Chương 380: Trúng độc

Hải Vô Quy hiện tại so với Diệp Lăng tâm trạng càng thêm bất ổn. Hắn vốn đang bình thường mà tham gia khảo nghiệm của Đế Dược Y Vương, tự nhiên không biết chuyện quỷ gì xảy ra, biến hắn từ một nam nhân bình thường trở thành nữ nhân.

Mặc dù được Bát Tiên Chân Nhân và hồn linh của Diêm La Phệ Đan Đỉnh đưa ra chắc chắn có thể giúp hắn quay trở lại làm nam nhân, nhưng trong lòng vẫn tránh không khỏi bất an. Hắn cũng tiến vào trong thân thể của Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà, muốn tìm chút cơ duyên bên trong, hi vọng mong manh rằng biết đâu có thể tìm ra phương pháp quay trở lại bình thường.

Trong lúc hắn vừa đi, cũng nhận được vô vàn ánh mắt soi mói nhìn vào của đám nam nhân, điều đó khiến hắn không mấy dễ chịu. Hiện tại hắn mang trong mình hình hài nữ nhân, trước đó hắn có thể xem là đẹp trai tuấn lãng, khi biến thành nữ nhân đồng dạng cũng xinh đẹp không kém. Dung nhan xinh đẹp của hắn có thể đề danh trở thành mỹ nữ Bách Hoa Bảng cũng không ngoa, thậm chí biến hóa này còn làm thân thể hắn nảy nở hơn người bình thường, bộ ngực biến lớn phập phồng qua lớp áo gây ra sự chú ý nhiều nhất.

" Khốn kiếp, đám đui mù. Đừng để lão tử phải đi chọc nổ mắt chó của các ngươi. "

Hải Vô Quy tức giận không nguôi, hắn vốn đang bước đi nhưng liên tiếp có nam nhân chặn đường tán tỉnh hắn, làm hắn toàn thân nổi da gà, đánh cho đám người kia một trận, vậy mà số lượng kẻ tìm đến hắn lại không chút thuyên giảm.

Nhìn một đám nam nhân la liệt nằm trên đất, Hải Vô Quy mệt mỏi thở dốc, hắn bây giờ mới biết làm nữ nhân cũng thật khổ. Chỉ là hắn không có chú ý bản thân hiện tại trở thành nữ nhân không có để ý làm xuân quang lộ tiết, hai núm vú cương phồng nổi cộm sau lớp áo dĩ nhiên dẫn đến nhiều tên sắc lang nhòm ngó.

Đang lúc Hải Vô Quy còn đang mệt mỏi đối phó sắc lang, thì bất chợt dị biến xảy ra. Bầu không khí xung quanh trở nên càng thêm kỳ dị, một lớp sương mù màu tím bao phủ xung quanh, mùi hương khiến hắn biến sắc.

" Đây là độc của Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà, ngươi phải mau chóng phục dụng giải dược… "

Giọng của Bát Tiên Chân Nhân vang bên tai Hải Vô Quy, hắn nghe vậy, lập tức không chút do dự lấy ra giải độc đan dược nuốt vào trong người. Tuy nhiên, vì phát tán quá nhanh, cộng thêm độc tính của nó cũng hết sức mạnh mẽ, không hề thua kém Độc Thần chút nào, làm Hải Vô Quy sắc mặt tái mét, phải ngồi xuống điều dưỡng thương thế.

Xung quanh tất cả đều là Dược Sư, Y Sư, dĩ nhiên phản ứng cũng nhanh nhạy, đem giải độc đan dược nuốt vào, nhưng chất lượng đều không thể sánh bằng. Đã có người ngã quỵ ra đất, đau đớn quằn quại ôm lấy cổ, từ miệng trào ra nước bọt hóa thành màu tím tái, sau đó thân thể bị hủ thực, ngay cả linh hồn cũng khó thoát ra ngoài.

Dù có muốn chạy ra ngoài, nhưng độc tính lan tỏa nhanh chóng làm Đạo Nguyên Lực vừa vận chuyển liền khiến độc tố xâm nhập nội thể, hầu như toàn bộ Dược Sư, Y Sư chỉ có cách kiên nhẫn chịu đựng, chờ đến khi độc tố rút đi hết. Ai cũng không nghĩ đến lại có tình cảnh quỷ dị này xảy ra.

Hải Vô Quy đồng dạng chịu đựng cho đến khi độc khí toàn bộ rút đi.

Nhìn thấy làn sương độc đã biến mất, đám Dược Sư, Y Sư đồng dạng thở ra, bất quá bọn họ chỉ vừa thả lỏng đã kinh dị phát hiện thân thể toàn bộ bị luồng nhiệt khí lan khắp thân thể, làm bản thân khô nóng, khao khát nhục dục mãnh liệt.

Lúc này bọn họ mới kịp nhận thức, bên trong làn sương độc vậy mà còn có chứa dục tính, hiệu quả không khác nào xuân dược mãn tính, thúc đẩy ham muốn mạnh mẽ của bọn họ. Trong lúc nhất thời, toàn bộ đám người đều hùa nhau tìm kiếm đối tượng để phát tiết dục vọng.

Mà Hải Vô Quy cũng không thể tránh khỏi, hắn lúc này gương mặt tái nhợt, nhận ra thân thể biến hóa, khao khát giống như muốn thứ gì đó lấp đầy bên dưới. Kìm nén khó chịu, Hải Vô Quy cắn nát bờ môi để giữ mình tỉnh táo, nhìn một đám nam nhân đang điên cuồng lao về phía mình, hắn sợ hãi, vội vã bỏ chạy.

" Khốn kiếp, sao ta lại lâm vào tình cảnh này? "

Hải Vô Quy trong lòng thầm rủa, hắn hiện tại chỉ muốn sớm thoát khỏi nơi này, giải quyết hết dược tính bên trong thân thể, nếu không sợ để lâu, hắn cũng không rõ sẽ xảy ra chuyện gì. Chẳng qua hắn muốn đi đều không được thuận lợi, xung quanh hắn toàn bộ là nam nhân, đều hướng về hắn mà lao tới, như mãnh thú tràn ngập dục vọng nhìn vào hắn khiến hắn rùng mình.

Cực lực chống chọi hồi lâu, cả thân thể của Hải Vô Quy cũng mệt nhoài, lý trí càng mờ nhạt. Hắn hận bản thân lúc trước sao lại chui rúc vào nơi quái quỷ này, chịu đựng ác mộng, trong lòng gào thét Bát Tiên Chân Nhân và hồn linh của Diêm La Phệ Đan Đỉnh tìm cách giúp đỡ mình, nhưng cả hai hiện tại cũng hết cách, chỉ có thể tìm một nơi luyện ra giải dược mới có khả năng, mà với tình trạng này hắn có cơ hội sao?

Trong lúc hắn đang dần chìm vào mê loạn, thì có một thân ảnh lao tới ôm lấy hắn, bá đạo đem đám nam nhân bao vây hắn đánh vây. Hải Vô Quy bị một nam nhân ôm trong lòng, đem hắn cứu thoát rời đi.

Diệp Lăng cũng là bị dục tính ảnh hưởng, hắn lúc này khát vọng nữ nhân không kém, nhưng khi tìm kiếm nữ nhân thì đều không hợp nhãn hắn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hi vọng tìm được một nữ tử có thể vừa ý hắn.

Sau đó Diệp Lăng nhìn thấy Hải Vô Quy bị một đám nam nhân vây công, hắn lập tức tới ứng cứu, cũng đồng dạng bị vẻ ngoài xinh đẹp của đối phương hấp dẫn, lửa nóng trong người hừng hực.

Cả hai lập tức tìm tới một cái hang động, gia tăng kết giới, tạm thời ẩn nấp.

Hải Vô Quy đến khi kịp nhận ra là ai cứu mình, thì còn chưa kịp cất tiếng đã bị Diệp Lăng đè xuống đất, mạnh mẽ chế trụ. Hải Vô Quy tâm trạng lập tức chìm xuống đáy cốc, muốn mắng chửi nhưng tâm trí cũng lâm vào mê man, cuối cùng phải quy hàng.

Xuân cảnh sau đó, không biết phải miêu tả làm sao…

Lần đầu tiên, truyện sắc hiệp phải lược bỏ qua đoạn sắc, thật là bi ai của tác giả...

...

Cùng lúc này, Dạ Khinh Ưu đã đem máu huyết còn sót lại của Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà toàn bộ thôn phệ, thu được đầy bình huyết dịch. Trong quá trình thải ra độc sương cũng là nằm trong dự liệu của hắn.

Trương Tuyết Di im lặng thủ hộ bên cạnh hắn, do được hắn che chở cho nên nàng không hề bị độc tính ảnh hưởng chút nào, nàng lúc này tâm trạng khá tốt, phối hợp cùng hắn giải quyết bộ thân thể của Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà.

Dạ Khinh Ưu đem toàn bộ thứ quý giá sót lại của Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà xử lý, thu vào trong không gian chứa đồ, còn sót lại cũng chỉ là bộ túi da dung chứa tiểu giới bên trong nó, chẳng qua đồ tốt đều bị hắn tiện tay vơ vét hết, còn lại cơ duyên cũng chỉ đủ để thỏa mãn một đám Thánh Linh Cảnh trở xuống, không đáng chú ý.

Hắn cũng chú ý tình cảnh xảy ra bên trong tiểu giới do Thôn Nguyệt Mãng Thiên Xà tạo thành, vừa lúc thấy được vài thân ảnh quen thuộc. Trần Mộng Lan, Độc Nam Cô, Dịch Vũ Tịch, Ngọc Sư Sư đều đồng dạng bị trúng độc tính, dù các nàng bản lĩnh luyện dược lợi hại, nhưng so với độc tính do Linh Thú Tam Chuyển tạo thành vẫn khó cách nào chống trọi.

Bàn tay hắn vung lên, không gian bị xé mở, đem cả bốn vị mỹ nhân xách đến trước mặt. Ngay lập tức, ở trước mắt Dạ Khinh Ưu, cả bốn vị giai nhân toàn bộ đều bị dục tính xâm chiếm, làn da các nàng trắng trẻo hiện lên nét ửng hồng, chảy ra mồ hôi bịn rịn, tràn đầy vẻ ướt át, cặp đùi thon dài ẩn hiện mê người, tuyệt sắc dung nhan lộ rõ nét tú lệ động nhân tâm.

Dù là ai trong số các nàng cũng đủ để khiến nam nhân phải điên cuồng, nhất là khi nhìn các nàng lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, không có sức phản kháng như hiện tại.

Thế nhưng, Dạ Khinh Ưu là một ngoại lệ, hắn tạm thời không có hứng thú, ý định của hắn bây giờ là giải trừ độc tố trong thân thể và đem các nàng thả ra bên ngoài.

Hắn cúi người ngồi bên cạnh Trần Mộng Lan, nha đầu này dáng vẻ khác xa lần đầu gặp, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng như trái táo chín, dù là đồ đệ của thiên hạ Đệ Nhất Thần Y, nàng cũng không cách nào chống cự được dục tính của xà độc.

Dạ Khinh Ưu dự định sẽ đem nàng giải độc trước, hắn còn muốn nhờ sư phụ nàng, Phàm Nhân Lão Giả giúp hắn luyện chế Thần Khí, cần nàng giúp hắn chuyển lời.

Đương lúc Dạ Khinh Ưu điều chế giải dược đặt ngay môi mềm của Trần Mộng Lan, bất thình lình có vài thân thể mềm mại uốn éo cuốn lấy thân thể hắn. Đằng sau lưng, một đoàn nhu mềm cọ sát lưng hắn, nhìn lại hóa ra Độc Nam Cô đã chịu không nổi, từ phía sau ôm lấy hắn, đầu lưỡi phấn hồng của nàng liếm lấy vành tai hắn, động tình thủ thỉ.

" Mau cho ta, thật khó chịu… "

Dạ Khinh Ưu nhíu mày, hắn nhớ đến Độc Nam Cô cũng là một Độc Sư, hẳn đối với xuân độc cũng nên có tính kháng cự, thế nào lại chịu đựng kém hơn những người khác? Hắn tạm thời muốn mặc kệ nàng, tiếp tục giúp Trần Mộng Lan giải độc, thì lúc này lại có một thân ảnh khác chắn trước mặt, mỹ nữ môi mềm hôn lên mặt hắn, vụng về chạm vào môi hắn, tham lam hôn hít.

Ở một bên khác, mỹ nữ Tinh Linh, Dịch Vũ Tịch cầm một cánh tay hắn ngậm mút, giữa hai chân cứ liên tục cọ cọ. Nàng mút đầu ngón tay hắn đến ướt đẫm, sau đó đem cánh tay nam nhân kẹp giữa hai chân, nhẹ nhàng cọ xát.

" Các ngươi đang làm gì? "

Trương Tuyết Di nhìn mấy cái nữ nhân vây xung quanh Dạ Khinh Ưu, tránh không khỏi ngơ ngác, nàng không hiểu sao lại cảm thấy quái dị, giống như có chút chua chua.

Dạ Khinh Ưu nhìn trong tay đan dược muốn đút cho Trần Mộng Lan cũng bị nàng hất xuống đất, còn nắm lấy cánh tay hắn liếm láp, đặt trên bộ ngực phổng phao sau lớp y phục muốn hắn nắn bóp. Bị bốn mỹ nữ liên tục công kích, vốn dĩ ban đầu muốn đem các nàng giải độc, nhưng hiện tại bị khiêu khích, hắn liếc nhìn bốn vị tiểu mỹ nhân, cười lạnh.

" Nếu các ngươi đã chủ động như vậy thì đừng có trách ta. "

Ngay trước mặt Trương Tuyết Di, bốn cái thiên kiều bá mị mỹ nữ bị lột sạch y phục, hiện ra ngay trước mắt là bốn thân thể trần trụi, da thịt tuyết sáng, mỗi người một vẻ dù cho nàng là nữ nhân cũng cảm thấy rung động.

Nàng sau đó tỉnh táo lại, giống như nghĩ đến tình cảnh tiếp theo sẽ xảy ra, vội vàng có ý ngăn cản hắn, nàng thế nhưng không muốn nam nhân này lại tai hại thêm một nữ nhân nào nữa.

*

Hết chương :D