Chương 70: Luyện Huyết Tông

Cả hai nữ tử sau khi tỉnh lại đều có chung một hành động, đều rút kiếm ra đâm về phía Dạ Khinh Ưu, động tác vô cùng dứt khoát, còn mang theo sát khí bộc bạch rõ ràng.

Dạ Khinh Ưu biết vì sao cả hai đều tấn công mình, hắn không đánh trả, chỉ nhẹ nhàng né tránh, đối với sự liên hiệp của hai thiếu nữ chỉ xem mà mỉm cười. Thấy hắn cười, cả hai nữ càng hiện rõ sát khí nồng nặc, ra tay càng thêm liều mạng.

Cảm thấy các nàng đang tự làm thương chính mình, Dạ Khinh Ưu cũng biết nên giải thích rõ ràng cho các nàng. Hắn dễ dàng chế trụ tóm lấy cổ tay hai nàng, đầu tiên nhìn qua Hàn Tuyết Kỳ giải thích:

"Đừng hiểu lầm, ta..."

"Buông ra..."

Hàn Tuyết Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, không cho chút thiện cảm, cũng biết chuyện này không dễ dàng giải thích, hắn tuy không muốn buông ra nhưng nghĩ lại nhiều khía cạnh vẫn thấy tạm thời không nên làm nàng khó chịu hơn nữa.

Khi hắn vừa mới buông tay, Hàn Tuyết Kỳ cũng thu kiếm lại, nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó quay lưng bước đi, chỉ để một lời.

"Ân oán của chúng ta coi như đã hết. Sau này chúng ta chính thức là người xa lạ."

"Nghĩ đơn giản quá nhỉ."

Dạ Khinh Ưu cười nhạt nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, hắn cũng không ngăn cản, dù sao thì khi muốn hắn có thể tìm được nàng. Hiện tại vẫn là nên giải thích cho Diệp Trân Y hiểu rõ, bây giờ hắn đang sử dụng gương mặt thật chứ không phải là thân phận Dạ Tử Du cho nên sinh ra vài hiểu lầm không đáng có.

Tốn hơn cả canh giờ để minh chứng bản thân là Dạ Tử Du cũng là Dạ Khinh Ưu, khi hắn sắp hết kiên nhẫn thì Diệp Trân Y mới tạm tin tưởng hắn, dù nói là tin nhưng có cảm giác nàng bắt đầu có xu hướng bài xích hắn dù cho vẻ ngoài hắn có biến đổi đến nghiêng lệch cũng không làm lung lay bao nhiêu, có lẽ đây là tác dụng của "Si Tâm Quyết" khiến nữ tử xem người trong lòng là đệ nhất mỹ nam tử.

Dạ Khinh Ưu cũng không có tiếp tục giải thích, hắn cùng nàng rời khỏi phòng, hướng theo ánh mắt của nàng, hắn có thể hiểu nàng đang nhìn mấy thi thể hài tử được treo trên trần nhà... Dạ Khinh Ưu thản nhiên chỉ tay, tất cả những thi thể nhỏ bé được đặt trên mặt đất, hắn dùng tâm nhãn nhìn một lần cuối cùng cũng có chút ngạc nhiên, phóng ra một đạo khí quang.

Từ một đám thi thể dần xuất hiện vài hư ảnh mờ nhạt, dù tu vi có thấp nhưng Diệp Trân Y có thể nhìn thấy vài bóng ma màu đen khuôn mặt hung tợn, vẻ hung thần ác sát đang nhìn chằm chằm vào nàng. Nhưng bọn chúng nhanh chóng bị Dạ Khinh Ưu đem hóa thành hư vô.

Diệp Trân Y không có hoảng, nàng thản nhiên quay qua hắn hỏi.

"Đó là thứ gì..."

"Oán hồn... Linh hồn của những người có ác niệm sâu thường bị ám khí bao trùm sinh ra oán hồn. Xem ra đám trẻ này từ sớm đã bị đám oán hồn này đoạt xá rồi."

Cũng chính vì vậy mà Dạ Khinh Ưu mới không nhận ra đám trẻ này có oán khí bên trong, vì linh hồn của bọn chúng đã bị đám oán hồn này nuốt chửng.

Diệp Trân Y cuối cùng cũng hiểu từ đầu đến cuối, người nàng cứu giúp lại là đám oán hồn này, vốn chưa từng có mấy hài tử còn sống sót trừ nữ hài Đàm Ngọc Âm kia. Chỉ vì chúng mà suýt chút nàng cùng Dạ Khinh Ưu trở mặt.

Dạ Khinh Ưu không có nói gì, thản nhiên đi xuống lầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn nhìn ra cửa rồi bắt gặp Hỏa Linh Nhi đang chạy về chỗ hắn, nàng nhảy lên người hắn như trẻ con, mở giọng.

"Tướng công, Linh Nhi đi chơi về nè."

"Ngươi ở đây... Vậy Đàm Ngọc Âm đâu,"

Dạ Khinh Ưu mặc kệ mấy ánh mắt đố kỵ, tò mò của đám người xung quanh, thản nhiên ôm Hỏa Linh Nhi trong ngực, nàng vòng tay ôm cổ hắn, mặt chôn sâu trong ngực nam tử, thản nhiên trả lời hắn.

"Bị vị tỷ tỷ không cười kia mang đi rồi."

Nghe tới hắn hiểu Đàm Ngọc Âm đã bị Hàn Tuyết Kỳ dẫn đi, có lẽ nàng ta thật sự muốn trốn tránh hắn.

Không có quan tâm nhiều về chuyện của nàng, dù sao thì trên người nàng có ấn ký hắn để lại, cộng với "Si Tâm quyết" trong người, muốn tìm chỉ cần một chút ý niệm là đủ.

Quang cảnh xung quanh Dạ Khinh Ưu dần trở nên im ắng lạ thường, cũng không phải vì Hỏa Linh Nhi mà bởi vì hắn không hề che đậy dung mạo, vẻ ngoài tuấn mỹ tà mị làm cho nhiều thiếu nữ phải điêu đứng, chỉ biết im lặng mà nhìn, ngay cả dũng khí để tiến lên cũng không có, chỉ sợ làm hắn chán ghét.

Đám người này không khến hắn bận tâm, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, thấy từ trên không kéo tới hàng trăm người, đám người này cưỡi trên Xích Phi Điểu là yêu thú cấp hai, trên thân mặt một bộ y phục đỏ đen, đặc trưng của tông phái Luyện Huyết Tông, ai cũng mang trên mặt một vẻ kiệt ngạo khinh thường tất cả.

Đám dân đen bên dưới vừa nhìn lên trời thấy y phục Luyện Huyết Tông liền sợ hãi, ai nấy cũng nháo nhào rút lui, chỉ sợ đắc tội Luyện Huyết Tông.

Bọn người đến từ Luyện Huyết Tông vẫn cưỡi trên lưng yêu điểu, mắt nhìn xuống kiệt ngạo, khi bắt gặp Dạ Khinh Ưu vẫn thản nhiên đứng đó, tất cả bọn chúng đều tỏ ra vô cùng tức giận.

Một lão già tuổi tầm lục thiên nhìn xuống vị trí Dạ Khinh Ưu, quát lớn.

"Tiểu tử, nhìn thấy người của Luyện Huyết Tông bọn ta còn không mau quỳ."

Đáp lại lão là sự im lặng, Dạ Khinh Ưu căn bản khinh thường đến sự tồn tại của lão, mãi cùng Hỏa Linh Nhi bồi dưỡng quan hệ.

Với thái độ như vậy của hai người, lão già đến từ Luyện Huyết Tông đã máu nóng sôi sục, đồng thời mấy đồng môn khác cũng nhìn lão mà cười thầm, đôi khi nhìn về hai người Dạ Khinh Ưu mà kinh hồn, không ngờ tới tại đây bọn hắn lại bắt gặp hai người đẹp còn hơn bích tượng phỉ thủy vạn năm quý giá nhất đã từng nhìn thấy. Có thể nói khó mà tin hai người như vậy có thể thực sự tồn tại ngoài đời.

Dù vẻ ngoài hắn có đẹp cỡ nào vẫn không khiến thịnh nộ của lão giả kia giảm xuống, lão rút ra bổn kiếm chấn ra huyết quang mạnh mẽ, mắt lăm lăm sát ý nhìn vào Dạ Khinh Ưu, gằn lên.

"Tiểu tử, cho ngươi biết lợi hại của Luyện Huyết Tông."

Khi lão tiến sát chỉ còn cách vài xích mà vẫn thấy Dạ Khinh Ưu không hề có chút mảy may để ý, lão liền cảm thấy có gì lạ lạ nhưng rất mau cũng bị lão quăng đi, cười lạnh liên tục nghĩ tới vẻ ngoài đẹp đẽ của Dạ Khinh Ưu sẽ trở thành một cỗ huyết thi không ra hình dạng, càng nghĩ lão càng phấn khích.

Nhưng khi lão vừa đưa kiếm đến gần, thì bất ngờ từ bên hông của lão bị đâm tới một kiếm, kiếm này không hề có khí tức khủng bố, mà rất nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng sắc bén vô bờ, cảm giác như cơ thể bị cắt thành từng mảnh mà không hề đau đớn.

Lão bị đánh bay qua một góc, hạ thân dần nhuyễn huyết tang, hơi thở dần mong manh, mắt nhìn về thiếu nữ không thể tin được, lão không ngờ bản thân lại sẽ chết trong tay một thiếu nữ trẻ tuổi như vậy, cảm giác như thiên địa sắp đảo điên vậy.

Diệp Trân Y lạnh lùng nhìn lão, không hề do dự nương tay, nàng rút kiếm kết liễu đi tính mạng của lão.

Nhìn thấy đồng môn bị giết, đám đồng môn kia không hề có ý giúp đỡ, mà chỉ thể hiện thái độ tức giận đối với Diệp Trân Y, mà trong mắt bọn chúng hiện lên tia sáng mang theo vẻ mặt dâm dật.

"Dám giết người của Luyện Huyết Tông.. Còn không mau chịu trói."

Nhìn vẻ ngoài mỹ lệ xinh đẹp như tiên thiên của Diệp Trân Y sớm làm bọn hắn khó chịu, chỉ hận không thể mau chóng bắt nàng.

Nhưng bọn hắn chưa kịp động thì từ phía sau truyền đến âm thanh hùng hậu của tông chủ, một người trung niên có dáng dấp quan ngọc, tuổi tầm tứ niên, toàn thân tỏa ra khí tức oai nghiêm hùng vệ. Đây chính là tông chủ của Luyện Huyết Tông, cũng là phụ thân của Mục Thiếu Dục, Mục Kinh Trác. Sau khi hắn cảm giác nhi tử đang gặp nguy hiểm liền tức tốc đến đây, trên đường cảm giác mất đi khí tức của nhi tử càng làm hắn sốt ruột.

Mục Kinh Trác hắn chỉ có một người nhi tử này mà thôi, nếu nhi tử này mà có chuyện thì sau này hắn làm sao yên tâm giao lại Luyện Huyết Tông đây.

Hắn tâm lý hiện đang vô cùng nóng bức, giương đôi mắt đáng sợ khiến chúng môn đệ phải run sợ, không dám di động.

Mục Kinh Trác cảm nhận được huyết nhục tương liên chảy trong người, hắn nhìn xuống, mắt giáng lên một căn nhà trọ, tay phất lên, mái nhà vô thanh biến mất, mắt nhìn một thi thể không còn da thịt nguyên vẹn, cơ thể đã cứng khô, máu đỏ dính đầy đất. Hai vành mắt Mục Kinh Trác như muốn nứt ra, vội vã phi thân xuống, ôm chặt thi thể của Mục Thiếu Dục, tiếc thương ôm hắn vào lòng.

"Thiếu Dục, là phụ thân đến trễ."

"Không trễ đâu, ngươi có đến thì hắn cũng chết."

Dạ Khinh Ưu nhàm chán bước tới, bên cạnh Hỏa Linh Nhi ôm chặt cánh tay hắn không rời, Mục Kinh Trác đang trong tình trạng hỗn loạn, nghe thêm giọng điệu miệt thị của một thiếu niên xa lạ, hắn vô cùng tức giận, mắt tràn đầy sát lãnh đối với Dạ Khinh Ưu.

"Tiểu tử ngươi có quyền lên tiếng ở đây sao."

"Ngu ngốc."

Dạ Khinh Ưu lười quan tâm, trả lời thản nhiên, chọc cho Hỏa Linh Nhi bên cạnh cũng nhìn Mục Kinh Trác, lấy tay trợn mắt nói theo.

"Ngu ngốc."

Mục Kinh Trác từ khi còn trẻ cho đến khi leo đến chức vị tông chủ như bây giờ đã bao giờ chịu phải nỗi nhục như vậy, bị hai cái tiểu bối liên tục chửi ngu ngốc, cơn thịnh nộ của hắn sớm đã không thể kìm được, hận phải tra tấn hai tiểu bối vô tri trước mặt.

"Hai tiểu bối các ngươi chưa từng biết sợ phải không... Để ta dạy cho các ngươi hiểu thế nào là nhân tình thế thái."

Mục Kinh Trác ngón tay còn chưa kịp động thì đã thấy bản thân bị đạp đè ra đất, khuôn mặt vốn tràn đầy uy thế chưa từng trải qua khinh nhục giờ bị một thiếu niên dễ dàng đạp lên, mà bản thân hắn lại không thể phản kháng tí nào.