Chương 84: Đấu giá (1)

Lần đấu giá này thu hút vô số thế lực lớn từ khắp nơi, tên tuổi nổi danh khắp vạn giới. Mà có thể tập hợp được họ, thì chứng tỏ Vạn Giới Kinh Lâu càng lớn mạnh.

Từ giữa sàn trường, hai nam tử cùng hộ tống một món đồ đặt trong một cái hộp nhỏ, khí thế của mỗi nam tử mãnh liệt khiến cho bất cứ ai cũng không dám thở mạnh, từ khí thế có thể đoán sơ thực lực hai người này cũng là Thánh Linh Cửu Giai. Nhìn toàn trường, toả ra khuôn vận nhã nhặn, Lục Tiểu Tình mỉm cười bắt đầu tiết mục đấu giá đầu tiên.

" Mời chư vị đến với món đấu giá đầu tiên. Vật này được một người ký thác cho hội đấu giá, có giá trị không hề nhỏ. "

" Là vật gì mau mau mở ra… "

" Đừng câu giờ nữa! "

Nhìn toàn trường vài người sức chịu đựng kém liền hò hét, Lục Tiểu Tình không tiếp tục để ai phải chờ, mau tay mở ra khăn che. Hiện ra giữa sàn trường là bóng ảnh của một đóa hoa, đóa hoa này trong suốt như pha lê, chỉ thấy lá không thấy hoa, nếu không nhìn kĩ còn khiến người ta lầm tưởng.

" Vật này chính là Vô Sắc Liệm Hoa, một dược thảo quý hiếm, nếu là luyện dược sư chắc chắn sẽ biết công dụng của nó. Loài hoa này chính là một trong những dược tài quan trọng để luyện ra Liệm Kiếp Đan, giúp tu sĩ tăng tỉ lệ độ kiếp lên Thánh Linh Cảnh… "

Lời vừa dứt, không khí xung quanh trường đều trở nên sôi sục, mọi người ai cũng biết để lên Thánh Linh Cảnh khó khăn như thế nào, nếu có thể sở hữu hoa này mà nói thì tỉ lệ phải tăng một phần, thậm chí nếu luyện thành đan thì còn cao hơn nữa. Lục Tiểu Tình mỉm cười như hoa, tiếp tục nói.

" Vì giá trị hoa này không nhỏ nên sẽ dùng đan dược để đổi. Giá gốc là 500 viên đan dược ngũ phẩm. "

Thượng Lan Kỷ Linh nghe xong liền hít một hơi lạnh, 500 viên đan dược ngũ phẩm là tất cả tài vốn có thể dốc của Thanh Dương Tông, tại đây lại không bằng một đóa hoa, đủ hiểu giá trị đóa hoa kia như thế nào, Hàm Sương cũng giống sư phụ nàng một mặt chấn kinh. Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt cười, hắn cũng không thèm để ý, dù Vô Sắc Liệm Hoa hiếm thật nhưng hắn cũng có trăm gốc, chỉ là không biết giờ nó đã héo tàn hay chưa.

Mà ở phía dưới đài đã bắt đầu có người ra giá.

" 800 viên đan dược ngũ phẩm… "

" 1000 viên đan dược ngũ phẩm… "

" Ta ra giá 2000 viên đan dược ngũ phẩm… "

" 2000 viên đan dược ngũ phẩm cùng 5 viên lục phẩm… "

" 5000 viên đan dược ngũ phẩm… "

Lời vừa ra mọi người đều im lặng, cũng không phải không trả đủ giá mà là người nói ra giá lại là người của Tà Thanh Nguyệt Môn. Thế lực này chính là một trong những thế lực tà đạo đứng đầu có tiếng nhất tại Đại Giới Vực. Không ai lại muốn đắc tội đến bọn chúng.

Sau một hồi không có ai tiếp tục ra giá, Vô Sắc Liệm Hoa thuộc về Tà Thanh Nguyệt Môn. Cũng có nhiều thế lực không sợ Tà Thanh Nguyệt Môn nhưng có vẻ đều không quan tâm mấy đến Vô Sắc Liệm Hoa. Vậy mới nói buổi đấu giá này toàn là những thành phần bại gia tử... à nhầm, giàu nứt vách mới tham gia.

Dạ Khinh Ưu nhàm chán ngã lưng ra sau, tay chống cằm nhìn xuống dưới. Sau đó hắn quay qua hỏi Thượng Lan Kỷ Linh và Hàm Sương.

" Hai nàng muốn thứ gì không… ? Cứ nói ta sẽ mua. "

" Không cần. "

Thượng Lan Kỷ Linh từ chối, nàng chỉ sợ Dạ Khinh Ưu không đủ tiền để đấu giá. Dạ Khinh Ưu lại không để ý, hắn thản nhiên cười nói.

" Sao lại không cần. Nữ nhân chẳng phải đều ưa thích mua sắm kiểu này sao… Đừng ngại, cả hai người cứ thoải mái mua. "

Nói xong hắn vung tay, cả căn phòng ngập tràn đủ loại đan dược đủ màu sắc, từ nhị phẩm đến cửu phẩm, đan dược quý hiếm như Y Kiếp Đan hắn cũng có vài khỏa. Kiếm Si nãy giờ bình tĩnh ngồi một chỗ xem đấu giá cũng phải há hốc mồm, thật không dám tin nhìn Dạ Khinh Ưu, hắn giơ ngón tay cái ra tán thưởng.

" Quả nhiên Dạ huynh thân phận không tầm thường. Xem ra ta không nhìn nhầm người… Haha. "

" Hừm, chỗ này đối với ta mà nói cũng bình thường thôi. "

Dạ Khinh Ưu vẫn bình thản chống cằm bên ghế, mắt nhìn xuống đài thản nhiên. Kiếm Si như vậy thì đừng nói Thượng Lan Kỷ Linh và Hàm Sương, cả hai đều ngây dại một lúc, sau một lúc tỉnh táo mới nhìn Dạ Khinh Ưu thay đổi thêm một cách nhìn mới. Kiếm Si quay qua Dạ Khinh Ưu cười cười.

" Dạ huynh xem… Chúng ta đã là bạn hữu thì có thể giúp ta mua một vài món không. Dù sao thì mấy nàng cũng không cần gì a. "

" Không được… !! Đó là của Khinh Ưu, ngươi không được đụng. "

Thượng Lan Kỷ Lan chưa gì đã vì Dạ Khinh Ưu mà tiếc của, Hàm Sương cũng tương tự gật đầu. Phải mất một lúc sau khi buổi đấu giá tiếp diễn, cả hai đều không cưỡng lại được sức hấp dẫn mà đấu giá mấy món, nhìn thấy vậy mà Kiếm Si mặt đen lại, nhìn vò rượu âu yếm tự than.

" Nữ nhân thật không phải thứ tốt… "

Thượng Lan Kỷ Linh đấu giá được một bộ Lam Vĩ Y Sắc không chỉ đẹp mà còn trợ giúp nàng tu luyện, Hàm Sương thì đấu giá được một thanh bạch kiếm tinh xảo, Bạch Nhã Luân Kiếm vừa cầm trong tay đã thấy thích.

Dạ Khinh Ưu nhìn hai người, lộ ra tiếu dung.

" Hai nàng đã vui như vậy thì không có gì thưởng cho ta sao? "

" Thưởng gì cơ? "

Thượng Lan Kỷ Linh xấu hổ nhìn hắn, chỉ thấy nam nhân lấy tay chỉ lên môi hắn, nàng liền xấu hổ nhưng sau cùng vẫn quyết định ghé đầu hôn lên môi hắn. Dạ Khinh Ưu giữ được đầu nàng, miệng bắt đầu triền miên quấn quít, đôi lưỡi cuộn tròn, trong miệng từng mùi hương thơm lan tỏa.

Cả hai hôn được một lúc thì Dạ Khinh Ưu mới thả Thượng Lan Kỷ Linh ra, từ bên miệng đối phương tách ra kéo dài một sợi chỉ bạc lóng lánh. Mà mặt của Thượng Lan Kỷ Linh sau lớp khăn che vẫn nhìn ra đỏ hồng e lệ, nàng tách ra nhìn hắn có chút hờn dỗi.

" Khinh Ưu, ngươi thật không đúng đắn. "

" Chịu thôi. Là vì miệng nàng quá ngọt, nó có thể làm cho ta tê răng. "

Dạ Khinh Ưu liếm liếm mép môi nhìn nàng trêu ghẹo, càng khiến Thượng Lan Kỷ Linh đỏ mặt không ngớt, cố tình nhìn xuống sàn đấu giá đánh trống lảng. Dạ Khinh Ưu tạm thời không màng tới nàng, hắn quay qua nhìn Hàm Sương cười nói.

" Còn nàng thì sao? Có định thưởng cho ta... "

" A… không, không muốn… "

Hàm Sương cúi gầm mặt, che giấu e thẹn, không dám đối mắt nhìn hắn, Dạ Khinh Ưu lại không cho nàng trốn, hắn kéo Hàm Sương lại, để nàng ngồi trong lòng hắn. Mùi hương thanh xuân thiếu nữ tràn ngập khứu giác nam tử.

Bị hắn đặt trong lòng, Hàm Sương không có nhiều chống cự. Chỉ biết một mặt chấp nhận số phận, mắt nhìn qua sư phụ nàng mà xấu hổ nói không nên lời.

Dạ Khinh Ưu thuận tay vuốt ve, mơn trớn cơ thể tươi mới của Hàm Sương. Hắn vuốt ve cặp đùi thon trắng của nàng, cả bộ ngực mềm mại cũng bị hắn xoa nắn qua lớp y phục. Ừm, xúc cảm thật không tệ.

Thượng Lan Kỷ Linh y nguyên nhìn xuống dưới sàn đấu giá nhưng vẫn để ý đến xung quanh, nàng không ngờ Dạ Khinh Ưu vậy mà còn có ý đồ với đồ đệ nàng, chẳng lẽ hắn lại muốn thu cả hai sư đồ nàng sao?

Nghĩ tới cảnh hai sư đồ nàng cùng chung giường cùng hắn ân ái, Thượng Lan Kỷ Linh không hiểu sao lại có chút mong đợi, đôi mắt xinh đẹp lén nhìn Dạ Khinh Ưu mang theo vẻ si ngốc, nam nhân này sao lại mê hoặc nàng như vậy.

Cả ba người đều không chú ý đến người đáng thương nhất trong phòng. Kiếm Si nhìn 3 người âu yếm mặn nồng, tình chàng ý thiếp, suýt chút nữa thổ huyết ra sàn.

" Con mẹ nó, có còn cho độc thân cẩu sống nữa không… !! "

Lục Tiểu Tình nhìn thấy mọi người tranh nhau nâng giá, trong lòng sung sướng nở hoa. Dáng điệu nàng khiến nam nhân không chút rời mắt, chỉ hận không thể đem nàng về làm ấm giường, nhưng ai cũng chỉ dám nghĩ chứ đều biết thừa mình không đủ bản lĩnh, vì cô nàng này là người trên Bách Hoa Bảng, lại được sự bảo hộ từ Lục Gia, ai mà dám đắc tội.

" Vật đấu giá tiếp theo tin tưởng tất cả mọi người sẽ hứng thú… Đặc biệt là nam nhân các vị đang có mặt ở đây... !! "

Nói tới đây Lục Tiểu Tình che tay e lệ cười thẹn, nam nhân toàn trường như sôi trào hết lên, lại nghe nàng hấp dẫn liền dồn dập nói.

" Lục tiểu thư mau mau nói cho ta biết đi a… "

" Ai lại gây hứng thú hơn được Lục tiểu thư được… "

" Chỉ cần Lục tiểu thư nói một câu thì đó chính là bảo vật rồi… "

Nghe lời tán dương của đám người, Hàm Sương ngồi trong ngực Dạ Khinh Ưu tỏ ra khinh bỉ.

" Nữ nhân này có gì tốt cơ chứ… "

" Nàng đang ghen? "

Dạ Khinh Ưu vuốt ve gương mặt Hàm Sương trêu chọc, nàng đỏ mặt lắc đầu ý tứ bảo không phải.

" Không có, ai ghen cùng nàng ta kia chứ! "

" Yên tâm, nàng ta còn không đủ để ta đặt vào mắt. So sánh ta vẫn thích nàng hơn. "

Dạ Khinh Ưu nói xong liền hôn xuống môi Hàm Sương, lần này cũng giống sư phụ nàng, cả hai hôn nhau ướt át thấm đẫm tư vị đối phương. Hàm Sương cũng không có tâm tư đi chống cự mà còn phối hợp với hắn, có lẽ nghe hắn bảo thích nàng nên tâm trạng cũng vui vẻ.

Kiếm Si lần nữa đáng thương nhìn huynh đệ của mình ân ái trước mắt, chỉ hận không thể móc đôi mắt của mình ra cho chó ăn, nỗi khổ chỉ có thể ôm bầu rượu mà than mà vãn.

" Nữ nhân gì chứ, có thể so với kiếm và rượu sao... !? "