Hôm sau.
Xe ngựa ung dung rời khỏi Tôn trạch, chạy về phía nội thành.
Trận tuyết đầu mùa đã qua, đường phố có hơi lầy lội, xa phu phải vung roi rất vất vả mới điều khiển được xe ngựa chạy vững vàng.
Mạc Cầu giống như lúc đến, co rụt thân thể ngồi ở một bên, chiếc mũ vành rộng lớn đã che khuất nửa người hắn.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn chân chính ra tay, nhưng may mắn là không xảy sai sót nào trong quá trình điều trị.
Người bị thương cũng đã tỉnh lại, vết thương cũng đã dần ổn định.
Nhưng để đề phòng có chuyện xảy ra, mấy gã tội phạm kia vẫn mạnh mẽ bắt hai người bọn họ ở lại, sau khi quan sát cả đêm, cuối cùng xác nhận là tính mạng của huynh đệ mình không có gì đáng ngại thì mới thả hai người rời đi.
Người đàn ông mặc nho sam kia cũng hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đưa cho bọn hắn năm lượng bạc phí xem bệnh.
Lúc này.
Bạc đang nằm trong bàn tay lạnh buốt của Mạc Cầu.
Tiền lương của mấy vị sư phụ già trong hiệu thuốc cũng chỉ có 2 lượng bạc một tháng, Ngụy sư huynh thì chưa tới một lượng.
Đối với một gã học đồ chưa xông pha giang hồ mà nói, 5 lượng bạc chắc chắn là một số tiền khổng lồ.
Nhưng mà. . .
Hắn nhẹ nhàng vén rèm xe lên, nhìn thấy một người đang nằm run lẩy bẩy trong đó.
Bèn lên tiếng nói:
"Sư huynh, phí xem bệnh lần này. . ."
"Đừng có giết ta! Đừng có giết ta!" Ngụy sư huynh nghe được tiếng nói liền run cầm cập, hai tay lập tức ôm đầu, liên tục cầu xin tha thứ.
Không giống như Mạc Cầu, đêm qua gã ta chả ngủ được miếng nào.
Sau khi bị mấy tên tội phạm đe dọa, đánh đập và nhục mạ, tinh thần của gã đã trở nên bất thường.
Chỉ cần nghe được một tiếng động nhỏ thôi là sẽ bị dọa đến run lẩy bẩy.
Mạc Cầu bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể hạ màn xe xuống.
Dựa theo quy củ của hiệu thuốc, lúc đại phu ra ngoài xem bệnh thì sẽ được nhận một nửa số tiền xem bệnh đó.
Tiếc là học đồ không có tư cách này.
Vốn dĩ hắn định thương lượng với Ngụy sư huynh một chút, xem thử có thể để lại một ít tiền xem như tiền riêng hay không, nhưng mà bây giờ xem ra đã không còn cách nào khác.
Còn về việc vụng trộm giấu diếm. . .
Chỉ cần sau này còn làm việc ở hiệu thuốc thì tốt nhất là đừng nên làm những chuyện như vậy, dù sao có rất nhiều người ở Tôn trạch nhìn thấy, vốn đã không gạt được.
"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."
Xe ngựa chạy lộc cộc.
"Ba!"
Tiếng roi vang lên.
Mạc Cầu cuộn tròn thân thể trong làn gió lạnh buốt, nghĩ về lần chữa bệnh đầu tiên của mình, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Có chút đắc ý, có kinh hỉ, nhưng nhiều hơn là sự sợ hãi.
Nếu như mình không cứu được người thì sẽ như thế nào?
Kết quả không nói cũng hiểu!
Thế đạo này, mặc dù biết y thuật có thể nhận được sự tôn trọng của người khác, nhưng mà không có vũ lực thì cũng giống như một con cá đang nằm trên thớt.
Võ công. . .
Dưới chiếc mũ vành, ánh mắt hắn chớp động.
Hiệu thuốc Thanh Nang.
Những âm thanh náo động ồn áo kéo dài một lúc mới yên tĩnh, đồng thời còn có người chạy đi báo quan.
Vừa nhìn những người ở Tôn trạch liền biết không phải là hạng người lương thiện rồi, nói không chừng chính là tội phạm đang bị nha môn truy nã.
Trong hậu đường.
Tần sư phụ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đàn hương màu đỏ chau mày, ông ta đang nhỏ giọng nói gì đó với Hạ sư phụ.
"Kinh hồn, cần phải từ từ tĩnh dưỡng."
"Có thể khôi phục lại sao?"
"Chuyện này thì phải nhờ vào may mắn, cũng có thể sẽ vượt qua, có thể sẽ cứ như thế này mãi, cũng có thể là tính cách biến đổi."
"Haizz!"
Hai người than nhẹ, lắc đầu liên tục, người mà hai vị này đang nói đương nhiên là Ngụy sư huynh.
Mạc Cầu đứng ở giữa sân, cúi đầu không nói.
Đợi khi cảm khái xong, Tần sư phụ mới cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi có vẻ ngạc nhiên:
"Nghe xa phu nói, con là người đã chữa thương cho gã kia?"
"Vâng." Mạc Cầu chắp tay trả lời:
"Con dựa theo những phương pháp trong « Bảo Dược Thương khoa », kết hợp giữa việc chữa trị ngoại thương và uống thuốc."
"Ồ?" Tần sư phụ sờ sờ cằm, nghi ngờ nói:
"Ngụy An cũng đã sớm thuộc lòng cuốn « Bảo Dược Thương khoa » rồi, vết thương mà hắn đều thúc thủ vô sách, sao con lại chữa được?"
Lời nói mang theo một chút chất vấn.
Không phải là ông ta không tin, mà là lời nói của tên phu xe kia căn bản chính là vi phạm thường thức.
Tên học đồ trước mặt này, chỉ ở hiệu thuốc mấy tháng mà thôi, ngay cả ông ta cũng còn chưa quen mặt hắn, làm sao có thể chữa khỏi vết thương mà ngay cả Ngụy An cũng thúc thủ vô sách được?
"Chuyện này. . ." Mạc Cầu há to miệng:
"Thật sự là con đã làm theo những phương pháp trong sách."
"Kỳ lạ vậy à." Hạ sư phụ nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
"Vậy ngươi hãy nói một chút, lúc ấy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Vâng." Mạc Cầu đáp lời, nói:
"Lúc con và Ngụy sư huynh chạy tới, khí tức của người kia đã rất yếu, mạch đập bất lực, sắc mặt trắng bệch."
"Trên người bị hai mũi tên xuyên thủng, sau đó lại đi chém giết với người khác, dẫn đến mất máu quá nhiều mà hôn mê. . ."
Hắn thuật lại hết bệnh tình của người bị thương, hai người nghe vậy sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, trong mắt rơi vào trầm tư.
"Ca này khó." Hạ sư phụ đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, không thể không thừa nhận tình huống nghiêm trọng của vụ việc.
Đổi lại là ông ta thì cũng không có niềm tin tuyệt đối chữa khỏi.
Trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ, nói: "Nói cho ta biết ngươi đã làm thế nào?"
Mạc Cầu nhìn về phía Tần sư phụ.
"Nói." Âm thanh của Tần sư phụ trầm xuống:
"« Bảo Dược Thương khoa » cũng không phải là độc môn bí phương gì, nếu con thật sự có thể làm được, ngược lại là có thiên phú bất phàm."
"Vâng." Mạc Cầu xác nhận, nói:
"Con nhìn thấy tình trạng của bệnh nhận kia rất nghiêm trọng, quyết định cầm máu, cố nguyên, kích thích khí huyết liên hợp lại cứu chữa."
"Nó theo thứ tự là. . ."
"Quá trình được chia làm bảy bước, trước cầm máu, sau định huyệt, lại cố nguyên, hoạt huyết, chỉ mạch án áp. . . , ở giữa còn phải phối hợp dùng thuốc, có năm loại, theo thứ tự là. . ."
"Cuối cùng may mắn cứu được người đó."
Hắn vừa nói xong, trong phòng không có người lên tiếng, bầu không khí trở nên yên tĩnh dị thường.
Ánh mắt của Hạ sư phụ trở nên hoảng hốt, thần sắc mờ mịt.
Tất nhiên là ông ta biết là phương pháp của Mạc Cầu không sai chỗ nào cả, lý thuyết không hề phức tạp, thậm chí có thể nói là đơn giản.
Nhưng. . .
Hóa mục nát thành thần kỳ!
Câu nói này đột nhiên xuất hiện trong đầu ông ta.
Nếu như người ở trước mặt không phải là một thiếu niên thì ông ta còn cho rằng đối phương là một vị đại sư y thuật đã đến hóa cảnh.
Cách dùng thuốc đơn giản, lại khống chế tiết tấu vừa đủ, chỉ cần như vậy liền có thể kéo một người trọng thương bất trị từ quỷ môn quan trở về.
"Hô. . ." Tần sư phụ thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt nhìn về phía Mạc Cầu hiện ra vẻ phức tạp:
"Trước kia con có từng học qua y thuật chưa?"
"Chưa ạ." Mạc Cầu lắc đầu:
"Dù là bây giờ, con cũng còn chưa nhận được hết những dược liệu ở trong hiệu thuốc."
Đây là lời nói thật, dược liệu ở trong hiệu thuốc nhiều đến hơn một ngàn loại, trong đó có gần một nửa đều là cực kỳ ít dùng, nên không có cơ hội nhận biết.
"Ừm." Tần sư phụ gật đầu.
Y thuật của Mạc Cầu là do ông ta dạy, tình huống như thế nào thì ông ta là người rõ ràng nhất, không thể nào qua mắt được.
"Chúc mừng, chúc mừng." Hạ sư phụ cũng lấy lại tinh thần đến, nghiêng người chắp tay với Tần sư phụ cười nói:
"Tần sư phụ, đây là tên đồ đệ tốt nhất mà ông thu được đó, hiệu thuốc Thanh Nang có người thừa kế rồi, chúc mừng chúc mừng!"
"Hạ sư phụ quá khen." Tần sư phụ lắc đầu, kìm nén tiếng cười sắp ra khỏi miếng, nói:
"Thằng nhóc này chỉ là thông minh một chút mà thôi, không tính là gì, nhưng mà cũng là đáng giá dụng tâm vun trồng."
"Ha ha. . ." Hạ sư phụ cười to:
"Đây không phải là có chút thông minh, mà là có đại tuệ căn, nói không chừng sau này nơi này của chúng ta sẽ xuất hiện một vị y đạo danh gia đấy."
"Ngài càng nói càng thái quá." Tần sư phụ im lặng:
"Nó còn nhỏ, không nên được khen như vậy, tránh khỏi kiêu căng quá mức, nhưng mà thật sự là chuyện này làm được rất tốt."
"Ông đó!" Hạ sư phụ chỉ chỉ đối phương, lắc lắc đầu:
"Đây là muốn xem hắn như truyền nhân sao?"
"Nhưng mà việc này phải hỏi ý kiến của Hứa lão trước, không biết Hứa tiền bối sẽ đánh giá chuyện này như thế nào?"
"Ừm." Tần sư phụ nghiêm mặt:
"Việc này không nên chậm trễ, ta đi bái kiến sư phụ trước đây."
"Mạc Cầu!"
"Dạ vâng."
"Con đi về nghỉ trước, đúng rồi." Tần sư phụ dường như nghĩ ra chuyện gì đó, từ trên người lấy ra một lượng bạc:
"Cầm."
"Tạ ơn Tần sư phụ." Hai mắt Mạc Cầu tỏa sáng, vội vã tiếp nhận.
. . .
Chạng vạng tối.
Cả người Tần sư phụ tràn đầy mùi rượu, khuôn mặt đỏ bừng, say khướt từ nơi ở của Hứa lão bước ra.
Giương mắt liền nhìn thì thấy Mạc Cầu đang bận rộn cách đó không xa.
Lập tức nhếch lên khóe miệng, vẫy vẫy tay với hắn: "Mạc Cầu, con. . . Nấc. . . Con qua đây một chút."
"Vâng." Mạc Cầu nghe tiếng liền vội vã chạy tới.
"Đi theo ta!" Tần sư phụ vung tay lên, thân thể lảo đảo đi về phía trước, đi một lắc ba về đến trong phòng mình.
Sau đó không quan tâm Mạc Cầu đi theo ở phía sau, ông ta lục tung cả phòng, cuối cùng mới lấy ra một cuốn sách rất dày.
"Cuốn « Thanh Nang Dược kinh » này, con cầm lấy đi!"
"Hả?" Mạc Cầu sững sờ.
Theo hắn được biết thì « Thanh Nang Dược kinh » là truyền thừa chí bảo của hiệu thuốc, chỉ có đồ đệ chính thức mới có tư cách xem.
Có tư cách, không có nghĩa là có thể xem.
Giống như Ngụy sư huynh, dường như không thể xem bản dược kinh này.
Tần sư phụ say!
Không biết lúc ở trong phòng Hứa lão ông ta đã nói những gì, uống bao nhiêu rượu mà tâm tình lại kích động như vậy.
Thế mà cầm luôn cuốn « Thanh Nang Dược kinh » đưa cho hắn.
Hơi thở của Mạc Cầu gấp rút, nhịp tim cũng bắt đầu gia tốc, lúc nhìn lại thì thấy Tần sư phụ đã ngã chổng vó ở trên giường rồi.