Chương 93: Sủng thú

Lúc này, xuất hiện trước mắt Dạ Khinh Ưu và chúng nữ là một động phủ mở toang, từ phía bên ngoài có cơ số đi vào trong, dĩ nhiên ai cũng hiểu đây là một hồi cơ duyên không thể bỏ xót, không ai muốn bỏ lỡ.

Có nhiều tên vừa nhìn thấy tam nữ, hai mắt sáng lên, nhưng vừa thấy Dạ Khinh Ưu liền từ bỏ ý định, nam nhân này chính là kẻ phá huỷ cánh cửa vào Nguyệt Tàn Cổ Tích, Thánh Linh đỉnh giai còn không làm được, mà hắn lại có thể. Chứng tỏ tên này không đơn giản…

Mà có người chưa từng thấy hắn, nhưng nhìn nhiều người né tránh bốn người Dạ Khinh Ưu như vậy, không dại mà chủ động khiêu khích, truyền thừa vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Dạ Khinh Ưu đi vào cùng chúng nữ, hắn bước vào trong, động phủ này khá rộng, ở bên ngoài bày biện vô số tượng hình kỳ quái. Lối đi được lát bằng Hắc Nham Thạch cứng rắn vô cùng.

" Nhiều người như vậy… Không biết chúng ta còn có cơ hội. "

Nguyệt Vô Song sợ hãi than, cô cảm thấy khả năng mình có thể nắm giữ bảo tàng là cực thấp, mà hai sư đồ Thượng Lan Kỷ Linh đã chứng kiến năng lực của Dạ Khinh Ưu, không có chút lo lắng.

" Có tướng công ở đây, chúng ta cũng không cần lo lắng… "

Hàm Sương đối với nàng nói, Nguyệt Vô Song hơi giật mình, không nghĩ hai sư đồ này gọi Dạ Khinh Ưu thân mật như vậy, không hiểu sao lại có chút lạc lõng. Dạ Khinh Ưu không nói gì, hắn đang tập trung tìm xem rốt cuộc Nhạc Phong đang ở nơi nào.

Phía trước chia làm ba ngã rẽ, nhìn không ra có điểm khác biệt, tam nữ cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ nhìn Dạ Khinh Ưu ra quyết định. Hắn rốt cuộc chọn đi ở giữa, tam nữ ngoan ngoãn theo sau.

Keng… Keng...

Bên trong nghe tiếng kim loại va chạm kịch liệt, chỉ thấy hơn trăm người đang giao chiến cùng với hai mươi cái hình nhân hoàng kim. Toàn thân những hình nhân này bao bọc bởi một lớp kim quang vàng óng, cứng rắn dị biệt lại tăng sức tấn công của mỗi hình nhân.

Nằm trên đất thi thể la liệt của hơn ngàn người bị chiến trận dẫm đạp không còn hình dáng. Nguyệt Vô Song nhìn xác chết toàn thân sợ hãi, nép sau người Dạ Khinh Ưu, nàng tuy đã thấy người chết nhiều nhưng cảnh huyết tinh này cũng khó chịu nổi.

Người của Hỏa Vân Thần Quốc cũng ở nơi này, trông có vẻ chật vật, tu vi của những hình nhân kia cũng ngang ngửa Bán Bộ Thánh Linh, dù cho Thánh Linh có ra tay cũng không gây ra được tác dụng, cơ thể những hình nhân này như làm từ Thánh Thạch vậy.

" Tướng công, có giúp họ một tay không? "

Thượng Lan Kỷ Linh quay đầu trưng cầu ý hắn, Dạ Khinh Ưu khẽ gật đầu, nàng lập tức hiểu ý lao tới. Bao xung quanh thân thể Thượng Lan Kỷ Linh là làn sương mỏng mờ, mang theo khí tức âm nhu tà dị. Chỉ thấy những hoàng kim nhân sững lại, xung quanh thân thể vang lên âm thanh 'xèo xèo', đơn giản bị nàng chạm nhẹ dường như muốn tan biến.

Bạch Thi Thủy lợi hại không phải là điều mà bọn chúng có thể chống lại, như axit ăn mòn kim loại mau chóng xìu xuống. Những người bị hoàng kim nhân bao vây tỉnh lại, lập tức nhân cơ hội này tấn công, chả mất chốc mà tất cả hình nhân đều bị diệt gọn.

Người của Hỏa Vân Thần Quốc trong đám người này không hề thấy Hạ Nhu Nhi, mà tồn tại Hạ Thanh Thanh và Hạ Kiêu hai người. Hạ Kiêu vừa thấy Dạ Khinh Ưu, biết người này không đơn giản, liền chủ động tiến lên làm quen.

" Đa tạ sự giúp đỡ của mấy vị… Ta là Hạ Kiêu, thập tam thái tử của Hỏa Vân Thần Quốc. "

" Không cần, bọn ta cũng chỉ là tiện đường… "

Thượng Lan Kỷ Linh không cho đối phương mặt mũi tốt, dù đối phương có là người của hoàng tộc, nàng biết Dạ Khinh Ưu sẽ không muốn chủ động kết giao với ai nên thay hắn trả lời. Hạ Kiêu chỉ biết cười khổ, cũng không có tức giận, nhưng Hạ Thanh Thanh lại không chịu được nhìn Thượng Lan Kỷ Linh cười lạnh.

" Không cần ngươi ra tay, ta cũng có thể giải quyết… "

Dạ Khinh Ưu hứng thú nhìn nữ tử này, quả thật tu vi của nữ tử này rất cao, Thánh Linh tam giai, nếu không phải Thượng Lan Kỷ Linh có Bạch Thi Thủy thì chắc chắn sẽ không đánh lại nữ nhân này. Hạ Kiêu biết hoàng muội của mình tính cách cao ngạo, sợ đắc tội Dạ Khinh Ưu nên lập tức ra giảng hoà.

" Tính cách của vị hoàng muội này có chút nóng nảy… Mọi người xin đừng để ý đến nàng. "

" Hừ… "

Thượng Lan Kỷ Linh sắc mặt không tốt, quay đầu đi không thèm nhìn, nàng ghét nhất những nữ tử kênh kiệu như vậy. Hạ Kiêu cũng biết tâm trạng của nàng không tốt, quay qua định bảo hoàng muội xin lỗi nhưng nghĩ lại chỉ sợ càng làm đối phương tức giận, lập tức trong lòng khó ra quyết định.

" Không có vấn đề, chúng ta vào trong lại nói… "

Dạ Khinh Ưu cũng không lãng phí thời gian tranh cãi, hắn đi vào, Hạ Kiêu như trút được gánh nặng, lưỡng lự một lát thấy Hạ Thanh Thanh đi vào nên cũng vào theo.

Phía trước là một dải đường bằng phẳng, ánh sáng dần trở nên mãnh liệt. Bất chợt một âm thanh gào rú 'Grừ…' dọa người, xuất hiện trước mắt là một con Kim Bạch Nhãn Thú.

Hình dáng con Kim Bạch Nhãn Thú có phần oai vệ, thân hình to lớn cao hơn trăm trượng, giữa trán bạch nhãn mở rộng nhìn lướt xuống đám con người xâm nhập.

" Kim Nhãn Bạch Thú… "

Hạ Kiêu nhanh chóng nhận ra con yêu thú này, mà đám người xung quanh lâm vào hoảng loạn, có kẻ không sợ chết chủ động khiêu khích Kim Nhãn Bạch Thú bị nó vả một cái chết tươi. Hạ Thanh Thanh cũng ngoài ý muốn, nàng cũng không dám tự tin có thể đối phó được Kim Nhãn Bạch Thú, thực lực con này phải ngang với Thánh Linh thất giai trở lên.

" Nhìn nó có chút đáng yêu… "

Hàm Sương trái lại không có bao nhiêu sợ hãi, miễn có Dạ Khinh Ưu ở cạnh thì nàng vô cùng an tâm. Đám người xung quanh nghe nàng nói liếc nhìn thầm nghĩ quả nhiên là suy nghĩ của nữ nhân.

Chỉ có Dạ Khinh Ưu mỉm cười với Hàm Sương, khẽ nói.

" Nếu nàng thích thì bắt nó làm sủng vật… "

" A… Nếu vậy thì thật tốt. "

Hàm Sương hai mắt sáng lên, tỏ ra nhiều phần vui vẻ, Dạ Khinh Ưu nói xong cũng ra tay, hắn chớp mắt đã xuất hiện ngay trên đầu của Kim Nhãn Bạch Thú, chân trái giơ cao dẫm mạnh, đầu con yêu thú lập tức liền hình thành tư thế sấp mặt sàn. Bạch Nhãn của nó đóng lại, thân thể giật giật, một chút uy mãnh cũng không phát ra.

Dạ Khinh Ưu ngồi trên đầu nó, quay qua gọi Hàm Sương.

" Nàng mau đến, ký khế ước nô bộc với nó… "

" A… Tướng công thật lợi hại. "

Hàm Sương cũng thật không ngờ hắn lại ra tay dễ dàng như vậy, trong lòng dâng lên ngưỡng mộ, nàng tiến đến nhìn Kim Nhãn Bạch Thú, nó định phản kháng nhưng cảm nhận sự uy hiếp đến từ Dạ Khinh Ưu khi nhìn nó làm nó run lên, ngoan ngoãn dâng lên bản mệnh hồn thú.

Một tia thú hồn giống hình dạng Kim Nhãn Yêu Thú hiện ra, Hàm Sương cắt ngón tay, nhỏ giọt máu lên bạch nhãn của nó. Một lúc sau khế ước hoàn thành, Kim Nhãn Yêu Thú nhìn Hàm Sương có phần thân thiết.

" Tiểu Kim, biến nhỏ lại đi… "

Hàm Sương lập tức đặt tên cho sủng vật mới, lại nhìn nó vuốt ve, hai mắt cũng tràn ngập nhu tình với Dạ Khinh Ưu. Nghe lời chủ nhân, Kim Nhãn Bạch Thú co lại, nhỏ bằng kích thước một con cún con, bộ dáng đáng yêu làm nữ hài vô cùng yêu thích.

Hạ Kiêu chỉ biết đứng một bên mà thán phục, không dám nói gì, hắn bắt gặp Hạ Thanh Thanh nhìn qua mấy người Dạ Khinh Ưu, ánh mắt hình như có chút ngưỡng mộ.

" Ngao… ngao… "

Tiếng tiểu yêu thú kêu lên như ấu thú, Nguyệt Vô Song tranh giành ôm Tiểu Kim trong lòng, tay vuốt ve bộ lông mượt mà, nhìn Hàm Sương tràn ngập hâm mộ.

" Thật ngưỡng mộ muội… "

" Về sau tỷ cũng vậy thôi, dù nhìn hắn hơi lạnh lùng nhưng thật ra rất quan tâm tới nữ nhân của mình đấy… "

Hàm Sương trải qua mấy tháng ở cùng Dạ Khinh Ưu, đối với hắn cũng đã hiểu biết phần nào, nàng không có hối hận khi quyết định ở cùng hắn. Nguyệt Vô Song nghe nàng nói, hai má đỏ lên, mắt lại lén nhìn Dạ Khinh Ưu.

Cửa lại dễ dàng rộng mở, đoàn người đi phía sau mấy người Dạ Khinh Ưu, cảm thấy bản thân khí vận tốt có thể đi cùng tên này.

Đường kế tiếp có vẻ đơn giản hơn đôi chút, yêu thú tuy xuất hiện nhiều nhưng tuyệt không mạnh mẽ như Kim Nhãn Bạch Thú.

Lần này Dạ Khinh Ưu không ra tay nữa, tam nữ được dịp rèn luyện bản thân. Hạ Thanh Thanh dọc đường cũng không còn chút kiêu căng nào, nàng đôi khi nhìn qua Dạ Khinh Ưu, không biết đang suy nghĩ điều gì.