Chương 72: Tìm Kiếm Bí Động

Nhìn Tả Mặc "bốc hơi" nhanh như vậy, chính Dạ Khinh Ưu cũng không ngờ tới, hắn có cảm giác có gì đó không đúng nhưng mãi không thể giải thích được, nhưng hắn có thể chắc rằng Tả Mặc còn chưa chết, dù không biết bằng cách nào nhưng tên tiểu ma rất tinh quái, nào có chết dễ như vậy.

Tạm thời không xác định được Tả Mặc giở trò gì, Dạ Khinh Ưu không quá lằng nhằng liền quay về chỗ hạ vực, hắn giờ mới chú ý bầu trời vốn có màu huyết hồng nay đã trở nên trong xanh trở lại, sinh khí cũng bừng lên mạnh mẽ, ít ra so với khi hắn đặt chân đến đây thì linh khí cũng dày hơn một tầng.

Dạ Khinh Ưu cảm giác bản thân không còn có chuyện gì để làm ở nơi này nữa, hắn muốn rời hạ vực này nhưng trước đó cần ghé qua Luyện Huyết Tông một chuyến, một tông môn nho nhỏ như vậy mà có đồ vật triệu hoán Huyết Ma chứng tỏ là nơi này có chút manh mối, hắn không muốn bỏ sót.

Vốn nơi hắn từng đứng là một tòa thành rộng lớn có hàng vạn người sinh sống nhưng giờ đây nó hoàn toàn trở thành một cái hoang thành, cũng do đám người Luyện Huyết Tông mà ra.

Đối với mấy vạn sinh mạng này hắn không có để tâm quá nhiều, đơn giản đã sống ở thế giới này người chết là điều quá dễ thấy, huống chi hắn vốn tu luyện vô tình đạo.

Luyện Huyết Tông nằm trên Huyết Tinh Sơn Mạch, nghe nói nơi đây không chỉ có linh khí dồi dào nhất cả vực còn có một bí động, bên trong toàn là tinh thạch màu đỏ kỳ lạ, công dụng chủ yếu để đệ tử Luyện Huyết Tông tu luyện công pháp của bản môn.

Tổ sư trước kia của Luyện Huyết Tông vì tìm được bí động này, sau đó học được một loại công pháp tà dị, uy pháp mạnh mẽ vô song. Từ đó hắn bắt đầu xưng bá, sau xây dựng nên Luyện Huyết Tông.

Tông môn được xây vô cùng xa hoa, rộng lớn hùng vĩ thậm chí còn có thể so sánh với mấy thế lực như Vạn Giới Kinh Lâu, chứng tỏ Luyện Huyết Tông tốn vô số người của để xây nên tông môn này.

Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt đứng trước cửa tông môn, hai gã đệ tử trông coi cửa tông vừa mới nhìn thấy một thiếu niên có tướng mạo đến phong vân đang thản nhiên bước tới, bọn hắn thẫn người một lát, sau khi nhìn thấy Dạ Khinh Ưu không có ý định dừng lại thì cả hai đều đứng ra ngăn cản.

"Tiểu bạch kiểm, nơi này không phải là nơi ngươi có tùy tiện tới."

"Đúng vậy, nói ngươi biết ở đời này không có ai dám đắc tội Luyện Huyết Tông bọn ta... Nhưng nhìn ngươi cũng đẹp, nếu..."

Lời tên đệ tử chưa dứt thì Diệp Trân Y đã cắt phăng đầu gã, nàng bây giờ còn đâu bộ dáng mềm yếu, nhân từ trước đó, rõ ràng là một nữ ma đầu giết người không ghê tay.

Dạ Khinh Ưu cũng có đôi chút bất ngờ, hắn nhìn qua nàng chỉ thấy bàn tay nàng hơi run, hàm răng nghiến chặt, rõ ràng nàng cũng không quen với việc này. Hắn không nói gì, đây là vấn đề của nàng hắn không muốn xen vào quá nhiều, để tự nàng trải nghiệm thì đối với nàng sau này chính là điều tốt.

Bước vào trong tông môn, hắn có thể ngửi thấy mùi ghê tởm phát ra, mỗi đệ tử ở đây đều có cho riêng mình một đám nô lệ, dường như là dùng máu huyết của đám nô lệ này mà luyện công. Nhiều đệ tử có nô lệ là mấy nữ nhân xinh đẹp bị đeo gồng xích bị bắt bò kiểu chó thỏa mãn ham muốn của chúng.

Diệp Trân Y từ sớm đã kiềm nén, giờ nhìn thấy mấy cảnh này liền không chịu được, sát khí liền dâng lên. Nắm chặt bạch kiếm vung vẩy chém người.

Nhìn sự thay đổi nhanh chóng của nàng, Dạ Khinh Ưu không có ngạc nhiên, quay qua Hỏa Linh Nhi véo mặt nàng, mỉm cười nói.

"Thay ta bảo hộ nàng ấy..."

"Linh Nhi biết rồi... Tướng công muốn gì, Linh Nhi đều nghe theo."

Hỏa Linh Nhi ngước đầu, đôi mắt long lanh như chú mèo nhỏ tràn đầy đáng yêu, Dạ Khinh Ưu cưng chiều vuốt ve đầu nàng. Hắn cảm nhận có một luồng khí lưu lạ lẫm phát ra từ sâu bên trong, chớp mắt đã đi vào.

Đám đệ tử Luyện Huyết Tông thấy có một nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân lại tự dưng nhảy vào chém giết đệ tử của bản môn, bọn chúng chỉ kịp sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng vài đệ tử tinh anh chạy ra, nhìn vào mỹ mạo của hai nữ tử mà ánh mắt sáng rực, đâu còn quan tâm nhiều, chỉ muốn mau chóng tóm gọn hai nữ lại.

Nhưng bọn hắn quá coi thường thực lực của chúng nữ, Diệp Trân Y dù kinh nghiệm chiến đấu vô cùng ít ỏi nhưng tu vi cũng là Đạo Huyền thất giai, so sánh thì địa vị cũng ngang ngửa trưởng lão nội viện trong Luyện Huyết Tông.

Nói chi công pháp tu luyện của nàng xuất xứ vượt xa đám công pháp phế thải ở hạ vực này, nàng rất nhanh chiếm được ưu thế, dù đối mặt với vài đệ tử tinh anh tu vi ngang bằng cũng không hề thua kém, thậm chí còn phản kích giết mấy người.

Hỏa Linh Nhi thì lại vô cùng nhẹ nhàng, nàng vốn là một Hỏa Linh sinh ra từ thần tính, trải qua hàng vạn năm tích lũy hỏa linh khí mà tu vi sớm đã là Địa Huyền nhất giai, coi như ngang bằng với kẻ có tu vi mạnh nhất Luyện Huyết Tông. Nàng chỉ cần nhẹ nhàng ném vài quả cầu lửa là có hàng trăm đệ tử bốc hơi, dù cho có mấy vị trưởng lão kéo đến cũng không làm được gì.

Dạ Khinh Ưu bước vào dãy phòng lớn nhất, đây cũng là nơi ở của các đời tông chủ, được canh mật vô cùng sâm nghiêm, còn có trận pháp thủ hộ. Hắn vừa bước vào thì hai lão giả chặn hắn lại, tu vi hai người này là Đạo Hoàng đỉnh phong, có thể xem như cao nhất trong tông hiện tại.

"Tiểu bối ngang ngược, dám hiên ngang xông vào nơi ở của tông chủ."

Hai lão giả cùng đồng thanh lên tiếng, tỏa ra uy áp kinh người, chỉ nhìn cũng có thể thấy gió lốc từ trên cao như bị hút hết xuống đất để lại âm thanh mạt sát.

Trông hai lão giả cứ đi ra cản đường, Dạ Khinh Ưu hơi không kiên nhẫn, hắn tiện tay vung ống tay áo, từ trong không trung trôi nổi hàng trăm chiếc lá đều được hắn xoay chuyển thành một vòng tròn, bao bọc xung quanh những chiếc lá một lớp ám mang màu tím nhạt.

Vun vút...

Chỉ sau đó, hàng trăm chiếc lá ghim đều trên thân thể hai lão giả, không có máu chảy, cũng không có tiếng la hét thảm thiết, chỉ thấy hai lão giả đứng im như trời trồng, sau đó ngã gục trên đất, không còn chút sinh khí.

Dạ Khinh Ưu thản nhiên bước vào, hắn mơ hồ có thể biết cái huyết động kia được Mục Kinh Trác giấu trong dãy thính phòng này, nếu tìm kiếm từng cái một thì vô cùng phiền phức, hắn định giở cả dãy nhà lên, nhanh chóng tìm kiếm.

Nhưng bất chợt trước mặt hắn xuất hiện một thiếu nữ, tuổi chỉ tầm 18, dung mạo ngọc điêu phấn trác, ở hạ vực này dung mạo này quả nhiên xuất chúng nhưng trong mắt Dạ Khinh Ưu thì đám nô tỳ của đám công tử các thế gia hắn từng gặp nhìn còn thuận mắt hơn.

Thiếu nữ này cũng chính là ái nữ của Mục Kinh Trác, được mọi người đặt danh xưng đệ nhất mỹ nữ, Mục Tiểu Kha.

Vốn nàng chỉ muốn trốn vào phủ của phụ thân chơi một lát, dù sao thì trước nó dù có xin cỡ nào thì phụ thân nàng cũng không cho, giờ phụ thân nàng ra ngoài thì nàng thoải mái đi vào, dù cho có người phát hiện cũng không nói được gì.

Nhưng nàng đang tò mò tìm hiểu nơi ở của phụ thân thì nhìn thấy một thiếu niên tuyệt sắc đi vào, hắn không biết như thế nào chỉ phẩy tay nhẹ mà làm hai lão bất tử kia ngã lăn ra đất. Lúc này trong mắt nàng chỉ tràn đầy thành kính cùng sùng bái, thậm chí sự ái mộ cũng thể hiện rõ ràng không chút che giấu.

Dạ Khinh Ưu dù sao cũng bị mỹ nữ phi lễ nhiều rồi, đối với loại ánh mắt của Mục Tiểu Kha hắn đã sớm quen, nhưng lúc này hắn đâu có tâm trạng quan tâm tới nàng, chỉ lạnh nhạt nhìn xung quanh một lần, dự định phá dở nơi này.

Cảm thấy nam tử chưa từng để tâm đến mình, Mục Tiểu Kha cảm giác bản thân bị tổn thương sâu sắc, dù sao trước giờ nàng toàn nhận được ánh nhìn truy sủng của nam tử, đây chính là nam nhân đầu tiên không để ý tới nàng.

Nhưng càng như vậy, nàng lại càng thấy hắn rất khác biệt, vô cùng có sức hút. Nàng chủ động bước tới gần, trông vào vẻ mặt của Dạ Khinh Ưu, ánh mắt xoay chuyển, khóe môi mỉm cười nói.

"Có phải ngươi đang tìm đồ vật của phụ thân."

Dạ Khinh Ưu cúi đầu nhìn nữ tử, khẽ cau mày, bộ dáng không vui, hắn muốn lấy đồ vật thì cũng không cần nàng giúp. Nhưng rất nhanh nữ tử đã nói tiếp.

"Ta biết có một kẻ thường xuyên xuất hiện chỗ phụ thân... Mà phụ thân cũng rất tôn trọng hắn."

Nghe vậy hắn chợt dừng lại, suy nghĩ một chút hắn mới nhớ ở hạ vực này còn có xuất hiện vài kẻ không nên có mặt, ví như kẻ mặc áo choàng đen kia, hay là Tả Mặc, bây giờ lại có xuất xứ của Huyết Ma, mọi chuyện quả thật ngày càng không đơn giản.

Biết mình đoán đúng ý đồ của hắn, Mục Tiểu Kha khẽ cười tinh ranh, nàng biết nam tử này rất lợi hại, thậm chí so với phụ thân của nàng thì càng lợi hại hơn. Nam nhân như vậy mới là người xứng đôi với nàng.

"Nói đi."

Dạ Khinh Ưu chủ động mở miệng, mắt nhìn lăm lăm nữ tử, không chút thiện cảm, Mục Tiểu Kha biết nam nhân kia vô cùng lãnh tính, nên tạm thời không dám làm hắn phật ý, thật thà khai báo.

"Ta nhìn thấy nam tử kia lấy từ phụ thân một chiếc hộp... mà hắn sau đó liền dặn phụ thân ta xây dựng một tòa tháp ở phía tây."

Mục Tiểu Kha coi như cũng lanh lợi hiểu chuyện, thành thật kể mọi chuyện cho hắn, cũng miêu tả cả nhân dạng của người kia, thậm chí nàng còn có chân họa của hắn do nàng khi buồn chán sai người vẽ ra.

Dạ Khinh Ưu xâu chuỗi mọi chuyện, cuối cùng cũng hiểu tất cả, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, nói ra một cái tên.

"Tả Mặc..."

*Đa tạ đạo hữu chandoi02451 ủng hộ TLT <3