Bên ngoài đình viện, tụ tập bốn vị tuyệt sắc thiếu nữ đang quây quần trò chuyện, nội dung chủ yếu chính là nữ tử ngồi ở giữa trung tâm các nàng, với bộ thanh y váy dài đoan trang nhẹ nhàng, lộ ra tư dung mê người.
Các nàng là Hoa Giang Tứ Mỹ, lần này cùng nhau tụ tập chính là vì đại tỷ Bách Trung Thục Nghi đạt được cơ duyên truyền thừa Y Thánh. Quan trọng nhất vẫn là các nàng nghe nói đại tỷ đã tìm được một nam tu đạo lữ.
" Đại tỷ, tỷ thật sự tìm được ý trung nhân rồi ư? "
Người vừa lên tiếng là một mỹ thiếu nữ toàn thân da thịt trắng trẻo, mang trên mình trang sức lộng lẫy, lộ ra bộ dáng tiểu thư rõ rệt. Gương mặt của nàng lúc này xụ xuống, giống như hài tử bị giành mất vật yêu thích. Nàng ở trong Hoa Giang Tứ Mỹ là nhỏ tuổi nhất, Bắc Đường Yên tiểu thư.
" Ân, Dạ lang rất tốt. Là nam nhân hoàn mỹ nhất thế gian. "
Bách Trung Thục Nghi nở ra một nụ cười ngọt ngào, khiến cho một đám tỷ muội sững người, hai mắt nhìn nhau, cũng không có lập tức tin tưởng lời đại tỷ các nàng nói. Dù sao, nữ nhân khi yêu vào rồi thì đều hóa ngốc, việc đại tỷ các nàng bị như vậy cũng dễ hiểu, chưa chắc nam nhân kia đã thật tốt như nàng nói.
" Muội không tin, muội phải gặp mặt hắn. Nếu thật đúng như tỷ nói, muội sẽ dừng tay, không có dạy dỗ hắn. "
Tây Môn Phỉ Nhi nắn bóp đôi bàn tay kêu lên răng rắc, dù dáng vẻ xinh đẹp nhưng hành vi cư xử của nàng không khác gì nam nhân, bộ quần áo bó sát lộ ra thân thể thon thả cũng không kém phần săn chắc, duy chỉ bộ ngực là hơi thua kém so với tỷ muội, cũng chỉ B cup cỡ to. Đám tỷ muội đều biết Tây Môn Phỉ Nhi tính cách thô bạo như vậy, nam nhân bị nàng đánh đè dưới chân nhiều vô số, thiên kiêu có đủ, cũng thầm than liệu về sau ai có khả năng rước vị tỷ muội này về nhà.
" Tây Môn tỷ đừng vội, vẫn cần phải gặp mặt. Đối tượng của đại tỷ chắc hẳn không thể nào tầm thường. "
Đông Phương Hương Vân thường ngày trầm lặng cũng cất tiếng. Đối với đại tỷ hay quan tâm nàng, nàng dĩ nhiên không cách nào ngó lơ, thậm chí tại đây nàng là người để ý nhất, chỉ hi vọng tình lang của đại tỷ thật như nàng nói đến.
" Được rồi, các muội cứ yên tâm. Gặp chàng rồi, chắc chắn sẽ không làm các muội thất vọng. "
Bách Trung Thục Nghi cười khổ đáp, nàng không muốn tỷ muội của mình có thành kiến gì với tình lang, dù các nàng không phải tỷ muội ruột thịt nhưng so sánh càng thêm thân hơn. Chưa kể, đối với các đại gia tộc lớn mà nói, tỷ muội ruột còn có thể vì lợi ích quyền lực mà tranh đấu, nhưng bốn người các nàng từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thấu hiểu cảm xúc lẫn nhau, sẽ không có chuyện phản bội. Niềm tin này cũng không phải vì từ nhỏ lớn lên mà có thể dễ dàng xây dựng, các nàng đã xảy ra nhiều tranh chấp trong quá khứ mới đạt thành quan hệ như hiện tại.
Dạ Khinh Ưu bước chân trầm ổn như nước, không chút phát ra tiếng động, tiến về hoa viên nơi Hoa Giang Tứ Mỹ đang trò chuyện rôm rả.
Mái tóc đen phiêu dật, hắc phục bộc lộ khí khái nho nhã, tư thái ung dung nhã nhặn, khí tức thoát ra từ toàn thân lại âm trầm tà dị không chỉ không khiến hắn bí hiểm mà càng thêm cuốn hút kỳ lạ. Việc hắn xuất hiện làm bầu không khí trở nên tĩnh mịch, dù lá cây hay ngọn cỏ cũng dừng lay động theo làn gió.
" Đó là nam nhân của đại tỷ sao. Thật là anh tuấn nha, muội còn chưa thấy ai có mỹ nhan như vậy. "
Bắc Đường Yên hai mắt sáng như sao trời nhìn lấy nam tử, trong lúc nhất thời cũng bị nam nhân khí chất cùng dáng vẻ tà dị hấp hồn, nhịp tim đập lên thình thịch. Tại đây, nàng là người nhỏ tuổi nhất, đương nhiên kinh nghiệm trải đời cũng không có, bình thường hay tầm mắt cao hơn người, giờ này không còn xót lại chút nào.
Tây Môn Phỉ Nhi và Đông Phương Hương Vân thì bình tĩnh hơn chút, các nàng hiện chỉ cảm thấy nam tử kia quả thật rất đẹp mắt, các nàng là nữ nhân cũng cảm thấy có gì đó thua kém. Hiện tại, ấn tượng ban đầu của các nàng đối với Dạ Khinh ƯU tương đối tốt.
Dạ Khinh Ưu nhận ra ở đây xuất hiện thêm ba nữ nhân, đối với thái độ của các nàng cũng không để ý. Nam nhân ưa thích mỹ nữ vì dung mạo cùng thân thể của các nàng, không nói đa số nhưng có thể hầu hết đều như vậy. Chẳng lẽ nữ nhân không giống ư? Tất nhiên là giống, theo một quan điểm nào đó, nữ nhân có khi còn quan tâm vấn đề này hơn cả nam nhân, không chỉ dung mạo mà còn phải xem chỗ dựa, địa vị, ... v.v Thử hỏi xem, một kẻ không tiền tài, không quyền thế, không địa vị chỉ dựa vào mỗi dung mạo sẽ lọt vào mắt nữ nhân cao ngạo sao? Thế thì làm tiểu bạch kiểm đi!
Chẳng qua, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thì mối quan hệ cũng sẽ không thể kéo dài. Đối với việc này, Dạ Khinh Ưu nhận thức hết sức rõ ràng, cho nên bình thường ở tại Ma Giới một phần hắn đeo ngạ quỷ mặt nạ cũng là để tránh một số phiền phức mà nữ nhân mang đến.
" Dạ lang. "
Bách Trung Thục Nghi niềm nở đứng dậy, nàng bước chân vừa di chuyển đã va vào thân thể của hắn, nằm trọn trong lòng nam nhân. Dạ Khinh Ưu vòng tay ôm lấy bờ eo thon thả của nàng, giọng nói mang theo vẻ nhu hòa cùng trầm ấm.
" Không cần vội, ta cũng không đi mất. "
" Ân, thiếp biết. Chỉ là một thoáng không gặp phu quân sẽ khiến thiếp cảm thấy khó chịu. "
Bách Trung Thục Nghi chôn mặt vào trong ngực của hắn, ngọt ngào cất tiếng. Nàng cũng không hề để ý một đám tỷ muội còn ở xung quanh quan sát. Các nàng liếc mắt nhìn nhau, thấy cảnh này tránh không khỏi hâm mộ nhưng cũng có một chút quái dị, không hiểu tại sao cảm giác đôi phu thê này đang cố tình cho các nàng ăn cẩu lương.
" Đại tỷ, tỷ mau giới thiệu cho bọn muội về vị anh rể này đi. "
Bắc Đường Yên hưng phấn, cất giọng lên tiếng, đánh gãy hai người tình tứ. Bách Trung Thục Nghi đỏ mặt, rời khỏi ngực Dạ Khinh Ưu, trong ánh mắt trông chờ của đám tỷ muội, liền giới thiệu Dạ Khinh Ưu cho các nàng.
Theo lời Bách Trung Thục Nghi nói, Dạ Khinh Ưu là chủ nhân của Dạ Nguyệt Lâu, danh tiếng của thế lực này các nàng chưa từng nghe qua nhưng cũng không có hỏi nhiều, dù sao thiên hạ nhiều thế lực ẩn danh, hiện xuất đời cũng không lấy làm lạ.
Hắn cũng đem một phần lễ vật ra mắt, khiến cho đám tỷ muội của Thục Nghi nhìn thấy đều bị dọa sợ, đặc biệt ham tài như Bắc Đường Yên càng là hai mắt sáng rực. Vị tỷ phu này vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, trong mắt nàng là đối tượng hoàn mỹ nhất.
" Tỷ phu tỷ phu, ngươi có ý định thu thêm thê tử hay không? "
Bắc Đường Yên sau một lúc đã bám dính lấy Dạ Khinh Ưu, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm hắn. Dạ Khinh Ưu bị nữ nhân này quấn lấy cũng cảm thấy phiền, hắn quay sang nhìn Bách Trung Thục Nghi, chỉ thấy nàng che miệng cười.
" Dạ lang ở bên cạnh hồng nhan rất nhiều, không chừng muội có cơ hội đó. "
Nghe đại tỷ của nàng nói vậy, hai mắt Bắc Đường Yên càng thêm phát sáng, nàng ôm lấy cánh tay hắn, trong giọng nói nũng nịu phát ra âm thanh dụ hoặc.
" Tỷ phu, huynh nghĩ thế nào nếu như muội có thể cùng tỷ tỷ đồng tâm cộng sàn. "
Dạ Khinh Ưu cảm nhận cánh tay được một đôi gò bồng mềm mại cọ xát, đem nó chôn sâu ở giữa. Hắn cũng không nghĩ đến cảnh này, liếc mắt nhìn nàng, nói.
" Tốt thôi, nếu như muội thật sự thích ta. "
Bắc Đường Yên thấy hắn chấp thuận, lập tức vui vẻ, càng thêm ôm chặt, cười khúc khích nói.
" Đương nhiên rồi, muội rất thích tỷ phu. Vừa nhìn liền thích, nếu tỷ phu đã đáp ứng thì muội không ngại. "
Thấy cảnh này, ba vị tỷ muội trố mắt nhìn. Bách Trung Thục Nghi không nghĩ đến vị muội muội này trực tiếp như vậy, tránh không khỏi cười khổ trong lòng. Bắc Đường Yên ánh mắt chuyển sang nhìn hai vị tỷ tỷ còn lại, tinh nghịch cười, hỏi.
" Hai tỷ tỷ có muốn cùng muội và đại tỷ gả cho tỷ phu hay không? "
" Không cần. "
Đông Phương Hương Vân đỏ mặt trả lời, nàng thẹn thùng tránh mặt đi, dĩ nhiên tính cách của nàng không thể chấp thuận việc này. Mà Tây Môn Phỉ Nhi thì ánh mắt nhìn chằm chằm Dạ Khinh Ưu, lạnh nhạt lên tiếng.
" Nếu hắn có thể thắng tỷ, tỷ có thể suy nghĩ. "
" Thật chứ, như vậy… tỷ phu, mau ra tay đánh cho Tây Môn tỷ phục đi thôi. "
Bắc Đường Yên cười hì hì, kéo cánh tay Dạ Khinh Ưu chỉ hướng Tây Môn Phỉ Nhi. Nghe vậy, khóe miệng Tây Môn Phỉ Nhi co giật, nàng nói cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, không có khả năng thật sự đáp ứng. Nhưng nhìn bộ dạng nhiệt tình của Bắc Đường Yên, ánh mắt nàng cũng chuyển sang nhìn Dạ Khinh Ưu, cảm thấy có chút mong chờ về thực lực của nam nhân này. Nàng trong lòng vẫn có chút không phục, không rõ nam nhân này bản lĩnh như thế nào.
" Muốn đánh kiểu gì? "
Dạ Khinh Ưu suy nghĩ cải thiện quan hệ với đám tỷ muội của Thục Nghi, cũng không từ chối. Tây Môn Phỉ Nhi thấy hắn thật sự đáp ứng, trong lòng hiếu thắng dâng lên, hai bàn tay siết chặt đan xen vào nhau, co lại.
" Dĩ nhiên là một đấu một. Chúng ta áp chế cùng cảnh giới, giao đấu. "
" Là như vậy sao, tốt thôi. "
Dạ Khinh Ưu gật đầu không chút do dự, làm Tây Môn Phỉ Nhi chiến ý sục sôi. Nhìn dáng vẻ của hắn, tự dưng muốn đánh cho khuôn mặt đẹp trai kia thành đầu heo, để tỷ muội nhìn vào tránh bị vẻ ngoài nam nhân lừa gạt.
" Bên ngoài Kỳ Lân Thành có lôi đài, chúng ta tiến đến nơi đó quyết đấu. "
Tây Môn Phỉ Nhi nói, Dạ Khinh Ưu ưng thuận theo nàng, tùy ý nàng bố trí. Thấy vậy Tây Môn Phỉ Nhi khóe miệng nhếch lên, hi vọng thấy bộ dáng Dạ Khinh Ưu thảm hại. Nàng tự tin trong cùng cảnh giới, bản thân nàng chưa từng thua lần nào.
Tây Môn Phỉ Nhi tu luyện con đường không chỉ theo lộ đạo thông thường, nàng còn là một Thể Tu sáng ngang tu vi Thánh Linh Cảnh Nhị Giai, còn tự ngộ ra Chiến Ý, tạo ra quyền pháp bá đạo.
Thấy hai người thật sự muốn đánh nhau, Bách Trung Thục Nghi có hơi lo lắng, nàng biết dù vị tỷ muội kia thiên phú rất tốt, nhưng làm sao có thể so sánh cùng Dạ Khinh Ưu chứ, cũng chỉ có thể hi vọng tình lang của nàng không ra tay quá nặng.
...
Kỳ Lân Thành, tồn tại Giác Đấu Lôi Đài, dùng để các thế lực giải quyết tranh đấu mà không gây ảnh hưởng đến tòa thành, ngoài ra người muốn kiếm Linh Thạch tu luyện có thể tham gia tử đấu được tổ chức để tìm kiếm cơ hội.
Tin tức Dạ Khinh Ưu và Tây Môn Phỉ Nhi quyết đấu rất nhanh lan rộng, dẫn đến vô số người vốn đang trong cơn mê man do biến hóa của Kỳ Lân Thành chuyển dời sự chú ý, đều lấy lại tinh thần tập trung đi quan chiến.
Vốn dĩ tin tức lan nhanh như vậy cũng bởi vì Tây Môn Phỉ Nhi rất nổi tiếng, nàng thường đến các lôi đài thách đấu, đánh bại vô số thiên kiêu, danh tiếng theo đó vang dội, đặc biệt khi nàng còn là mỹ nữ Bách Hoa Bảng, xinh đẹp táo bạo, khiến nhiều nam nhân đều có mục tiêu hàng phục được nàng.
Lần này, lại nghe có người muốn thách đấu Tây Môn Phỉ Nhi, cũng không biết là nam nhân nào đi tìm chết.
*
Hết chương :D