâm trạng của sư phụ tốt, thì sẽ được thưởng một ít tiền.

Rất hiển nhiên, Tần sư phụ chính là loại sư phụ không hà khắc.

Ông ta gật nhẹ đầu, liếc mắt nhìn Mạc Cầu, trên mặt lộ vẻ không vui: "Trên mặt ngươi bị gì vậy?"

Trên mặt Mạc Cầu nổi đầy những chấm đỏ lốm đốm, nhìn sơ qua thì không sao, nhưng nhìn kỹ thì lại có chút đáng sợ.

"Ngụy sư huynh nói là nổi mẫn." Mạc Cầu khom người, nói:

"Hôm trước, lúc đang làm việc thì tinh thần con rã rời, nên liền ăn một chút Thương Hương, sau đó trên mặt liền nổi lên những đốm này."

"Ăn?" Tần sư phụ nhíu mày:

"Thương Hương có thể đề thần tỉnh não, nhưng mà chỉ có thể ngậm, chưa xử lý qua mà đã ăn trực tiếp thì chắc chắn sẽ bị thương."

"Lần sau nhớ kỹ một chút, đừng tưởng là biết được một chút da lông thì có thể uống thuốc lung tung!"

"Vâng." Mạc Cầu trả lời.

Không phải là hắn không biết thứ này không thể ăn, hắn chỉ vì tò mò là nếu như ăn vào thì 'Hệ thống' sẽ phản ứng như thế nào.

Kết quả cũng chả khác ngậm trong mồm là bao, ngược lại còn làm cho hắn cảm thấy buồn nôn, nôn mửa nửa ngày trời.

"Đi thôi!" Thấy không có việc gì khác, Tần sư phụ khoát tay, Mạc Cầu nghe vậy liền lui xuống.

Từ cửa hông của hậu viện đi ra ngoài, tiểu mập mạp Tuân Lục đã mang theo một cái túi căng phồng đang dựa vào tường chờ đợi.

"Đến rồi!" Thấy Mạc Cầu đi ra, hai mắt y sáng lên:

"Sao rồi? Ta nghe nói là Tần sư phụ rất hào phóng với học đồ, mỗi lần nghỉ ngơi đều sẽ được thưởng đồng tiền lớn."

"Đúng vậy." Mạc Cầu gật đầu, từ trong tay áo lấy ra mười đồng tiền lớn vừa được thưởng, lắc nhẹ một cái:

"Mười đồng!"

Đối với hai người họ thì đây không phải là một số tiền nhỏ, hai đồng tiền lớn liền có thể mua được một bát cơm nóng.

Mười đồng, tiêu ít một chút, hai người bọn họ có thể ăn được hai ngày.

"Lộc cộc. . ." Tuân Lục nuốt nước miếng, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ:

"Vẫn là người giỏi, biết chữ, vừa tiến hiệu thuốc liền vào cửa Tần sư phụ, còn có đồng tiền lớn để tiêu."

"Ngươi thì sao?" Mạc Cầu ra hiệu nhìn cái túi vải trên tay hắn:

"Trong đó có gì?"

Trên mặt Tuân Lục lộ ra một nụ cười, nói: "Mấy mảnh vải, còn có bốn cái bánh nướng, tất cả đều có nhân, nhất định sẽ làm cho bọn họ thèm chảy nước miếng!"

"Nha." Mạc Cầu cất bước tiến lên, lại tò mò nhìn xem:

"Ngươi lấy ở đâu?"

Vừa vào hiệu thuốc được nửa tháng, hắn không tin là Tuân Lục có thể quen với người trong bếp đến mức này.

"Lục nhị ca cho." Tuân Lục cười tủm tỉm đuổi theo, nói:

"Mỗi ngày ngươi đều ở trong sảnh bận rộn, chắc là chưa từng gặp, Lục nhị ca là con trai của Lục hộ viện, hiện giờ đang học võ ở võ quán Tam Hợp."

Lục hộ viện chính là người đã đánh thức bọn hắn mỗi ngày, cao to đen hôi, lưng hùm vai gấu.

"Học võ ở võ quán." Hai mắt Mạc Cầu sáng lên:

"Học như thế nào? Học những gì?"

"Hình như là quyền pháp gì đó, Luyện Bì Luyện Cốt Luyện Nội Tạng, nghe nói muốn học thành tài cũng không đơn giản." Tuân Lục lắc đầu, nói:

"Mạc ca, chúng ta không cần nghĩ đến những chuyện này, đến đó học võ ít nhất cũng là hai lượng bạc một tháng."

"Hai lượng. . ."

Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Một lượng bạc, chính là khoảng một ngàn đồng tiền lớn, chuyện này đối với bọn hắn mà nói thật sự là quá xa xôi.

Mạc Cầu há to miệng, cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài.

Hắn rất hứng thú với võ học của thế giới này, nhưng điều quan trọng hiện giờ là có thể cắm rễ trong thành này đã.

Hai người cười cười nói nói, đi dọc theo con đường trong thành, cuối cùng cũng đến được con phố quen thuộc.

Quải Tử nhai!

Quải Tử nhai là danh xưng, nghe nói nơi này có không ít đứa trẻ bị người bắt cóc, cho nên rất ít người đến nơi này.

Nhưng cách con đường này không xa chính là Phúc Hòa nhai, nơi đó phồn hoa hơn nhiều, thích hợp để ăn xin.

Cũng chính vì nguyên nhân này mà có không ít ăn mày tụ tập ở đây.

Hai người Mạc Cầu, Tuân Lục đã từng kiếm ăn ở chỗ này, lần này tới đây là để thăm người cũ.

Ngôi miếu hoang quen thuộc gần ngay trước mắt, trên mặt Tuân Lục hiện lên vẻ hưng phấn, vội vàng chạy đến trước cửa ngôi miếu.

"Cẩu tử, Tiểu Sở, chúng ta trở. . ."

Y còn chưa kịp nói hết lời thì vẻ mặt cứng lại, cơ thể mập mạp của y đều vô thức rụt lại.

"Sao vậy?" Mạc Cầu hiếu kì tiến lên, vẻ mặt cũng đầy sửng sốt.

Chỉ thấy ngôi miếu hoang tàn trước đây giờ đã được người khác dọn dẹp sạch sẽ, có 3 gã đàn ông đang ngồi dưới đất nhìn sang.

Gã ngồi chính giữa cao khoảng 1m9, người đầy mỡ, giống như Tuân Lục số hai vậy.

Chỉ cần nhìn vóc người này thôi thì cũng đã làm cho mọi người lo sợ trong lòng rồi.

"Muốn gì?" Đại hán nhíu mày, một người ở bên cạnh tự động đi lên, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn về phía hai người:

"Không biết nơi này là địa bàn của Hắc Hổ đường sao? La lối om sòm muốn bị đánh hả?"

Nói xong liền duỗi tay ra, bắt được Tuân Lục rồi hung hăng ném vào trong miếu.

Đồng thời trừng Mạc Cầu một cái:

"Vào trong!"

Mạc Cầu cứng đờ cả người, bị đối phương nhìn chăm chằm nên không dám chạy trốn, thành thật bước vào trong miếu hoang.

"Xin. . . Xin lỗi!" Tuân Lục bị ngã trên mặt đất vội vội vàng vàng bò dậy, mở miệng cà lăm hỏi:

"Ta. . . Chúng tôi đến tìm người."

"Tìm người?" Gã đàn ông ở chính giữa cười lạnh đứng dậy, tiện tay kéo cái bao vải trên người Tuân Lục xuống:

"Người đều ở chỗ này, ngươi muốn tìm ai?"

Bị cướp mất đồ, nhưng Tuân Lục lại không dám phản kháng, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng mở miệng:

"Chúng tôi tìm Cẩu Tử và Tiểu Sở, trước đó bọn họ ở chỗ này ăn xin, nên. . ."

"Mấy thứ này là cái chó gì vậy!" Tuân Lục còn chưa nói xong, gã đàn ông đã ném hết mấy mảnh vải và mấy cái bánh xuống đất, còn khinh thường nhổ một ngụm nước miếng:

"Mấy thứ này cũng đáng được bọc lại sao?"

Rất hiển nhiên, với thân phận của đối phương thì chắc chắn sẽ coi thường mấy mảnh vải rách cùng mấy miếng bánh nướng này rồi.

"Ngươi!"

Đại hán đạp cho Tuân Lục một cước, lập tức chỉ một ngón tay vào Mạc Cầu, quát: "Lại đây, moi hết tất cả đồ đạc trên người ra cho ta!"

"Không được." Sắc mặt Mạc Cầu trắng bệch, nhưng vẫn mở miệng cự tuyệt.

"Ngươi nói cái gì?" Đại hán đột nhiên quay người, tức giận trừng mắt, đôi mắt to như chuông đồng đầy vẻ hung tàn:

"Không được sao?"

Gã vén tay áo lên, cười lạnh nói:

"Ta muốn xem thử tại sao không được!"

"Ta. . . Ta có bệnh." Cơ thể Mạc Cầu run rẩy, cổ họng giật giật, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nói:

"Ngươi nhìn trên người ta đang nổi đầy mẫn đỏ, đây là bệnh, không thể tiếp xúc với ai, nếu không sẽ lây cho người khác."

"Hơn nữa, chúng tôi là học đồ của hiệu thuốc Thanh Nang, ngoài những thứ này ra thì trên người chả còn vật gì khác."

Hắn vừa nói xong, sắc mặt của 3 gã giang hồ này đột nhiên thay đổi, vô thức lùi về phía sau một bước.

Ngay cả Tuân Lục đang rên đau cũng sửng sốt, lặng lẽ co người lại.

"Cút mẹ mày đi!" Một gã đại háng không nhịn được tức giận mắng:

"Ta đã nói là sao mặt của tên này lại kỳ quái như vậy, thì ra là có bệnh, có bệnh thì ngươi chạy ra ngoài làm gì?"

"Tranh thủ thời gian cút cho ta!"

"Chúng tôi đi ngay, đi ngay!" Mạc Cầu cười khổ, lại khom người nói:

"Xin hỏi mấy vị tráng sĩ, mấy vị có biết những tên ăn mày lúc trước ở nơi này đã đi đâu rồi không?"

"Chết!" Sắc mặt của gã cao to đen hôi trầm xuống, vô thức liền muốn động thủ, nhưng mà nhìn thấy những đốm đỏ trên mặt Mạc Cầu lại nhẫn nhịn:

"Cút nhanh lên!"

"Vâng, vâng." Thấy không hỏi được thông tin gì, Mạc Cầu chỉ có thể liên tục gật đầu, ra hiệu với Tuân Lục.

Tuân Lục cũng không ngốc, nếu không thì đã không vào được hiệu thuốc Thanh Nang, lúc này đã kịp phản ứng.

Nhưng y đi lên nhặt miếng vải rách và miếng bánh nát trên đất rồi sau đó mới vội vội vàng vàng đi theo Mạc Cầu xông ra ngoài miếu.