Trong hư không mờ mịt, tồn tại một mảnh Tiên Giới nằm ẩn mình xung quanh vẫn thạch, kết thành Trận Pháp che giấu. Bao bọc xung quanh mảnh Tiên Giới này là một luồng kim quang chói sáng, che lấp đạo tức cùng Tiên Khí thoát ra ngoài.
Bên trong non xanh nước biếc, núi non chập chùng, chính là nhân gian tiên cảnh, nhưng mọi vật nhìn có vẻ hiu quạnh. Người bên trong ước chừng chưa đến mười vạn, xung quanh suốt tháng đều trốn trong động tu luyện, chỉ có xung quanh yêu thú là không ngừng sinh sôi nhưng số lượng cũng có hạn.
Mảnh Tiên Giới ẩn mình này chính là Đế Đỉnh Tiên Vực, đã từng trước kia thuộc một mảnh Tiên Giới, sau khi đại nạn ập tới, một đại năng đã dùng biện pháp đặc thù, đem mảnh Tiên Vực tồn lưu đến giờ. Hiện tại hơn mười vạn năm, trước kia nơi này có hơn năm ức tu sĩ, nhưng trải qua tranh đấu liên miên, cuối cùng lại thống nhất thành một mảnh, đều nằm dưới sự cai quản của Thần Đình.
Thần Đình là thế lực đỉnh cấp duy nhất tồn tại ở Đế Đỉnh Tiên Vực, cũng là bá chủ của Đế Đỉnh Tiên Vực. Từ khi nơi này tách biệt với bên ngoài, Đại Đạo bên trong nứt vỡ, nam nữ song tu đều không có dấu hiệu hoài thai, dẫn đến cả vạn năm còn chưa có sinh mạng mới sinh ra.
Nằm chơi vơi ở đỉnh núi Côn Lôn, có một tòa phủ nhỏ, bên trong không đến trăm người. Tiên Khí so với những nơi khác đều nồng đậm vô số lần, quanh năm đều không có ai bén mảng tới, bởi nơi này là chỗ tiềm tu của Đệ Nhất Cường Giả tại Đế Đỉnh Tiên Vực, Tử Vi Tiên Tôn.
Ngồi chính giữa bồ đề, một nữ tử mặc tử sắc tiên bào, toàn thân lộ ra khí chất siêu nhiên cực độ, làm lòng người thoải mái. Nàng tóc mai như vân, đôi mắt tử sắc kim đồng lấp lánh như nhìn thấu vạn vật nhân gian, khuôn mặt ẩn sau một làn mê vụ kì bí không cách nào nhìn thấu. Nàng chính là Tử Vi Tiên Tôn, từ xưa đến nay nàng được coi như là thiên tài Tu Tiên mạnh nhất của Đế Đỉnh Tiên Vực.
Lúc này cẩn thận ngồi trước mặt nàng là một nam tử bộ dáng thanh tú, làn da trắng trẻo như nữ tử, bộ dạng hết sức hồi hộp quan sát Tử Vi Tiên Tôn đang nhìn mình, nói.
" Lý Quang Mục đã chết, đệ tử liền biết chuyện này không dễ dàng. Để cho hắn đi căn bản là phí công, không có khả năng coi thường cường giả của Hạ Giới. Dù chúng ta Tu Tiên nhưng cũng không phải là vô địch, đám lão già kia cứng đầu còn coi khinh Tu Đạo Giả. "
Tử Vi Tiên Tôn nghe thiếu niên phân trần, nhẹ nhàng lắng nghe, sau một lúc, âm thanh ngọt ngào như tiên âm truyền đến tai hắn.
" Như vậy, liền giao cho ngươi đến xử lí đi. "
" Đệ tử? Không được! Bên ngoài nguy hiểm như vậy. Ta đi chính là chịu chết, vẫn là để đệ tử ở lại bên cạnh người hảo hảo tu luyện liền tốt. Bao giờ vô địch rồi đi giải quyết cũng không muộn. "
Thiếu niên nhăn mặt nói, Tử Vi Tiên Tôn nhìn hắn, tự nhiên hiểu rõ tính cách tên này sợ chết, nàng không có lo lắng, giọng điệu bình thản, nói.
" Ngươi không cần lo, tại Đế Đỉnh Tiên Vực tu vi của ngươi cũng chỉ thua kém mỗi ta. Thiên phú của ngươi thậm chí so với ta càng tốt, tại Hạ Giới sẽ không có ai đả thương được ngươi. "
" Nhưng mà vẫn có khả năng có cao nhân ẩn cư. Nếu không vì sao Lý Quang Mục kia lại chết? "
" Không cần sợ, kẻ kia ta có thể cảm nhận được hắn tu vi bên ngoài chỉ là Hóa Đạo Cảnh, có thể mạnh hơn Hóa Đạo Cảnh bình thường một chút, nhưng tuyệt đối thắng không được ngươi. "
Tử Vi Tiên Tôn nhẹ giọng nói, làm thiếu niên an ổn hơn chút. Nếu như nàng nói như vậy, hắn dĩ nhiên tin tưởng, nhưng vì cẩn thận hắn vẫn không dám tùy tiện coi vậy mà tự cao, bên ngoài vẫn luôn có khả năng cao nhân ẩn thế. Tử Vi Tiên Tôn dường như không còn kiên nhẫn, nói.
" Thật sự ngoài ngươi ra ta không dám để ai đi, có thể dẫn đến kiếp số tận diệt của Đế Đỉnh Tiên Vực. Ta không có khả năng ra ngoài, chỉ có thể trông cậy vào ngươi. "
" Tốt. Sư phụ, ta đi là được chứ gì. Nhưng mà sau chuyện này người phải chấp nhận cho ta và sư muội thành đôi. "
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mặt kiên quyết. Tử Vi Tiên Tôn thoải mái đáp ứng, thấy hắn nghe lời mới hài lòng đem hắn đuổi ra ngoài. Thiếu niên ra khỏi cửa động, ánh mắt nhìn lại, trong lòng kìm nén lửa nóng, sợ nữ nhân bên trong phát hiện.
Hắn tên là Hàn Bạch, chính là một trạch nam từ Địa Cầu xuyên đến thế giới này, may mắn được Tử Vi Tiên Tôn nhặt được truyền cho chân truyền. Hắn sở hữu 'Tiên Linh Chi Thể', là Thể Chất đỉnh cấp để Tu Tiên, khiến cho tu vi hắn một mực tiến thẳng, chỉ mất năm ngàn năm đã đạt đến Đại La Viên Mãn, có thể so sánh cùng Thiên Mệnh Cảnh Tam Tầng, thậm chí mạnh mẽ hơn.
Hàn Bạch trước kia đọc tiểu thuyết, dĩ nhiên là hiểu bản thân không có khả năng tự cao tự đại, dù hiện tại hắn may mắn được Tiên Tôn chỉ dạy, nhưng chẳng hề vô địch. Hắn trước kia bệnh liệt giường mà chết, đối với việc được sống lâu tham vọng, dĩ nhiên sợ chết, nhưng không có khả năng trốn tránh mãi, đã đến lúc hắn xuất sơn.
Vốn muốn cùng sư muội chia tay nhưng nàng bế quan chưa ra, Hàn Bạch đành phải rời đi. Hắn thở dài, cẩn thận đem toàn bộ bảo vật hộ thân bên người, chuẩn bị cho việc đến Hạ Giới.
Dù nghe nói Hạ Giới thực lực cao nhất chỉ là Đế Tôn, nhưng hắn không tin. Cao nhất Đế Tôn lại có Hóa Đạo Cảnh xuất hiện, chắc chắn có quỷ, cho nên hắn thập phần cẩn thận mà đem tu vi áp chế tại Thánh Linh Cảnh Tam Giai, không cao cũng không quá thấp, tiến nhập Đại Giới Vực…
…
Dạ Khinh Ưu cùng Mộ Dung Khuynh Thành ân ái hai ngày, mọi chuyện cũng trở nên rõ ràng. Mộ Dung Khuynh Thành giờ mới biết hóa ra bản thân nàng hiểu lầm, Dạ Khinh Ưu chỉ muốn tìm Dạ Thiên Tuyết nhưng nàng lại nghĩ ý đồ giống đám nam nhân kia. Dù sai lầm nhưng nàng hoàn toàn không cảm thấy hối hận chút nào, cũng chính vì vậy mà hắn trở thành nam nhân của nàng, như thế thật đáng.
" Ba năm trước Cửu muội có thu nhận một đệ tử nhặt được từ Trung Vực, bây giờ đã trở thành đệ tử chân truyền của nàng ta. "
Mộ Dung Khuynh Thành nghe hắn nhắc đến Dạ Thiên Tuyết, không chút che giấu đều nói ra, nàng đối với việc Dạ Khinh Ưu quan tâm Dạ Thiên Tuyết dù có chút ghen tị nhưng càng là vui mừng. Muội muội của hắn là đệ tử của Tuyết Tiên Thánh Địa, như vậy quan hệ giữa hắn và nàng càng chặt, thân càng thêm thân.
" Được rồi, nàng quay lại giải quyết nội vụ tông môn đi. Ta đi xem Dạ Thiên Tuyết. "
" Ân. "
Mộ Dung Khuynh Thành tuy không nỡ nhưng biết không còn cách nào khác, nàng là Tông Chủ, chính vì vậy nên không thể u mê tình trường mà bỏ bê tông môn được. Ôm cổ hôn môi cùng hắn một lúc, nàng mới tách ra nhìn hắn, thâm tình nói.
" Có thời gian hãy tìm thiếp, tùy thời ta đều rảnh vì chàng. "
" Được. "
Dạ Khinh Ưu gật đầu, xoay người liền hướng về băng sơn nơi Dạ Thiên Tuyết tu hành. Hơn hai năm rồi, không biết nha đầu xinh xắn ngày đó đã trưởng thành bộ dáng nào, hắn cảm thấy có chút mong chờ.
Cửu Băng Sơn là nơi tu luyện của Cửu Trưởng Lão - Tuyết Băng, vị trưởng lão trẻ tuổi cũng như thần bí nhất tông môn. Nghe nói trước giờ nàng chỉ nhận duy nhất một đệ tử, cũng chính là Dạ Thiên Tuyết, không ai rõ thực lực tu vi nàng thế nào, nhưng có thể so với Mộ Dung Khuynh Thành chỉ hơn chứ không kém.
Mặc dù băng sơn chỉ có hai người, nhưng trận pháp ngăn cách cũng rất nhiều. Dạ Khinh Ưu vốn không muốn tốn thời gian liền trực tiếp xông vào, không hề làm kinh động đến Tuyết Băng. Thần Thức hắn quét qua, đã tìm thấy một thiếu nữ đang ngồi bên cạnh một nữ nhân nhắm mắt đắm chìm trong tu luyện.
Hắn lập tức nhận ra thiếu nữ chính là Dạ Thiên Tuyết, so với lần đầu hắn thấy nàng, thì nàng đã trưởng thành có đủ, dù vẫn còn non nớt nhưng dung nhan diễm lệ có thể thấy, ẩn ẩn tai họa nhân gian.
Bất quá điều làm hắn để tâm nhất là nữ tử bên cạnh, hẳn chính là Tuyết Băng, nàng ta không ngờ lại giống với Dạ Thiên Tuyết đến bảy phần, cứ như phiên bản người lớn của Dạ Thiên Tuyết vậy.
Dạ Khinh Ưu kinh nghi nhìn hai người, thật không ngờ Tuyết Băng vậy mà có chút quan hệ máu mủ với Dạ Thiên Tuyết. Việc này làm hắn khó mà ngờ đến được.
" Ngươi là ai? "
Giọng nói băng lãnh của nữ nhân vang lên bên tai hắn, lúc này Tuyết Băng đã tỉnh lại, nàng cảm nhận được có người đang thăm dò mình. Vừa tỉnh lại thật không ngờ thấy hắn, làm cho nàng hoảng sợ, dâng lên lòng cảnh giác cực độ. Kẻ này vô thanh vô tức tiến được vào đây, nói rõ đây là kẻ mà nàng khó lòng đối phó được.
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, cười cười không đáp, làm Tuyết Băng khó chịu nhưng không dám cứng rắn cùng đối phương đối chọi, nàng âm thầm nghĩ cách truyền tin ra ngoài tìm trợ giúp. Mà Dạ Thiên Tuyết đúng lúc tỉnh lại, nàng mơ màng nhìn sư phụ, sau đó ánh mắt dừng trên người nam nhân, hai mắt chợt sáng lên, hết sức kích động, lập tức đứng dậy liền lao vào lòng nam nhân.
" Công tử. "
" Tiểu Tuyết, ngươi lớn rồi. "
Dạ Khinh Ưu cười, khẽ ôm lấy nàng, thân thể cảm nhận thiếu nữ non mềm làm hắn nhớ lại trước đó còn dạy dỗ nàng. Dạ Thiên Tuyết ngẩng cao đầu, vẻ mặt thanh thuần xinh đẹp, hai mắt tràn ngập tinh quang, nói.
" Mấy năm qua Tiểu Tuyết luôn nhớ công tử. "
" Ta cũng vậy. "
Dạ Khinh Ưu vuốt ve lưng nàng, Dạ Thiên Tuyết hưởng thụ hắn vuốt ve, ôm lấy không buông, nàng còn tưởng hắn đã sớm quên đi nàng nhưng xem ra do nàng quá lo nghĩ rồi. Trước đó còn sợ hãi rời đi không nói cùng với hắn sẽ khiến hắn giận nàng, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nam nhân này sao có thể giận vì chuyện cỏn con như vậy?
" Ngươi biến thái, thả Tuyết Nhi ra… "
Tuyết Băng thấy hai người thân mật như vậy, nét mặt tím tái, nàng bất chấp tới hậu quả, một cự phách băng chưởng phóng ra, hàn khí xuyên thấu nhập thể Dạ Thiên Tuyết trực tiếp vỗ lên hắn. Dạ Khinh Ưu bị hàn băng chưởng của nàng đánh lên người không chút để ý, ánh mắt nhìn xuống nàng, hỏi.
" Ngươi là mẫu thân của Tiểu Tuyết? "
" Hừ, ngươi không cần biết. "
Thấy một chưởng không có tác dụng, Tuyết Băng cắn răng không ra tay nữa, nàng sợ lại đả thương đến Dạ Thiên Tuyết, ánh mắt bất thiện hướng về hắn. Dạ Thiên Tuyết sợ hãi hai người xích mích, vội vã buông hắn ra đến trước mặt Tuyết Băng vội vàng giải thích.
" Tuyết di di, người đừng ra tay. Công tử là ân nhân cứu mạng của con và ca ca, chắc chắn sẽ không có ý đồ xấu. "
" Ai quản hắn có xấu hay không, nam nhân thiên hạ đều không phải thứ tốt. Tuyết Nhi, con nên nhớ vì sao mẫu thân con lại mất. "
Tuyết Băng ngữ khí lạnh lùng, đem Dạ Thiên Tuyết kéo ra sau, tránh cho nàng cùng Dạ Khinh Ưu tiếp xúc gần gũi. Dạ Thiên Tuyết thực sự gấp, dậm chân nói.
" Tuyết di di, công tử không phải người như vậy. "
Thấy Dạ Thiên Tuyết vẻ mặt không vui, vì Dạ Khinh Ưu mà cãi lại mình, Tuyết Băng thực sự tức giận, quay sang nhìn Dạ Khinh Ưu, lạnh lùng nói.
" Ngươi nên rời đi, Tuyết Nhi tại đây tu luyện rất tốt. Ngươi không nên làm chậm trễ thời gian nàng tu luyện. "
" Tốt, ta chỉ tiện đến thăm nàng. Để nàng ở đây tu luyện với ngươi cũng được. "
Dạ Khinh Ưu thản nhiên nói, làm Tuyết Băng buông lỏng, thái độ với hắn tốt hơn một chút. Dạ Thiên Tuyết lại hết sức đau lòng, không nỡ hắn rời đi, vừa muốn nói gì lại bị Tuyết Băng kéo lại, trừng mắt nhìn nàng. Dạ Khinh Ưu liếc nhìn hai nàng, vẫn không quên chính sự, xoay người nói.
" Ta lần sau lại đến. "
Nghe vậy, Dạ Thiên Tuyết nét mặt chuyển sang vui mừng, mà Tuyết Băng lại biến thành xám xịt.
Thân ảnh hắn lập tức biến mất, làm cho Tuyết Băng cẩn thận kiểm tra lần nữa, xác định hắn rời đi mới an tâm. Nàng nghe hắn lại muốn đến, sắc mặt không được tốt, lập tức xoay người đem đồ đạc thu xếp một chút, lập tức kéo lấy Dạ Thiên Tuyết rời khỏi Cửu Băng Sơn.
" Tuyết di di… sư phụ, chúng ta đang đi đâu vậy? "
Dạ Thiên Tuyết lo lắng, nàng không muốn rời đi, chỉ sợ Dạ Khinh Ưu quay lại không có tìm được nàng. Tuyết Băng không có nói nhiều với nàng, tiến vào trong Tuyết Tiên Bảo Khố, nàng không ngờ cũng có chìa khóa, vừa đi vào liền đem Dạ Thiên Tuyết dẫn vào trong hầm băng, tiến về trước cửa băng. Tuyết Băng nhìn phía trước cánh cửa, lại đem chìa khóa đặt vào lỗ nhỏ, đem một giọt máu nhỏ lên, cửa băng sau đó liền mở ra…