Thời gian mười ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lễ tế Độc Thần. Hủ Tộc đoàn người dẫn theo các thiên tài Luyện Dược Sư, Y Sư đi tham gia lần này tế hội, mà giống như những gì Dạ Khinh Ưu đã hứa, để Ngọc Sư Sư trở thành vu sư đại diện.
Mặc dù đám Dược Sư, Y Sư còn lại cảm thấy bất an, muốn đem thiếp bài xé nát rời khỏi Đạo Cảnh để bảo toàn tính mạng, nhưng không gian nơi này hoàn toàn bị phong bế, hành động của bọn họ là vô nghĩa. Làm một đám người sống sót nét mặt vẫn treo lên vẻ lo lắng.
Riêng trong đó chỉ có Dạ Khinh Ưu là thản nhiên như không, tựa đi du lịch giống như. Hắn ngồi trên đại kiệu được chục người khiêng, bên trong có cả tam nữ Hồng Mỵ, Bách Trung Thục Nghi và Trương Tuyết Di ở phía sau hắn. Các nàng lúc này vừa làm quen nhau không lâu, đặc biệt Hồng Mỵ và Trương Tuyết Di trước đó còn đều thích Diệp Lăng, hiện tại lại trở thành nữ nhân của cùng một nam nhân khác, khiến các nàng có cảm giác đồng bệnh tương liên, tuy nhiên có hơi bất đồng, dù sao Hồng Mỵ là toàn tâm với Dạ Khinh Ưu, mà Trương Tuyết Di thì lòng vẫn mang khúc mắc khó mà cởi bỏ.
Riêng phần Diệp Lăng lúc này đã ngớ người đi phía sau đoàn người, hắn nhìn thấy sư tỷ vậy mà ngồi chung kiệu với Dạ Khinh Ưu, điều này thật sự đả kích hắn trầm trọng, gương mặt tái nhợt, trong khi bên dưới tiểu đệ ngẩng cao đầu, nổi cộm dưới đũng quần khiến nữ nhân vừa nhìn thấy đều chửi hắn biến thái.
" Khốn kiếp, sư tỷ sao lại đi cùng hắn? Tại sao?? "
Diệp Lăng không cam lòng, bàn tay siết chặt, hô hấp khó khăn, dù trong lòng tràn ngập phẫn uất nhưng một cảm giác kích thích nói không nên lời lại hình thành trong hắn, khiến hắn muốn tìm một chỗ quay tay xả hết ra.
Dạ Khinh Ưu không thèm để ý đến Diệp Lăng như thế nào, đối phương Khí Vận bây giờ suy yếu đến mức chẳng thể giúp hắn được cái gì. Ánh mắt hắn hướng về phía đỉnh núi trên cao, sự tập trung dồn nén vào tòa thạch điện, ở đó đã sớm tụ tập một đám người.
Đoàn người Hủ Tộc vừa tiến đến, dẫn tới sự chú ý của đám người kia. Quan sát kĩ, hẳn là người của những bộ lạc khác nhau, phong cách ăn mặc đều tương đối khác, bên trong cũng có những Luyện Dược Sư, Y Sư đến từ bên ngoài, tuy vậy số lượng lại vô cùng ít ỏi, không rõ là bị giết hay chỉ bị bắt được có bấy nhiêu.
Nơi này tụ tập hơn mười mấy bộ tộc, số lượng hắn đếm được là khoảng mười tám, đều có vu sư của riêng mình, khí thế so với Hủ Tộc không mấy thua kém, thậm chí còn có nghiền ép. Trong đó một bộ lạc giống như đứng đầu, gọi là Yết Tộc, nam nhân trung niên dẫn đầu mình đầy khôi giáp, là Tộc Trưởng của Yết Tộc đi lên trước chủ trì, lời nói đều được nữ nhân Hủ Tộc phiên dịch lại.
" Các vị, lễ tế Độc Thần lần này. Chúng ta Yết Tộc đại diện cho người đứng đầu tuyên bố thể lệ sẽ không thay đổi, vu sư của tộc nào làm Độc Thần cảm thấy thỏa mãn nhất sẽ đạt được tư cách trở thành sứ giả của người. "
Nói xong, ánh mắt hắn ra hiệu cho mấy tộc khác, bọn họ đều hiểu ý, cử vu sư tiến lên, Ngọc Sư Sư không chần chừ bước tới trước cửa thạch điện, xếp hàng cùng mười bảy vị vu sư khác. Dạ Khinh Ưu kinh ngạc chú ý trong hàng ngũ đám vu sư kia lại có người quen.
Trần Mộng Lan đại diện cho Niên Tộc, đều mạnh hơn Hủ Tộc hơn nhiều, nàng được Niên Tộc tôn sùng, kính cẩn cúi người, giống như đạt được đãi ngộ vô cùng tốt.
Một bên khác, đại diện cho Yết Tộc là Độc Nam Cô cũng ngạo nghễ tiến lên, nàng được Yết Tộc tôn sùng không kém. Dù sao cũng dễ hiểu, bởi lẽ Độc Nam Cô xuất thân từ Nam Xà Đảo chuyên về dùng độc, còn là muội muội của thiên hạ đệ nhất Độc Nhân, có thể khiến cho đám Yết Tộc cúi đầu là kết quả dĩ nhiên.
Ở chỗ khác cũng có một tên nam tử được tôn sùng tiến tới, dáng vẻ kỳ dị che giấu sau hắc bào, nhưng lại tránh không khỏi ánh mắt của Dạ Khinh Ưu. Tên nam tử chính là do Hải Vô Quy cải trang, mặc dù thay đổi dung mạo nhưng vẫn bị hắn phát hiện. Dạ Khinh Ưu không ngờ tên này trước đó bị hắn phế đi vậy mà lúc này đã khôi phục lại tu vi, hơn nữa còn tăng tiến theo đường lối khác, tương đồng với Phàm Nhân Lão Giả, nhưng yếu hơn vô số lần. Hẳn là cái lão già thần bí trong Hắc Nhẫn chỉ dạy tên này con đường Tu Tiên.
Những tộc khác cũng cử vu sư đại diện lên, ngạc nhiên là có tộc lại sử dụng người của chính bản thân bộ tộc mình tham gia. Còn có Luyện Dược Sư hay Y Sư khác bên ngoài tham gia nhưng bị xích cổ, coi như nô lệ đối đãi, đẩy lên phía trên, xem ra cũng thê thảm không kém so với đám người ở Hủ Tộc, đỡ hơn một chút là do có Dạ Khinh Ưu ở đó mà thôi.
Từng vu sư được chỉ định, từng người bước lên tế đàn, đứng trước mặt một cái Hắc Đỉnh có hình dạng ác thần Ma Thú Thao Thiết, nó há miệng ra, tham lam chờ đợi vu sư tế nạp cống phẩm. Vu sư đem độc dịch sớm đã chuẩn bị sẵn từ trước để trước miệng Thao Thiết, để nó nuốt trọn vào bên trong.
Đại địa rung chấn dữ dội, phía sau lưng Hắc Đỉnh xuất hiện một cánh cửa, vu sư liền nhanh chóng đi vào bên trong, cảnh tượng kỳ dị diễn ra, người vừa bước vào lập tức biến mất, sang một không gian khác.
Có người đi đầu, mấy vu sư ở phía sau đều giống vậy, đem độc phẩm tế nạp. Có một vu sư không thể thỏa mãn được nó, lập tức vu sư đó liền bị cái miệng của Thao Thiết hút lấy, nuốt chửng. Hình ảnh kinh dị làm đám Luyện Dược Sư bị bắt sợ hãi, muốn quay người bỏ chạy nhưng bị đám người của bộ tộc giữ lại ép tiến lên, kết quả là tiếng hét vang lên, chỉ còn xót lại vài bộ phận rơi vãi trên mặt đất.
Ngọc Sư Sư cũng thuận lợi tiến vào trong, xem ra lời nàng nói không giả, Độc Thuật của nàng cũng tương đối lợi hại. Ngoài nàng ta ra thì Trần Mộng Lan, Độc Nam Cô, Hải Vô Quy và một số vu sư khác cũng thuận lợi tiến vào. Đến đây, Hắc Đỉnh liền khép miệng, quỷ dị biến mất.
" Đó là thứ gì, thật đáng sợ… "
Bách Trung Thục Nghi bám víu cánh tay Dạ Khinh Ưu, thân thể không tự chủ được run rẩy, nàng có thể cảm nhận ánh mắt của đôi hắc nhãn Thao Thiết nhìn vào nàng, tựa như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống. Dạ Khinh Ưu khẽ vuốt ve tấm lưng nàng, nhẹ nhàng an ủi.
" Chỉ là tượng giả một đầu ác thú thượng cổ mà thôi, đã sớm bị hủy diệt từ lâu. Hắc Đỉnh kia chỉ là mô phỏng theo, có lẽ là dùng tà huyết của Thao Thiết mà luyện thành. "
" Ân. "
Bách Trung Thục Nghi được hắn xoa dịu bình tĩnh hơn không chút, nàng nhìn bên cạnh một đám người vẫn còn đang bị loại tà ác khí tức kia dọa dẫm, run rẩy không ngừng, cảm thấy may mắn khi có Dạ Khinh Ưu bên cạnh. Có hắn tại, nàng giống như không còn sợ hãi thứ gì.
Dạ Khinh Ưu sự hứng thú dần tập trung vào trong thạch điện đối diện. Hắn cảm giác được một loại khí thế hủy diệt phát ra từ bên trong, khiến hắn cũng cảm thấy khó chịu vô cùng, đặc biệt cái loại khí thế này có điểm rất giống Tà Thần Thể, làm thân thể hắn như nhộn nhạo muốn bộc phát. Có lẽ do hắn trời sinh Thiên Đạo Thể đối nghịch, cho nên đối với thứ kia bài xích cũng là dễ hiểu.
" Rốt cuộc bên trong là thứ gì? "
Dạ Khinh Ưu dâng lên hứng thú nồng đậm, hắn cũng muốn tiến vào bên trong, nhưng lại không rõ ràng nên dùng loại phương pháp nào, nếu mạnh mẽ công phá bên trong chỉ sợ dẫn đến phiền phức không đáng có, vẫn là nên tìm cách khác, cụ thể dùng cách gì thì hiện tại không rõ ràng, chỉ đành từ từ nghiên cứu.
Tam nữ thấy hắn đang tập trung cũng không tiện làm phiền, đều chủ động né sang một bên. Diệp Lăng thấy tam nữ xuất hiện, vội vã tiến tới, nhìn vào Trương Tuyết Di và Hồng Mỵ, tràn ngập vẻ không cam lòng.
" Trương tỷ, sư muội. "
Diệp Lăng giọng điệu khô khốc lên tiếng, khiến Trương Tuyết Di toàn thân run rẩy, quay đầu nhìn lấy hắn, không hiểu sao lại cảm thấy hết sức tội lỗi, cắn lấy bờ môi, gắng nở ra nụ cười, đáp.
" Diệp đệ. "
" Trương tỷ, tại sao tỷ lại ở cùng với hắn? "
Diệp Lăng ánh mắt đỏ lên, sát ý hướng về Dạ Khinh Ưu nhắm đến, hận uất có thể dễ dàng nhìn thấy. Trương Tuyết Di thần sắc phức tạp, nàng muốn nói là bản thân cũng không phải tự nguyện, nhưng lời muốn nói ra cũng không biết phải nói như thế nào, đành im lặng. Mà Hồng Mỵ tựa như không vui, tức giận nhìn Diệp Lăng chằm chằm.
" Tỷ ấy muốn thế nào còn phải nói với sư huynh sao. Còn nữa, ta cấm sư huynh có ý định tổn thương đến hắn, nếu không đừng trách sư muội này không nể tình. "
" Sư muội, muội thay đổi rồi… "
Diệp Lăng không ngờ Hồng Mỵ lại chủ động vì Dạ Khinh Ưu mà ra mặt, khiến hắn tức giận đến mức thổ huyết, nuốt xuống một búng máu, đau lòng nhìn nàng. Hồng Mỵ lại không thèm để ý, nàng bây giờ hiện tại hoàn toàn không quan tâm Diệp Lăng sống chết, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh của kiếp trước, kí ức về cái tên này luôn đuổi theo nàng như hình với bóng khiến nàng cảm thấy chán ghét không thôi, không hiểu sao đời này lại có thể có tình cảm với tên này.
" Được rồi, sư muội đã tuyệt tình như vậy thì đừng trách ta. Ta đến đây chỉ muốn gặp Trương tỷ, chỉ cần tỷ ấy quay về với ta là đủ. "
Diệp Lăng lau vết máu từ khóe miệng chảy ra bên ngoài, ánh mắt sáng rực quay sang người Trương Tuyết Di, đợi nàng trả lời. Chỉ cần nàng ta đồng ý một cái, hắn liền sẽ không tiếc ở bên cạnh nàng, mặc kệ hết thảy đem nàng chiếm đoạt, chân chính biến thành nữ nhân của hắn.
Trái với kỳ vọng của Diệp Lăng, Trương Tuyết Di vậy mà xoay đầu đi, tránh né ánh mắt hắn, run giọng đáp.
" Xin lỗi đệ, hiện tại tỷ còn chưa rời đi được. "
" Tại sao?! Tại sao!? Tại sao!? Tại vì hắn sao? Hắn thì có gì tốt mà các ngươi đều đi theo hắn. Chúng ta quan hệ còn thua kém sao? Hắn chỉ là một cái người ngoài. Có tư cách gì mà xen vào, là hắn lừa gạt các ngươi, các ngươi không hiểu sao? "
Diệp Lăng lúc này như phát điên, gương mặt dữ dằn méo mó cất tiếng dọa người, làm cho Trương Tuyết Di hổ thẹn, nước mắt chảy ra, liên tục lắc đầu, nói.
" Xin lỗi, Diệp đệ. "
Riêng Hồng Mỵ lại không động lòng chút nào, nàng nhíu mày, tức giận vươn bàn tay, giáng cho Diệp Lăng một cái tát.
Chát…
Đau đớn da mặt làm Diệp Lăng thức tỉnh, hắn xoa xoa má, cảm nhận nỗi đau cái tát Hồng Mỵ mang tới, không dám tin quay đầu nhìn nàng. Chỉ thấy Hồng Mỵ lạnh lùng nhìn hắn, nói.
" Diệp Lăng, ta nói ngươi không hiểu sao? Bọn ta muốn lựa chọn thế nào là quyền của bọn ta, gọi ngươi một tiếng sư huynh là vì phụ thân, đừng nghĩ quan hệ chúng ta vẫn thân thiết như vậy. Trước kia ta chưa từng thích ngươi, mà là bị ép thích ngươi, hiểu chưa? "
Nói xong, nàng không thèm nhìn Diệp Lăng, xoay người rời đi, trong lòng phẫn nộ còn đó, nàng nhớ nếu như không phải Diệp Lăng phá đám kiếp trước, có lẽ nàng từ sớm đã là nữ nhân của Dạ Khinh Ưu. Diệp Lăng, kẻ này không hiểu như thế nào lại theo nàng đến cả kiếp này không buông, khiến nàng suýt chút trầm luân trong tay gã.
Về phần Trương Tuyết Di lại không giống, nàng không có thích qua Dạ Khinh Ưu, chỉ là cùng Diệp Lăng có duyên kiếp. Xui xẻo lại rơi vào ma trảo của hắn, nàng tâm trạng lúc này có thể nói là mâu thuẫn vô cùng, nhìn Diệp Lăng bộ dáng như vậy, muốn đi lên an ủi lại bị Hồng Mỵ kéo lại, chỉ có thể xoắn xuýt nhìn theo.
Diệp Lăng ôm má đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phương hướng Dạ Khinh Ưu, trong lòng tràn ngập phẫn nộ.
*
Hết chương :D