Người Dịch: Whistle
Chuyện lần này cũng không thể nói là tai bay vạ gió, nhưng cũng để cho Mạc Cầu giống như bị gõ một cái, đầu ong mắt hoa.
Theo như hắn được biết, hiệu thuốc Thanh Nang vẫn còn hai chi nhánh nữa ngoài cửa hàng này.
Thiện đường ở thành nam thì hầu hết là xem bệnh cho những người bình thường.
Nhà kho ở thành bắc thì chủ yếu phụ trách mua sắm dược liệu, chữa bệnh cho người chỉ là thứ yếu, càng đừng đề cập việc học y.
Đi thành bắc tương đương với việc đoạn tuyệt con đường học y của Mạc Cầu, ít nhất là cho đến cải thiện được ấn tượng của Tần sư phụ về hắn.
Vẫn còn về Phân Ảnh Kiếm, thì thật sự là không có hình ảnh nào nữa.
Kế hoạch đã được dự trù từ trước nay phải tạm gác lại.
Hắn há to miệng, nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Tần sư phụ đang ngồi trên chủ tọa, chỉ có thể bất đắc dĩ lui ra.
Tần Thanh Dung vẻ mặt lo lắng, biết khuyên không được cha mình, đành nhấc chân đi, nổi giận nói:
"Con đi tiễn Mạc sư đệ."
"Dừng lại!" Tần sư phụ gọi lại nàng, trầm giọng nói:
"Là con gái thì nên ít tiếp xúc với nam nhân, liền coi như là người trong hiệu thuốc thì cũng phải chú ý phân tấc."
"Con còn nhỏ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, không biết nhân tâm hiểm ác, bị người ta lừa còn muốn giúp người ta kiếm tiền."
Đuổi Mạc Cầu đi cũng là vì nghi ngờ hắn ta không có ý tốt với con gái mình nên muốn ngăn cản.
"Sư phụ." Không đợi Tần Thanh Dung mở miệng, Ngụy sư huynh đã mở miệng trước:
"Con đi thu xếp một chút."
"Ừm." Tần sư phụ gật đầu, sắc mặt hơi hòa hoãn:
"Con vừa mới lành bệnh, chú ý thân thể, mấy ngày nay hiệu thuốc cũng không phải là quá bận, có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Vâng, sư phụ." Ngụy sư huynh lộ vẻ cảm kích:
"Đồ nhi cáo lui."
Đi ra hậu đường, hắn thấy Mạc Cầu đang ngẩn người cách đó không xa, liền khinh thường cười một tiếng, cất bước đi qua.
"Mạc sư đệ." Ngụy sư huynh khép hai tay vào trong tay áo, nói:
"Y thuật của đệ thật sự là hoàn toàn vượt qua khỏi dự kiến của sư huynh, bây giờ lại bắt đầu học « Thanh Nang Dược kinh » rồi."
"Nếu như không phải là đệ còn hiểu một chút y thuật, sợ là sư huynh cùng ta không ra được Tôn trạch kia." Mạc Cầu nhíu mày:
"Chuyện này cũng có lỗi sao?"
Mặc dù đã sớm biết đối phương có chút ích kỷ, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng vị sư huynh này lại nhỏ nhen như vậy.
Chuyện này vừa xem liền biết là do gã ta đã nói gì đó với Tần sư phụ rồi.
"Hừ!" Ngụy sư huynh nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không một bóng người, thân thể nghiêng về phía trước tới gần Mạc Cầu:
"Ngươi đừng đắc ý, ngươi gạt được những người khác nhưng không lừa được ta, ta chỉ là không ở tại hiệu thuốc nửa tháng mà thôi, ngươi đã học được « Thanh Nang Dược kinh » từ chỗ của sư phụ, còn học trộm Phân Ảnh Kiếm ở chỗ sư muội, chắc chắn là đã xài mưu mô chước quỷ gì rồi, tuổi không lớn lắm nhưng tâm tư lại đủ gian xảo."
Khi đang nói chuyện, giọng nói của gã tràn đầy vẻ oán hận.
Lúc trước vì học được hai thứ này, không biết gã đã phải chịu đựng bao lâu, còn phải ăn không biết bao nhiêu đau khổ.
Bây giờ lại có người mới tới hiệu thuốc được hai tháng liền được truyền thụ, làm sao mà gã có thể nhẫn nhịn chuyện này được?
Mạc Cầu nhíu mày.
Có câu nói là không hợp ý không hơn nửa câu, đối phương đã nhận định hắn là người như vậy, phản bác cũng là vô dụng.
Lập tức bất đắc dĩ nói: "Sư huynh tới đây chỉ là để nói cho ta biết những này thôi sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Ngụy sư huynh nhếch miệng lên:
"Sư phụ bảo ngươi mau chóng lên đường, ta nhìn sắc trời cũng không còn sớm, ngươi sửa soạn một chút, bây giờ qua đó còn có thể ăn được một bữa cơm nóng."
"Ta muốn nói với Tuân Lục một tiếng." Mạc Cầu mở miệng.
"Tuân Lục?" Ngụy sư huynh hừ nhẹ một tiếng:
"Hôm nay hắn không ở trong viện, lưu lại lời nhắn được rồi."
"Đúng rồi."
Tiếng nói của gã hơi ngừng lại, nói: "Là sư huynh, ta nhắc nhở đệ một câu, nhà kho bên kia có đôi khi sẽ phải ra ngoài thành thu mua thảo dược, tình huống ngoài thành thì chắc là đệ biết rồi, không an toàn lắm đâu."
Nói xong vỗ nhẹ vào vai Mạc Cầu:
"Cẩn thận một chút, sư huynh liền không tiễn!"
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.
. . .
Trở về phòng ngủ, hắn cũng không vội vàng thu dọn đồ đạc, mà là ngồi trên mép giường yên lặng trầm tư.
Xem ra, đi thành bắc là chuyện không thể tránh.
Nhà kho mua sắm dược liệu thì ngoài mua từ trong tay của những khách hàng cũ, còn phải ra khỏi thành để thu mua thảo dược trong tay sơn dân.
Có đôi khi còn phải tự mình vào núi hái thuốc.
Ở ngoài thành có rất nhiều đạo tặc, trước đây hiệu thuốc cũng đã tổn thất không ít học đồ chỉ vì đi hái thuốc, lúc này mới có cơ hội cho hắn và Tuân Lục , nguy hiểm thì không cần nhiều lời.
Xem ra, không thể đợi đến khi tập hợp đủ năng lượng rồi cảm ngộ « Thanh Nang Dược kinh » được nữa, việc cấp bách bây giờ là gia tăng cơ hội sống sót của mình.
Nhắm mắt lại, vầng sách tinh thần trong thức hải vẫn ảm đạm như cũ.
Khoảng cách cảm ngộ « Thanh Nang Dược kinh » còn kém một chút, nhưng cảm ngộ Phân Ảnh kiếm thì dư xài.
"Bạch!"
Màn sáng hiển lên bên trong thức hải.
Suy nghĩ khẽ động, các chiêu thức liên quan tới Phân Ảnh Kiếm như Tàng Kiếm Thuật, Tụ Lý Kiếm, Ám Kiếm, thậm chí là Yến Tử Phân Thủy đều đã xuất hiện trên màn sáng.
Một cảm xúc ngo ngoe muốn động đột nhiên xuất hiện.
Dù cho chiêu thức không hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể cảm ngộ được.
Lần này Mạc Cầu không còn phải khắc chế nữa, suy nghĩ khẽ động, lúc này tinh quang đã thôn phệ hết màn sáng.
Một lúc sau, tinh quang bắt đầu ảm đạm.
Ân. . .
Khi cảm ngộ « Bảo Dược Thương khoa », tổng cộng có ba mươi lăm ngôi sao ảm đạm, lần này là hai mươi bốn ngôi sao.
Từ đó suy ra, « Thanh Nang Dược kinh » chắc là cần phải trên năm mươi ngôi sao.
Hiện giờ trung bình mỗi ba ngày có thể thắp sáng một ngôi sao, bây giờ còn hai mươi ngôi sao đang sáng, muốn kiếm đủ năm mươi ngôi sao e rằng còn cần khoảng hai ba tháng.
Rất rõ ràng, những bí tịch càng phức tạp thì tiêu hao số lượng ngôi sao càng nhiều.
Bất quá những ngôi sao này có sáng tỏ, có ảm đạm, không biết là chúng có giống nhau trên nguyên tắc hay không?
Hắn đã cảm ngộ qua công pháp và y thuật, vậy thì mức tiêu hao năng lượng cũng giống nhau chăng?
Chung quy là còn thiếu xác minh, những vấn đề trước mắt này vẫn chưa thể biết được.
Ý niệm chuyển động trong lòng, còn chưa chờ hắn nín thở ngưng thần, một loại giác ngộ không biết từ đâu xuất hiện trong ý thức của hắn.
Phân Ảnh Kiếm!
Giống như một cao thủ đã đắm chìm trong kiếm pháp này mấy chục năm trời rồi truyền lại tất cả những hiểu biết của mình, Mạc Cầu đã hiểu hết mọi thứ của kiếm pháp này.
Như thế nào giấu kiếm? Như thế nào vận kiếm? Như thế nào mới có thể làm cho kiếm pháp phát huy được năng lực lớn nhất?
Cái gì cần có đều có!
Mở mắt ra, lại nhớ lại lúc Tần Thanh Dung truyền thụ kiếm pháp này, có thể nói là lỗ hổng chồng chất.
Động tác cũng có quá nhiều chỗ dư thừa.
Không biết bây giờ mình đã đạt tới trình độ nào? Nghĩ tới đây Mạc Cầu hô hấp dồn dập, vội vàng từ dưới giường lấy ra một thanh đoản kiếm đơn sơ được làm bằng gỗ .
Kiếm thật thì hắn mua không nổi, vì tập luyện kiếm thuật, chỉ có thể dùng thanh kiếm gỗ gỗ này để tập luyện.
"Bạch!"
Cổ tay khẽ động, kiếm gỗ trong lòng bàn tay đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tàng Kiếm Thuật.
Mạc Cầu hai mắt sáng lên, lập tức trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Dưới chân đạp nhẹ, lực lượng từ mặt đất lên, xuôi theo cẳng chân, thắt lưng, cột sống rồi sau đó tràn vào cánh tay, kiếm gỗ đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay rồi đâm nhanh về phía trước.
Kiếm gỗ trước người vẽ ra một đường cong duyên dáng, chạm nhẹ lên không trung, như chuồn chuồn lướt nước lóe lên một cái rồi biến mất.
"Xùy. . ."
Tiếng xé gió vang lên, rèm vải phía trước đột nhiên lắc một cái, một cái lỗ nhỏ xíu xuất hiện trên đó.
Yến Tử Phân Thủy!
Chiêu thức này không hề khó trong Phân Ảnh Kiếm, chỉ cần xuất một kiếm thì được coi như nhập môn, một chiêu phân tam kiếm là tiểu thành, phân lục kiếm thì là đại thành.
Tần Thanh Dung tu luyện cũng xem như là chăm chỉ, đã có thể miễn cưỡng phân ra tam kiếm, Tần sư phụ có thể phân lục kiếm.
Mà trong cảm ngộ của Mạc Cầu, đẳng cấp tối cao có thể phân làm chín kiếm!
Lần này hắn xuất ra một kiếm, coi như là đã nhập môn, lúc trước Tần Thanh Dung tu luyện rất lâu mới được như Mạc Cầu hiện giờ.
Nhưng. . .
"Ui da!"
Sau khi xuất kiếm thì Mạc Cầu liền đứng im tại chỗ, khuôn mặt vặn vẹo cứng, trong miệng hít vào một ngụm khí lạnh rồi từ từ ngã quỵ xuống mặt đất, thân hình hơi co giật.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân đau nhức, nhất là phần eo, cánh tay như bị chuột rút vậy.
Đau đến hắn toát mồ hôi hột, cả người co giật, dù đã cắn chặt hàm răng cũng không nhịn được hét lên đau đớn.
Thân thể quá yếu!