Trước đó Dạ Khinh Ưu có truyền cho Diệp Trân Y một bộ tâm pháp, nhưng tính theo ngộ tính hiện tại của hắn, bộ công pháp kia thật sự khiến hắn chướng mắt. Hắn tinh thần gia tăng, chẳng mất nhiều thời gian đã tạo ra Cửu Nguyên Hóa Thiên Công. Công pháp này từ sớm hắn đã nghiên cứu, đến hiện tại cũng hoàn thiện.
Cửu Nguyên Hóa Thiên Công có thể giúp thúc đẩy huyết mạch thiên phú, giúp cá thể người tu luyện phát huy hết tài lực thiên phú của bản thân. Ngoài ra cũng tự chính mình tạo ra công pháp cho riêng mình giống như hắn. Tốc độ hấp thu Thiên Địa Linh Khí gia tăng gấp năm lần, nếu có thiên tài địa bảo càng gia tăng nhiều hơn.
Công pháp này đủ để chúng nữ tu đến Hóa Đạo Cảnh, hắn tự thân đem công pháp dung nhập vào tinh thần thể nội của các nàng.
Đem tam nữ đánh thức, hắn cùng các nàng nhiều lời trò chuyện một lúc, để các nàng tiện làm quen với nhau. Diệp Trân Y cũng nói với hắn mục đích của nàng, hóa ra nàng nhắm đến chính là tổ cảnh của Diệp Gia, phụ mẫu nàng để lại cho nàng tin tức Diệp Gia truyền thừa có thể nắm giữ Huyết Mạch Thần Thú Bạch Hổ.
Dù chục đời Diệp Gia canh giữ tổ địa, nhưng chưa tìm ra người của Diệp Gia được Huyết Mạch Bạch Hổ Thánh Thú chấp nhận, vẫn bất động không biến dị. Diệp Trân Y muốn đem nắm giữ loại thiên phú này, hoàn thành tâm nguyện của phụ mẫu, cũng một phần muốn biến cường trợ giúp nam nhân của mình.
Chỉ là nàng còn chưa có chân chính được tiếp xúc Tổ Địa thì lại xuất hiện Diệp Lăng làm cho dị biến nảy sinh, truyền đến tin tức của hắn. Mấy lão tổ tông Diệp Gia lập tức cho người tìm kiếm tung tích Diệp Lăng nhận về Diệp Gia, chấp nhận kế thừa huyết mạch.
Diệp Trân Y vì cảm giác nguy cơ mà chủ động đến đòi người, dĩ nhiên mục đích của nàng không phải là đòi người thật sự mà là muốn vô ý đem Diệp Lăng hại chết tại chỗ này.
" Xem ra hắn cũng thật không đơn giản. "
Dạ Khinh Ưu không khỏi cảm thán, cơ duyên vận mệnh của Diệp Lăng cũng thật nhiều. Hắn đương nhiên phải trợ giúp nữ nhân của mình, đạt được Diệp Gia truyền thừa, nuốt chửng Huyết Mạch Thánh Thú.
Hắn trước đó đã kiểm tra, nhận ra trong thân thể của Diệp Lăng có một đoàn lôi thạch lấp lóe lôi quang, nhìn không ra điểm dị thường. Vì cảm nhận vật này không tầm thường mà hắn đem lôi thạch rút khỏi thân thể Diệp Lăng, cướp đoạt lấy về sau nghiên cứu. Nay trùng hợp cùng Diệp Trân Y nói chuyện, hắn đã hiểu nguyên do bên trong.
Khỏa lôi thạch thai nghén trong thân thể Diệp Lăng, có dị thường Kim Thuộc Tính và ẩn chứa huyết khí của Thánh Thú. Chỉ cần đem nó dung nhập vào thể nội Diệp Trân Y, chắc hẳn nàng sẽ thay thế Diệp Lăng, trở thành truyền nhân của Diệp Gia.
" Trân Y, thả lỏng. Ta đem vật này dung nhập vào thân thể nàng. Về sau chuyện của Diệp Lăng nàng không cần quan tâm. "
Dạ Khinh Ưu nắm trong tay lôi thạch, nhìn không mấy đặc biệt, nhưng Diệp Trân Y không dám coi thường, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
" Đều theo ý của chàng. "
Dạ Khinh Ưu cũng không nhiều lời, đem lôi thạch dung nhập thân thể nàng. Dù rằng sở hữu lôi thạch, nhưng vẫn sẽ có nguy cơ bị nó bài xích, Dạ Khinh Ưu hi sinh đem một phần Khí Vận trong thân thể dung nhập vào thân thể Diệp Trân Y, để nàng trở thành Khí Vận Chi Nữ, tránh xảy ra dị biến bất thường.
Quá trình xảy ra thuận lợi, dù đôi lúc lôi thạch phóng ra Kim Lực dị thường nhưng khí thế suy yếu dễ dàng bị hắn áp chế. Diệp Trân Y từ từ mở mắt, cảm nhận thân thể không có gì khác thường nhưng nàng cảm giác giống như có gì đó đang triệu gọi nàng, khiến nàng ẩn ẩn cảm thấy vui sướng.
" Được rồi, quay lại đi. Diệp Lăng tên này nàng cứ dẫn đi. "
" Như vậy được không, kẻ này chẳng phải là kẻ thù của chàng sao? Có nên trực tiếp giết đi để… "
...diệt trừ hậu họa. Diệp Trân Y nhíu mày, khi nhắc đến Diệp Lăng, trong giọng nói ẩn chứa sát khí, Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói.
" Không cần, kẻ này hiện không gây ra chút sóng gió đâu. "
Nói tới, hắn quay sang nhìn Hồng Mỵ.
" Còn nàng, cũng trở về đi. "
" Ta… không đi. Giờ quay về cũng không làm gì, ta vẫn muốn ở cạnh ngươi. "
Hồng Mỵ mím môi, lên tiếng phản đối, Dạ Khinh Ưu thấy nàng không muốn đi, cũng không cản. Cả bốn người sau một ngày mới bước ra ngoài, dẫn đến sự chú ý của đám người, bọn họ đều nhìn cả bốn với ánh mắt quái dị, đủ loại tình trạng.
" Tiểu thư… "
Lão ẩu Diệp Gia vội đi đến bên cạnh Diệp Trân Y, thấy nàng vẫn an toàn mới yên tâm, cũng không rõ ràng tiểu thư làm việc gì mà lại tốn thời gian như vậy. Dĩ nhiên không nghĩ đến phương diện kia, bởi lão biết tiểu thư đã có ý trung nhân, không có khả năng cùng một nam nhân khác nảy sinh quan hệ.
" Di lão, mọi chuyện đã xong. Chúng ta dẫn Diệp Lăng rời đi. "
" Tiểu thư, chẳng lẽ? "
Lão ẩu nghe vậy giật mình, không dám tin tưởng hỏi. Thấy Diệp Trân Y vẻ mặt thản nhiên gật đầu, quay sang nhìn thấy Dạ Khinh Ưu đã phân phó Bách Trung Vô Tận đem Diệp Lăng thả ra mới thở phào nhẹ nhõm. Diệp Trân Y để Tần Tử Tô đem Nhẫn Giới Chỉ đưa cho Bách Trung Vô Tận, sau đó phát ra tín hiệu để cao thủ Diệp Gia gần đó xuất hiện hỗ trợ.
Diệp Lăng được thả ra, không hiểu đầu đuôi câu chuyện, hắn còn tưởng mình bị phát hiện, nào ngờ người của Diệp Gia đến chuộc lại hắn. Diệp Lăng nhìn mà thật sự cảm động, thấy nơi đó Diệp Trân Y cùng Tần Tử Tô xinh đẹp đứng ngoài kia, đôi mắt phát sáng, không nghĩ đến biểu muội bình thường cùng hắn lạnh nhạt lại chủ động đến giúp hắn.
" Biểu muội, đa tạ ngươi. "
Diệp Lăng đi đến bên cạnh Diệp Trân Y, mỉm cười cảm tạ. Diệp Trân Y cố nén chán ghét, biểu hiện lạnh nhạt trả lời.
" Là mấy vị trưởng lão muốn chuộc ngươi, đừng có hiểu lầm. "
" Ta hiểu mà. "
Diệp Lăng ngây ngô cười, hắn bị nàng lạnh nhạt không có để ý, dù sao trong tiểu thuyết nữ chính còn chẳng phải ban đầu lạnh nhạt về sau đều tình nồng như lửa nha? Diệp Lăng tựa như quên đi Hồng Mỵ, một đường cùng người Diệp Gia rời đi, cười nói vui vẻ lấy lòng Diệp Trân Y hai nữ.
Hồng Mỵ một bên thấy Diệp Lăng giống như bơ nàng, không khỏi làm nàng tức giận. Cuối cùng một chút ý niệm sư huynh sư muội với Diệp Lăng cũng bị nàng quăng đi. Nàng trước đó hi sinh trinh tiết vì gã mà giờ gã lại đang lấy lòng nữ nhân khác, quên đi nàng, quả thật đáng hận đến cực điểm.
Có lời nói Dạ Khinh Ưu, đám người tứ gia không dám cản đường đi của Diệp Gia, dù trong lòng không phục nhưng cũng không còn cách nào khác. Bách Trung Vô Tận chủ động đi đến trước mặt Dạ Khinh Ưu, không hề đề cập đến Diệp Gia, mà nói.
" Lang Phong Y Sư, tỷ tỷ của ta muốn gặp lại ngài. "
Lời nói của hắn vừa dứt, chợt Đông Phương Hàn Lâm tiến đến xen ngang, nét mặt anh tuấn nở ra nụ cười chói sáng.
" Lang Phong Y Sư, muội muội của ta ngưỡng mộ ngài đã lâu. Liệu ngài có thể đến gặp một lần, thỏa lòng muội ấy được không? "
" Đông Phương Hàn Lâm, ngươi có ý gì? "
Thấy đối phương vậy mà chen ngang, Bách Trung Vô Tận tức giận, cũng rõ ràng mục tiêu của đối phương là nhắm đến lôi kéo Dạ Khinh Ưu, càng thêm bất bình. Đông Phương Hàn Lâm phe phẩy cây quạt trong tay xoay một vòng, cười nói.
" Bách Trung huynh, ta chỉ muốn thay mặt muội muội lên tiếng mà thôi. Huynh cũng biết muội muội ta tính tình nhút nhát, chuyện này phải do đích thân ta nói ra thôi. "
" Ngươi… "
Bách Trung Vô Tận vốn nghĩ đã có thể gần rút ngắn quan hệ cùng Dạ Khinh Ưu, thật không nghĩ đến Đông Phương Hàn Lâm cũng muốn cùng hắn tranh. Cả hai quan hệ bình thường trước mặt với thiên hạ rất tốt, nhưng giờ này như nước với lửa nhìn nhau, không ai nhường ai. Nhìn cảnh này chỉ sợ có kẻ hiểu lầm hai tên này đang tranh dành tình cảm Dạ Khinh Ưu.
" Các ngươi không cần mất công, hắn đã đi cùng ta. "
Hồng Mỵ trực tiếp lên tiếng, nàng ôm lấy cánh tay Dạ Khinh Ưu, không thèm để ý hai tên đó, kéo theo Dạ Khinh Ưu rời đi khỏi chỗ này, sợ Dạ Khinh Ưu thật sự đáp ứng gặp mặt tỷ muội của hai tên đó. Nàng gặp hai người Diệp Trân Y đã đủ mệt mỏi rồi, nếu như lại thêm đối thủ chỉ sợ hắn sớm muộn quên nàng.
Dạ Khinh Ưu từ đầu đến giờ không nói một lời, tùy ý để Hồng Mỵ lôi về phòng. Vừa vào trong, đã thấy Hồng Mỵ đóng cửa cẩn thận, môi mọng mím chặt, đôi mắt phát ra xuân quang, chủ động đi đến dâng lên môi thơm, hôn lấy hắn.
" Ngươi đã nói ta là nữ nhân của ngươi. Cho nên cấm ngươi ra ngoài lại cùng nữ nhân khác tán tỉnh, tỷ muội như vậy là quá đủ rồi. "
Hồng Mỵ khuôn mặt xinh đẹp phồng má lộ rõ ý ghen, Dạ Khinh Ưu nhún vai, thâm ý nhìn nàng, hỏi.
" Nếu không tìm thêm, nàng chịu được sao? "
" Ta… ta dĩ nhiên chịu được. "
Hồng Mỵ hai má đỏ bừng, cắn răng đưa bàn tay đặt ngay đũng quần hắn, xoa bóp. Dạ Khinh Ưu lại đem nàng đẩy ngã ra giường, lần nữa xách thương lên trận. Âm thanh dâm dục lại vang lên khắp phòng.
Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, Hồng Mỵ bất tỉnh hôn mê trên giường, toàn thân rã rời, hạ thể ngập nước. Dạ Khinh Ưu thần thanh khí sảng, tắm rửa mặc lại y phục, rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa, hai tay chắp ra sau lưng, hỏi.
" Ngươi tìm ta có chuyện gì? "
" Không hổ danh đại sư, ngài lại có thể nhận ra ta. "
Trước sân một lùm hoa cỏ nhẹ đung đưa, hiện ra trước mặt Dạ Khinh Ưu là một thân hình cao gầy, toàn thân kim sắc đạo bào xa hoa, hắn đạo khí trong tay có hình dạng một mảnh lụa chợt lóe lên biến mất. Dạ Khinh Ưu có thể nhận ra đạo khí kia không tầm thường, có thể che giấu khí tức khỏi Thiên Tôn cường giả. Hắn cũng nhận ra tên kia chính là thiếu chủ của Tây Môn thế gia, Tây Môn Triều.
" Đừng dong dài với ta, nếu không muốn chết. "
" Đại sư đừng giận, ta chỉ muốn gặp ngài nói chuyện. Sợ bị người khác nhìn thấy cho nên chỉ có thể chờ đợi ở đây. "
Tây Môn Triều vội vàng giải thích, hai mắt Dạ Khinh Ưu đen nhánh sâu hun hút làm cho Tây Môn Triều nhận ra đối phương ẩn chứa một loại cảm giác đe dọa tràn ngập tâm linh, làm hắn rùng mình. Không dám chậm trễ, vội đem mục đích nói thẳng.
" Lần này ta muốn mời đại sư tham gia Hắc Ám Đấu Giá, hi vọng đại sư nhận lời tham gia. "
" Hắc Ám Đấu Giá, là thứ đồ gì? "
Dạ Khinh Ưu mường tượng ra danh tự, nghĩ đến những thứ không tốt đẹp, Tây Môn Triều không chút chậm trễ, vội vàng nói tiếp.
" Hắc Ám Đấu Giá được Ma Tu của Tam Giới tổ chức, nghe nói do Hắc Thương Nô chủ trì. Bên trong bất cứ loại vật phẩm nào cũng có thể tìm thấy. Ngay cả nữ nhân, thú cưỡi, công pháp quý hiếm đều có đủ. "
" Hóa ra là vậy. "
Dạ Khinh Ưu không ngờ Hắc Thương Nô móng vuốt còn thật cứng, hoạt động ngay trong địa phận của Mộc Dao Tiên Trì. Hắn quả thật có chút hứng thú, muốn nhìn xem cái đấu giá này có thể xuất ra vật gì. Hắn liền nhìn Tây Môn Triều, gật đầu nói.
" Tốt, đi thôi. "
Tây Môn Triều thấy hắn đáp ứng, quá đỗi vui mừng, chủ động dẫn đường. Nếu như có thể mời được một người như Dạ Khinh Ưu tham gia liên minh Hắc Thương Nô, hắn địa vị sẽ càng tăng cao. Nén trong lòng vui sướng lộ ra ngoài, Tây Môn Triều dùng đạo bào che giấu khí tức của hai người, rời khỏi viện phủ dẫn đường.
*
Hết chương :D