Chương 29: Chẩn Bệnh

Người dịch: Whistle

"Bên này!"

"Cẩn thận một chút, đừng có mạnh tay quá!"

"Bệnh này thì ở nơi này, có thể tự mình hành động thì đi tây phòng."

"Đem dược cao chữa bỏng lại đây."

Lý sư phụ của hiệu thuốc đang đứng ở trong viện, chỉ huy mọi người làm việc, sắp xếp người bệnh vào phòng.

Đám cháy ở Hà gia đã lan ra khắp nơi, người gặp nạn cũng không chỉ riêng là người nhà họ Hà nữa, mà còn có hàng xóm láng giềng xung quanh.

Nhiều bệnh nhân như vậy, hiệu thuốc đông đúc, thiện đường thành nam và ngay cả nhà kho ở thành bắc cũng an bài không xuể.

Đám người loạn tùng phèo, liền ngay cả Tề sư huynh toàn thân đầy mùi rượu cũng không thể không ngồi dậy đi ra hỗ trợ.

"Mạc Cầu." Lý sư phụ xoay người lại, nghiêm mặt nói:

"Người của tây phòng giao cho ngươi, không có vấn đề gì chứ?"

"Ta." Mạc Cầu sững sờ.

"Không sai, chính là ngươi." Lý sư phụ gật đầu:

"Những biểu hiện của ngươi ở khu chợ năm ngoái ta cũng được nghe rồi, làm không tệ, bây giờ chắc là cũng có thể."

Nói xong nhíu nhíu mày, nói:

"Nhân thủ không đủ, hiệu thuốc, thiện đường còn có nhiều người hơn, có gì không hiểu thì đến hỏi ta."

"Được." Mạc Cầu không chối từ, đáp ứng rồi chạy về phía tây phòng.

Người bị thương ở đây cũng không ít, may mắn đa số chỉ là bị thương nhẹ.

Vết phỏng, bỏng, bị vật nặng đè trúng, nghiêm trọng hơn thì khói hun vào mắt, phổi.

Mặc dù tình trạng không tính là quá nặng, nhưng tiếng rên, tiếng kêu la thảm thiết không ít, còn có những tiếng khóc không kìm được, làm người nghe tâm phiền ý loạn.

"Hô. . ."

Mạc Cầu lấy lại bình tĩnh, quay người nói: "Ngô đại ca, Tôn đại ca, hai người đi lấy một chút đồng hoa, bạc hà, ngư dầu tới , chờ lát nữa cần dùng."

"Nhân tiện mang thêm bàn ghế tới luôn, để bệnh nhân xếp hàng xem bệnh."

"Ta đi lấy hòm thuốc!"

"Được." Ngô đại ca tính tình ngay thẳng, trực tiếp gật đầu hỏi:

"Tiền xem bệnh và tiền thuốc thì phải làm sao?"

"Không cần lo lắng." Một vị nha dịch đang duy trì trật tự ở bên ngoài nghe tiếng đi tới, nói:

"Tiền này Hà phủ sẽ ra, coi như nhà bọn hắn bị đốt sạch thì mảnh đất để lại cũng đủ phí xem bệnh."

Nghe ra được, nha dịch này rất khó chịu về những phiền phức mà Hà gia gây ra nhưng cũng không có ý đồng tình.

Động tác của mấy người rất nhanh, không lâu sau, Mạc Cầu đã bắt đầu xem bệnh.

"Bị bỏng, phối sơn chi nhân, hoàng liên, sinh địa hoàng, thông bạch, Bạch Chỉ, thanh ma du, vu du oa tiên tạc, miên sa quá lự, bỏ vào nồi nấu từ từ, thêm sáp, khi nấu hết sáp là thành dược."

Mạc Cầu viết xong phương thuốc đưa tới: "Ngô đại ca, loại thuốc này cần chuẩn bị nhiều một chút, người phía sau cũng cần dùng, phiền toái."

"Không phiền phức, ta đi làm ngay." Ngô đại ca nhận lấy rồi xoay người đi xử lý dược liệu.

Bọn họ đều là người ở lâu năm ở chỗ này, đối với việc xử lý dược liệu đã sớm thành thạo.

"Hun khói vào bụng." Mạc Cầu sờ lên phần bụng của bệnh nhân thứ hai, cau mày nói: "Người này cần thanh lương tán."

"Chỉ có hiệu thuốc bên kia mới có, bên này hiện giờ mới làm thì đã không kịp."

"Vậy làm sao bây giờ?" Bệnh nhân sắc mặt trắng bệch, gia thuộc cũng lo lắng sốt ruột:

"Đại phu, ngài nhất định phải cứu chủ nhà của chúng ta à!"

"Các ngươi đừng nóng vội." Mạc Cầu khoát tay, khuyên lơn:

"Tình huống không nghiêm trọng như vậy, trước lấy bạc hà, ngư dầu xoa một chút, ta lập tức kêu người đi lấy thanh lương tán."

"Mạc đại phu." Bên cạnh nha dịch thấp giọng mở miệng:

"Thuốc bên đó sợ là cũng không đủ."

". . ." Động tác trên tay Mạc Cầu dừng lại, nói:

"Vậy cũng không sao, chỉ là bị sặc cuống họng tôi, để ta kê thuốc khác, hiệu quả thì phải chậm một chút, không có gì đáng ngại."

"Tạ ơn đại phu, tạ ơn đại phu!" Mấy người cảm ân cảm đức nói lời cảm tạ, cầm thuốc lui xuống.

Đằng sau tự có người theo phương bốc thuốc, thậm chí hậu viện đã đốt lò, không ngừng nấu thuốc.

"Xương cốt của ngươi có vấn đề." Mạc Cầu dùng tay chỉ vào mắt cá chân của một người, lắc đầu nói:

"Trị không hết, tàn phế rồi!"

"Hả?" Sắc mặt đối phương thay đổi, đầu ong mắt hoa, sau một khắc liền bị một cơn đau kịch liệt cắt ngang.

"Két. . ."

Một tiếng vang giòn, hắn nhảy cẫng lên, nói:

"Đau chết mất!"

"Biết đau là được." Mạc Cầu cười khoát tay:

"Đừng lo lắng, không sao rồi, chỉ là xương cốt bị lệch một chút, bó xương một chút là tốt. Vừa rồi sợ ngươi giãy dụa, dọa ngươi thôi."

"Tạ ơn đại phu, tạ ơn đại phu!" Đối phương tất nhiên là không dám tức giận, liên tục nói tiếng cảm ơn.

Hậu phương, Lý sư phụ có chút không yên lòng nên tới đây tuần sát, thấy vậy liền nhẹ nhàng gật đầu, cất bước đi về đông phòng.

Ông ta thấy Mạc Cầu chẩn trị không có vấn đề gì cả, hơn nữa về phương diện bó xương, ngoại thương cũng không yếu hơn mình.

Tốc độ chẩn trị càng là nhanh hơn một sư phụ già như ông ta.

Tần sư phụ thật sự là thu được một hảo đồ đệ à, chỉ tiếc. . . , có lẽ nên khuyên ông ta một chút, mang người về hiệu thuốc.

Không nói đến việc Lý sư phụ đang cảm khái trong lòng, tiến triển bên chỗ Mạc Cầu cũng không tính là chậm, nhưng cũng không nhẹ nhõm chút nào.

Cho đến khi sắc trời mờ tối, mới có thời gian thở phào một hơi.

"Mạc đại phu." Một người đi đến phụ cận, chắp tay nói:

"Lần này đa tạ!"

"Khách. . ." Mạc Cầu vô thức ngẩng đầu, vẻ mặt lập tức sững sờ:

"Là ngươi!"

Người tới lại là vị công tử trẻ tuổi nói chuyện toàn gai đã gặp tại Vọng Giang Lâu ngày hôm qua.

Nhưng mà lúc này thần sắc hắn tiều tụy, trong mắt đầy tơ máu, trái ngược với vẻ ngoài phấn chấn của ngày hôm qua.

"Là ta." Hà Tiến đắng chát gật đầu:

"Hôm qua có nhiều chỗ đắc tội, mong rằng Mạc đại phu bỏ qua cho."

"Không sao." Mạc Cầu lắc đầu:

"Tại hạ cũng có chỗ bất thường, quần áo quá mức khinh mạn, nhưng mà tại sao Hà công tử ngươi lại tới nơi này?"

"Mạc đại phu rộng lượng." Hà Tiến thở dài, nhãn thần bi ai nói:

"Nhị tỷ của ta đang hôn mê ở đông phòng, còn. . . Còn chưa tỉnh lại."

"Hà công tử yên tâm, có Lý sư phụ ở đây sẽ không có chuyện gì đâu." Mạc Cầu cũng chỉ có thể an ủi một câu.

"Mạc. . ."

"Thiếu gia!"

Hà Tiến còn muốn mở miệng, liền bị một người vội vã cắt ngang.

Người tới vẻ mặt lo lắng, vội vàng chạy tới gần, hạ giọng thì thầm hai câu, vẻ mặt Hà Tiến lập tức biến sắc.

"Thật sao?"

Hà Tiến nghe vậy giọng nói đề cao lên, trên mặt lập tức nổi giận đùng đùng, còn có một cỗ nôn nóng bất an.

"Thật." Người tới vội vã gật đầu:

"Hà Đại, Trương Lục bị đám người kia vây giết chạy được ra ngoài, bây giờ đang trốn ở nơi đó."

"Hai người bọn họ bị thương rất nặng, Hà Đại còn hôn mê bất tỉnh, sợ là kiên trì không được bao lâu."

"Bây giờ chúng ta qua đó đi!" Hà Tiến cất bước liền đi:

"Ta còn phải hỏi bọn họ một chút, rốt cuộc là ai đã hạ thủ! Đúng, gọi nha dịch ở đây đi chung luôn."

"Vâng." Người tới trả lời, từ từ chạy ra ngoài.

"Chờ một chút." Hà Tiến đột nhiên đưa tay lên, nhìn về phía Mạc Cầu:

"Mạc đại phu, chỗ ta còn có hai vị bệnh nhân, nếu không thì đại phu cùng ta qua đó một chuyến?"

"Ta?" Mạc Cầu chỉ chỉ bản thân, lắc đầu liên tục:

"Ta không được, nếu như Hà công tử cần đại phu, có thể mời Lý sư phụ, Tần sư phụ qua đó."

"Sợ là mấy vị sư phụ không có thời gian." Hà Tiến mắt nhìn đông phòng, nói:

"Hơn nữa Lý sư phụ cũng đã nói, Mạc đại phu ngài chẩn trị ngoại thương cũng không kém gì ông ta, thậm chí. . . Còn tốt hơn."

"Ta còn có việc phải làm, thật sự rất xin lỗi." Mạc Cầu trực tiếp buông tay, biểu thị bất lực, hắn bận rộn một ngày, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, huống hồ còn phải xử lý mấy việc vặt vãnh nữa.

"Như vậy đi!" Hà Tiến ánh mắt chớp động, đột nhiên gỡ miếng ngọc bội bên hông xuống đưa tới:

"Nếu như Mạc đại phu đi theo ta một chuyến, bất luận kết quả chẩn trị có như thế nào, vật này sẽ xem như là phí chẩn bệnh."

"Như thế nào?"

"Miếng ngọc này. . ." Nhìn miếng ngọc bội sáng long lanh trước mặt, Mạc Cầu cổ họng nhấp nhô, cuống họng khô khốc.

"Có người từng ra giá mười sáu lượng bạc, ta cũng không bán." Hà Tiến mở miệng, trực tiếp nhét ngọc bội vào trong tay Mạc Cầu:

"Chỗ đó cách nơi này không xa, đi nhanh về nhanh, không cần bao nhiêu thời gian."

"Vậy. . ." Mạc Cầu nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, cán cân trong lòng bắt đầu nghiêng, do dự nói:

"Ta qua đó một chuyến?"