Chương này chỉ là ngoại truyện nên ai không thích có thể bỏ qua
Dạ là một thiếu niên mất cha mẹ từ một vụ tai nạn hỏa hoạn, tai nạn đó không chỉ lấy đi gia đình của hắn mà còn tước đoạt quyền sống bình thường của hắn.
Hậu quả từ vụ hỏa hoạn để lại cho cậu một vết bỏng nặng trên khuôn mặt, một bên mắt không thể nhìn được, nếu có thể nói thì trông cậu không khác gì một con quỷ, vẻ ngoài luôn khiến người khác kinh sợ.
Nhưng mà hắn không nản chí, vì hắn tin giá trị của một con người không đến từ bề ngoài mà là trong tâm hồn mỗi người, vì vậy hắn quyết định làm người tốt, học hành chăm chỉ siêng năng hơn bất kỳ ai, với trí thông minh hơn người hắn cũng dễ dàng kiếm được gia tài bạc tỉ. Rồi mở ra một trại từ thiện, thường xuyên quyên góp tiền cứu người.
Chỉ là hắn không ngờ tới, đứa trẻ mà hắn từng cưu mang 6 năm trời lại quay qua hại hắn, mục đích cũng vì gia sản của hắn, mà người con gái hắn từng nghĩ là tốt nhất thế gian lại nhìn hắn cười khinh bỉ.
"Đồ xấu xí, bao năm qua không biết ta phải chịu đựng thế nào. Sống cùng một tên quái nhân thật làm ta suýt chút nôn. Cũng nên chết đi là phải."
Lời nói và ánh mắt giễu cợt của cả hai người hắn từng coi là người thân nhất, làm hắn tâm lạnh như tro, hắn từng nghĩ nếu có thể đầu thai lần nữa thì tuyệt đối sẽ không làm người tốt.
Không ngờ hắn quả thật trọng sinh, nhập vào thân xác của một thiếu niên mang danh phế vật, may mắn là thân xác này có vẻ ngoài dễ nhìn, khác xa vẻ mặt đáng sợ trước kia.
Thế giới hắn xuyên qua lấy dị năng làm chủ, mà thân chủ hắn nhập vào lại định sẵn làm phế vật. Nhưng càng như vậy hắn càng không bỏ cuộc, dùng chính kiến thức và trình độ trước kia mà chứng tỏ bản thân.
Dần dần hắn cũng phát hiện bản thân mình còn có một năng lực, đó là tự hồi phục, lúc đầu chỉ có thể khôi phục vài vết thương nhỏ, nhưng về sau khi hắn bỏ tiền ra nâng cao dị năng của bản thân thì phát hiện bản thân có năng lực hồi sinh cực bá đạo, dù cho đứt tay hay đứt chân thì vẫn hồi phục được.
Ở nơi đây hắn từng gặp và thích một cô gái tên Bạch Viên, cũng là bạn thanh mai trúc mã của thân chủ. Nhưng để tránh gặp sai lầm kiếp trước, hắn rất cẩn thận che giấu nàng, cuối cùng sau khi nhận ra nàng là một thiếu nữ tốt hắn liền mở lòng cùng nàng chính thức hẹn hò.
Thời gian yên bình ở đó cũng không kéo dài lâu, một dịch bệnh bùng phát lan khắp thế giới khiến các sinh vật dị biệt ngày càng mạnh mẽ, trong 2 năm ngắn ngủi nhân loại bị tiêu diệt hơn 7 phần dân số, mà số lượng dị thú càng tăng mạnh thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Hắn trong những năm đấy dẫn theo Bạch Viên chu du khắp nơi, khả năng chiến đấu và sử dụng năng lực càng thành thục hơn trước, cũng nhận được sự tín nhiệm của một cộng đồng người sống sót.
Dạ cũng có một người bạn thân xem là chí cốt, đồng sanh cộng tử tên là Phương Nhạc, cả hai từng cùng trải qua trăm trận chiến cùng nhau cho nên Dạ cũng rất tin tưởng Phương Nhạc, và coi như anh em ruột thịt.
Cho đến một lần hắn cùng uống rượu với Phương Nhạc và các chiến hữu của hắn. Trải qua một cuộc chiến mệt mỏi và áp lực. Lần này được xả hơi cho nên hắn uống không biết trời đất, cho đến khi ngã gục.
Tỉnh lại lần nữa là do từng cơn đau đớn đến gặm nhắm da thịt làm hắn không thể không tỉnh táo, nỗi đau này so sánh còn lớn hơn những lần hắn bị thương nặng trước đó.
Hắn mở to hai mắt, bắt gặp hình ảnh của từng vị chiến hữu, không giống như nét chân thành hắn từng gặp trước kia mà đó là những ánh mắt đầy khát khao, tham lam và đáng sợ.
Đứng đầu chính là Phương Nhạc, vẻ mặt hắn rất bình thản nhìn chằm chằm vào Dạ, rồi khẽ nhếch môi cười. Dạ nhìn qua bên cạnh Phương Nhạc chính là bạn gái hắn Bạch Viên đang nằm trong lòng của Phương Nhạc, nũng nịu ra dáng.
Hai vành mắt của Dạ đỏ lên, hắn không ngờ bản thân cực khổ bao lâu nay mà đôi cẩu nam nữ kia lại vụng tình sau lưng hắn, bóng dáng đôi cẩu nam nữ kiếp trước lại hiện về trong tâm trí Dạ.
Hắn gào thét, vùng vẫy thoát khỏi những gồng xích trói chặt toàn thân để lại những chỗ thâm tím và máu đỏ lan ra.
"Tại sao..."
Chỉ có hai từ nhưng hắn dùng hết sức lực để gào thét, đáp lại hắn là vẻ lạnh nhạt của đôi cẩu nam nữ, cả hai nhìn hắn cười.
"Do ngươi quá ngu."
Dứt câu thì bóng ảnh của hai người Phương Nhạc cũng biến mất, để lại một đám người ánh mắt như sói đói nhìn hắn. Khi Phương Nhạc rời đi cũng là lúc bọn chúng bộc lộ vẻ đáng ghê tởm của mình.
Trên thế giới sinh tồn khắc nghiệt này, có một điều mà nhiều người vẫn luôn hiểu, là con người có thể cướp đoạt dị năng của một con người khác bằng cách uống máu hay ăn thịt của kẻ có dị năng kia, dù tỉ lệ để sở hữu dị năng rất thấp nhưng mà vẫn rất ít người chịu bỏ lỡ.
Đối với hành vi man rợ ăn thịt đồng loại này, Dạ đã cực lực nghiêm cấm và xử trảm kẻ bất tuân, nhưng cho tới hiện giờ nào còn có ai chịu nghe hắn.
Bọn chúng đều như đám chó điên dùng từng thớ dao cắt ra từng miếng thịt của Dạ, bởi vì chúng biết năng lực của hắn là vô cùng lợi hại.
Nhờ vào năng lực hồi phục của bản thân mà hắn phải chịu dày vò nhìn những kẻ từng là đồng bạn xẻ thịt chính hắn ăn ngấu nghiến như những con thú. Lần đầu hắn biết địa ngục là như thế nào, sự đau đớn da thịt kéo dài liền mấy ngày, sự dằn vặt điên cuồng nổi lên cùng hận thù vì bị phản bội.
Hắn hận...
Hận thế giới quá khắc nghiệt, hận bản thân quá ngu ngốc, hận bản thân quá yếu đuối, hận tất cả những con người giả dối vì sinh tồn mà vứt bỏ nhân tính. Hắn đã từng nghĩ bất cứ con người nào cũng có một mặt tốt, đều có nhân tính, nhưng sự thật vô cùng trái ngang...
Những con người hiền lành, tốt tính sẽ là thức ăn và là đối tượng bị chà đạp đầu tiên, làm sao có thể giữ cái lòng tốt đó trong cái thế giới này. Vốn dĩ "nhân tính" đã biến mất cùng với 7 phần nhân loại kia rồi.
Sức lực của hắn cạn kiệt, tri giác mờ hẳn, nỗi đau cũng chai sạm, nhưng lòng căm hận và khao khát trả thù chưa bao giờ biến mất...
Cuối cùng hắn cũng chờ đợi được cơ hội, vì lơ là cảnh giác mà nơi trú ngụ bị dị thú tấn công, hắn cũng có cơ hội thoát ra, năng lực hồi phục mạnh mẽ giúp hắn hồi phục đa phần vết thương. Mắt nhìn cảnh tượng đồng bạn bị dị thú ăn thịt, tiếng kêu la thảm thiết mà hắn thấy thật hả hê.
Vì có khả năng hồi phục siêu việt cho nên chỉ cần không chí mạng thì hắn vẫn sống, chịu đựng từng vết thương do dị thú gây ra mà thoát ra ngoài.
Trải qua 3 năm sinh tử, Dạ trước kia nay đã thay đổi, trầm lặng hơn, tàn nhẫn hơn và chưa từng cười một lần.
Hắn lấy tên là Dạ Khinh Ưu, sống một cuộc đời không vui không buồn không vì bất cứ điều gì mà sầu não, hắn chỉ sống cho chính hắn, dù từ bỏ nhân tính hắn cũng không màng.
Trải nghiệm và bắt gặp nhiều người, hắn dần hiểu thế giới dần đã thối nát, chả có ai trên đời đáng tin và dựa dẫm ngoài bản thân. Mục tiêu để hắn đặt ra là trả thù đôi cẩu nam nữ kia cũng sớm đã hoàn thành, dù giết bọn chúng nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, chưa cảm thấy thỏa mãn và dần thấy trống vắng.
Nhưng sự trống vắng của hắn được lấp đầy khi gặp một nữ hài đang mắc kẹt trong đống gạch vụn, hai chân bị đá đè dập nát đang dần thối rữa bốc mùi, chỉ là không ngờ nữ hài vẫn còn kiên cường sống, ra sức kêu cứu.
Dạ Khinh Ưu mặc dù nói bản thân từ bỏ nhân tình nhưng cũng không dễ dàng như vậy được, nếu không thì hắn khác gì đám người kia.
Nữ hài tên là Vu Tích Nhược, chỉ mới 6 tuổi nhưng bị mắc kẹt ở trong đống gạch vụn mấy ngày liền, cũng do dị năng hồi phục giống hắn, chỉ khác là năng lực của nữ hài quá yếu, có thể cầm cự cho đến khi gặp hắn là rất phi thường rồi.
Vu Tích Nhược là hệ quả tình một đêm của nữ nhân hành nghề điếm với một đàn ông xa lạ. Người phụ nữ kia định đợi sau khi sinh Vu Tích Nhược ra đời thì sẽ ăn thịt nhưng không may thì chết do khó sanh, rồi Tích Nhược được một toán cướp nhận nuôi.
Dự tính ban đầu của chúng là đợi tiểu nữ hài lớn thì thỏa mãn dục vọng bọn chúng, nhưng khi nàng chỉ vừa lên 6 thì bọn chúng còn không đợi được định làm chuyện đồi bại. Nhưng nữ hài nhanh chóng trốn đi, sau đó bất ngờ lại có một cuộc tập kích của kẻ thù khiến bọn cướp phân tâm và bỏ lại một nữ hài trong đống đổ nát.
Cái tên Vu Tích Nhược cũng là tự đặt sau khi nữ hài có cơ hội xem được một bộ phim có cái tên này.
Dạ Khinh Ưu giúp cho nữ hài chữa trị lành lặn sau đó bỏ đi. Hắn không đi xa mà nhận ra Vu Tích Nhược đi theo sau hắn, dù chạy rất mệt hay ngã bao lần thì nữ hài vẫn cứ theo hắn.
Dần dần quan sát, Dạ Khinh Ưu cũng chấp nhận, cuối cùng ra mặt mà nhìn nữ hài dễ thương vốn nên học hành bình thường giờ lấm lem bùn đất và đầy vết thương.
"Pa... pa.... Pa....pa..."
Vu Tích Nhược nói năng vẫn chưa rành mạch, vừa thấy hắn xuất hiện liền chạy tới, vấp té mấy lần rồi chui vào lòng hắn, vừa khóc lại phát ra âm thanh ngọng ngịu.
Lần đầu trong Dạ Khinh Ưu có một cảm giác thật đầm ấm và bình yên, hắn quyết định nhận nuôi Vu Tích Nhược.
Vì ám ảnh từ kiếp trước nên hắn có đôi phần cảnh giác và dè chừng Vu Tích Nhược, nhưng cả hai qua mười năm chung sống, tình cảm đã gắn kết còn hơn cha con ruột, hắn cũng khó lòng mà dứt bỏ nàng.
Nhưng không phải cuộc vui nào cũng kéo dài, vì một lần hắn ra ngoài tìm đồ ăn mà để lại Vu Tích Nhược ở một mình.
Khi quay về hắn đã bắt gặp cảnh hơn chục người đang cắn xé một đống thịt, mà gương mặt nằm trên đống thịt ấy chính là Vu Tích Nhược.
Hắn lập tức điên cuồng, hai bàn tay của hắn nhuốm đầy máu đỏ, mặc kệ lời cầu xin hay tiếng than khóc, hắn chỉ biết có giết.
Sau cùng hắn nhận ra chính bàn tay mình đã giết chết Vu Tích Nhược, hóa ra nàng chấp nhận dùng năng lực hồi phục của bản thân để chia sẻ chính mình. Vì hắn lâm vào điên cuồng nên cũng không hề hay biết mà đã giết chết nàng.
Đến cuối cùng, hắn lại là kẻ tự tay lấy đi ý nghĩa sống của đời mình, hắn ôm thi thể rách nát không nguyên vẹn của Vu Tích Nhược, hắn không khóc ra nước mắt, thay vào là hai hàng huyết lệ...
*Viết chương này mà phải suy nghĩ tới mấy ngày, hơi mệt ~~